Bà tắt màn hình điện thoại, đưa cho chú Ngô, sau đó hỏi Mộ Diệc Thần:
-Sao muộn như vậy rồi mới trở về?
Lẽ nào anh đến bệnh viện với Châu Lệ Đồng ư?
Mộ Diệc Thần ngồi xuống sofa, đôi chân dài của anh vắt chéo lên nhau nói:
-Có chút việc nhỡ.
Quả thực anh đã về công ty xem thử, thấy Ngải Mễ và Diêm Tịnh dẫn dắt các trợ lý không tệ, sau đó để Tiểu Dương lại trông chừng rồi quay về.
Nghe anh nói như vậy, bà Mộ mỉm cười nói:
-Đói không, có muốn ăn đêm chút không?
Chỉ cần không phải đến bên cạnh Châu Lệ Đồng như trước kia là được.
-Không cần đâu mẹ, hôm nay con hơi mệt, con đi ngủ trước đây, ngủ ngon.
Mộ Diệc Thần nói xong đứng dậy đi lên tầng.
Hai ngày nay làm việc không ngừng nghỉ, quả thực anh có hơi mệt.
Chú Ngô thấy tình trạng của cậu chủ, cười nói với bà Mộ:
-Bà chủ, bà có phát hiện được không, cậu chủ hình như có chút thay đổi?
Bình thường ở chỗ Châu Lệ Đồng nếu có chút nổi gió động cỏ, anh chắc chắn sẽ ở bên bảo vệ cô ta, đâu có còn cảm thấy mệt, muốn đi ngủ.
Bà Mộ ngước mắt lên nhìn chú Ngô cười cười:
-Như vậy không tốt sao?
Bà chỉ mong sao con trai mình từ nay về sau đều vô cảm với Châu Lệ Đồng, như vậy mới là tốt nhất.
Cái ơn cứu mạng gì đó của cô ta, mấy năm nay Lucas chắc cũng đã báo đáp xong rồi, cô ta không thể vịn vào cái này để ỷ lại vào anh cả đười được!
Anh còn là người có vợ con rồi!
Cũng nên học cách gạt bỏ tình cảm của mình rồi.
Chú Ngô gật gật đầu:
-Tốt, sao lại không tốt, loại người nhân cách thấp kém như Châu Lệ Đồng, nào có xứng có được sự quan tâm của cậu chủ.
Bà Mộ vừa nghe vậy liền cười nhã nhặn, nhấc tay chỉ vào quầy rượu nói:
-Chú Ngô, tối nay tâm trạng tôi tốt, không uống trà nữa, ông rót cho tôi ly rượu vang, tôi uống xong sẽ đi ngủ.
-Vâng, bà chủ.
Chú Ngô đáp một tiếng, kính cẩn đi rót rượu cho bà Mộ.
Sáng sớm tinh mơ.
Niên Niên dậy từ rất sớm rồi, chạy đến trước mặt bà Mộ, đôi mắt to lấp lánh:
-Bà nội, chuyện tối qua bà đồng ý với con đã làm được chưa ạ?
Cậu bé vốn định tối qua đợi chú Ngô trở về, nhưng đợi mãi đợi mãi lại ngủ mất.
Bà Mộ thấy dáng vẻ nhỏ bé gấp gáp mất kiên nhẫn của cậu, đưa tay nhéo chiếc mũi nhỏ hếch lên của cậu, cười đáp:
-Lát nữa bảo chú Ngô dẫn con đến bệnh viện Hiệp Hòa xem thử không phải là biết rồi sao, nhưng có một điều con phải hứa với bà nội, không được nói chuyện này với bố con.
Niên Niên chỉ muốn thấy Châu Lệ Đồng bị dạy dỗ, cậu bé sẽ không thèm đi nói với bố, nếu nói cũng nói với mẹ, vậy nên nghiêm túc gật đầu:
-Bà nội, con tuyệt đối sẽ không nói đâu.
Thấy cậu bé cực kỳ nghiêm túc, nụ cười của bà Mộ càng rộng, nói với chú Ngô:
-Bây giờ ông dẫn thằng bé đi, sau khi xem xong tiện thể kiểm tra sức khỏe luôn.
Cơ thể Niên Niên không tốt, mùa đông năm ngoái bị bệnh một lần, bây giờ tuy rất ổn định, nhưng bà không thể lơ là được.
-Vâng, bà chủ.
Quản gia Ngô đáp.
Thực ra ông nhớ hết, cậ chủ nhỏ mỗi năm đều đi kiểm tra sức khỏe 3 lần, cho dù bà chủ không dặn thì ông cũng nhắc.
-Mẹ, mọi người đang nói gì thế?
Lúc này, Mộ Điệc Thần đúng lúc từ trên tