Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em


Châu Lệ Đồng giày vò anh và Nghiên Nghiên, bây giờ rơi vào trong tay anh, tất nhirn anh phải trị cho cô ta thật cẩn thận rồi.

Lấy chút máu đã sợ đến đổ mồ hôi rồi, đợi đi, lát nữa đi vào trong máy nằm lúc đấy mới gọi là hành hạ!
Châu Lệ Đồng rất muốn mở miệng nói cô không sao, không cần làm kiểm tra, nhưng lại không thể mở mồm ra được, vừa phiền não vừa sốt sắng, sắc mặt càng trở nên khó coi.

Trần Nghiên Nghiên thấy vậy, cười thầm, nói thêm:
-Tôi cảm thấy Thiếu Dương nói đúng, mọi người xem sắc mặt cô ấy càng ngày càng không tốt, điều này thực sự không thể kéo dài thêm nữa, không phải chuyện đùa, đến lúc xảy ra vấn đề thì không kịp nữa.

Tô Vũ Đồng vẫn kiềm chế ý muốn bật cười, lặng lẽ nhìn Cung Thiếu Dương và Trần Nghiên Nghiên trổ tài.

Bây giờ cô đã ngộ ra một đạo lý, đắc tội với anh cũng đứng đắc tội với bác sĩ!
Niên Niên cười típ mắt nhìn Châu Lệ Đồng nằm trên giường, nhỏ tiếng nói một câu:
-Đáng đời mụ phù thủy!
Người lớn đều không để ý đến Niên Niên, chỉ có Châu Lệ Đồng nghe thấy, tay cô ta nắm chặt lại.

Mộ Diệc Thần nghe thấy lời này của Trần Nghiên Nghiên, liền cẩn thận nhìn Châu Lệ Đồng, thấy sắc mặt cô ta thực sự là càng ngày càng tệ, thế nên nói với Cung Thiếu Dương:
-Vậy cậu mau đi sắp xếp đi, nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy.

Anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho cô ta, thì nhất định làm được.

-Yên tâm đi!
Cung Thiếu Dương nói xong, liền bảo Trần Nghiên Nghiên đi gọi người tới giúp, cùng nhau đưa Châu Lệ Đồng đi chụp CT.

Chị Lý đứng ở trong góc, lòng đều biết rõ nhưng không dám nói, chị ta rất vui mừng vì lúc trước không nhiều lời, nếu không chắc chắn sẽ bị Tô Vũ Đồng và Mộ Niên chơi đùa đến chết.


-Nếu lo lắng, thì cùng đi xem sao, dù sao hôm nay là thứ 7 em không vội gì.

Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần nói.

Thực ra cô làm gì có lòng tốt đến vậy, cô chẳng qua chính là muốn đi xem Nghiên Nghiên và Thiếu Dương chỉnh đốn Châu Lệ Đồng thế nào thôi.

Mộ Diệc Thần nể tình khi còn nhỏ, bây giờ thực ra vẫn rất quan tâm đến Châu Lệ Đồng, nghe thấy Tô Vũ Đồng nói như vậy, anh gật đầu.

Châu Lệ Đồng toàn thân đầy mồ hôi, bị Trần Nghiên Nghiên dùng đai cố định thật chặt nằm trong CT gần hai tiếng đồng hồ.

Cơ thể cô ta cũng không lật nổi, vừa đau vừa nhức, quan trọng trên người dấp dính, lại còn cực kỳ muốn đi vệ sinh, nhịn đến mức cô ta sắp điên rồi.

Không dễ dàng gì đợi đến lúc kết thúc, Trần Nghiên Nghiên lại nói một câu nhẹ bẫng:
-Thiếu Dương không hay rồi, thiết bị vừa xảy ra chút vấn đề, số liệu loạn lên rồi, buộc phải làm lại lần nữa.

Cung Thiếu Dương biết cô thế này là còn muốn tiếp tục dạy dỗ Châu Lệ Đồng, cười bảo cô đợi đó, sau đó đi đến bên ngoài phòng kiểm tra nói với Mộ Diệc Thần;
-Thiết bị xảy ra vấn đề, mình nhìn thời gian không sớm nữa, mọi người dẫn Niên Niên về đi, ở đây có mình và Nghiên Nghiên trông là được rồi.

Nếu Mộ Diệc Thần ở đó, nhất định sẽ làm phiền, cho nên vẫn nên tách anh ra thì tốt hơn.

Niên Niên nghe thấy lời này của Cung Thiếu Dương, lập tức kéo tay Mộ Diệc Thần, chớp đôi mắt to long lanh nói:
-Bố con đói rồi.


Tô Vũ Đồng tất nhiên biết Cung Thiết Dương tại sao lại nói vậy, nhìn thấy sự phối hợp thông minh của Niên Niên, cô cũng nhìn sang Mộ Diệc Thần:
-Chúng ta ở đây cũng không giúp được gì, chi bằng cùng về nhà ăn cơm với mẹ đi?
Mộ Diệc Thần nghe thấy Tô Vũ Đồng kêu anh về nhà cùng ăn cơm, trong lòng có chút xúc động nhẹ, nói với Cung Thiếu Dương:
-Vậy ở đây giao lại cho các cậu, có chuyện gì cứ gọi điện cho mình.

Cung Thiếu Dương cười ý tứ thâm sâu:
-Đi đi, không sao, Châu Lệ Đồng cứ giao lại cho chúng mình được rồi.

Nhìn thấy Cung Thiếu Dương nói nhẹ nhàng như vậy, trong lòng Mộ Diệc Thần rất yên tâm, liền dẫn Tô Vũ Đồng và Mộ Niên về nhà.

Còn về Châu Lệ Đồng, ừm ừm!.

tất nhiên là bị Nghiên Nghiên và Thiếu Dương trị cho rất thảm!
Biệt thự nhà họ Mộ.

Bởi vì Tô Vũ Đồng muốn về ăn cơm, Mộ Diệc Thần đặc biệt gọi điện về.

Bà Mộ rất vui mừng, lập tức bảo chú Ngô kêu đầu bếp làm bọn họ mấy món mà ba người bọn họ thích ăn.

Tâm trạng của Tô Vũ Đồng hôm nay rất tốt, khi ăn cơm trong ánh mắt đều nở nụ cười, Mộ Diệc Thần gắp thức ăn cho cô cô cũng không từ chối.

Mộ Diệc Thần thấy cô ăn ngon, trong lòng rất vui.


Sau bữa cơm, Mộ Diệc Thần cùng Niên Niên lắp ghép ô tô đồ chơi, bà Mộ thì kéo Tô Vũ Đồng tán ngẫu.

-Vũ Đồng à, ngày kia là giao thừa rồi, con vẫn chưa có ý định về nhà sao?
Bọn họ hiện giờ chung sống khá hòa hợp, bà cảm thấy đã đến lúc bảo cô quay lại rồi.

Bọn họ dù sao cũng là vợ chồng, cứ ở riêng sẽ không tốt.

Tô Vũ Đồng mỉm cười, đáp:
-Mẹ, con đang muốn bàn bạc với mẹ, con định dẫn Niên Niên đi Mỹ thăm ông nội con, cùng ông đón giao thừa.

Năm ngoái cô bị bệnh, cũng không đi thăm ông nội, trước giờ đều là gọi điện liên lạc với thầy Vương, mẹ chồng tìm cho ông nội một bệnh viện vô cùng cao cấp, cô biết nếu không có sự cho phép của mẹ chồng và Mộ Diệc Thần, cho dù cô đến bệnh viện cũng không gặp được ông nội.

Đây chính là nguyên nhân tại sao trước đây Mộ Diệc Thần lại lấy ông nội ra uy hiếp cô, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Lần này cô đi, nếu thấy bệnh tình của ông nội có chuyển biến tốt, thì sẽ đón ông trở về.

Bà Mộ không hề biết Mộ Diệc Thần từng dùng Tô Chính để uy hiếp Tô Vũ Đồng, nghe thấy cô nói muốn dẫn Niên Niên đi Mỹ, không chút phản đối, ngược lại nói:
-Bảo Lucas đi cùng các con đi, nhưng vậy Niên Niên vừa có thể ở cùng mẹ cũng có thể ở cạnh bố, Niên Niên vẫn chưa từng được đón năm mới cùng bố mẹ bao giờ.

Từ tình hình trên bàn ăn bừa tối nay cho thấy, điều hai người này cần chính là cơ hội ở bên nhau.

Vừa hay, lần này để bọn họ cùng đi thăm Tô Chính.

Thiết nghĩ Tô Chính cũng thích bọn họ hòa thuận vui vẻ.

Tô Vũ Đồng ban đầu vốn chưa từng nghĩ đi cùng Mộ Diệc Thần, nhưng nghe thấy bà Mộ nói Niên Niên vẫn chưa từng đón năm mới cùng bố mẹ, trái tim liền mềm ra nói:
-Nếu anh ấy có thời gian, vậy thì đi cùng nhau đi.


Bản thân cô cũng không chắc, không biết khi nào thì ly hôn với Mộ Diệc Thần, để con trai có thể có những năm tháng tuổi thơ trọn vẹn, cô quyết định dẫn Mộ Diệc Thần cùng đi.

Bà Mộ vừa nghe vậy liền cười, lập tức nhìn sang Mộ Diệc Thần đang ở một bên khác trong phòng khách, cao giọng nói:
-Lucas, Vũ Đồng nói năm mới muốn đưa con và Niên Niên đi Mỹ thăm chủ tịch Tô, con có thời gian không?
Mộ Diệc Thần nghe thấy lời bà Mộ nói, đầu tiên ngây ra, sau đó trong lòng lập tức vui lên đáp:
-Hoa Thịnh chiều mai nghỉ lễ rồi, bây giờ con bảo Tiểu Dương đặt vé máy bay.

Ý tứ vô cùng rõ ràng, anh không những có thời gian, mà còn có một đống thời gian.

Niên Niên nghe thấy mẹ muốn đưa cậu bé với bố đi thăm cụ, trong lòng cực kỳ vui mừng, nhảy cẫng lên nói:
-Tốt quá rồi, chúng ta đi thăm cụ thôi.

Cậu bé đã hơn một năm không gặp cụ, rất nhớ cụ.

Tô Vũ Đồng thấy dáng vẻ vui vẻ của Niên Niên, trong lòng thầm mỉm cười.

Trên thế giới này còn có chuyện gì có thể sánh được với việc làm Niên Niên vui chứ.

Sáng hôm sau, bọn họ ngồi máy bay bay tới Mỹ, Tiểu Viên và Tiểu Phương đi cùng.

Tiểu Phương và Tiểu Viên biết Châu Lệ Đồng nằm viện rồi, bây giờ thấy ông chủ nhà mình vứt lại cô ta đi cùng cô chủ đến Mỹ, trong lòng liền hiểu ra ai mới là người quan trọng nhất với sếp, hai người suốt chặng đường đều thể hiện cực kỳ tốt.

Vào giờ ăn trưa, khoang thương gia cung cấp hai kiểu dùng bữa là món Tây và món Trung, Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng chọn món Trung, anh cũng từ bỏ bít tết chọn món Trung cùng, Niên Niên thấy bố mẹ đều chọn món Trung cậu bé cũng muốn một phần giống vậy.

Cả nhà ba người ăn bữa cơm giống nhau, không khí cực kỳ hòa hợp.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui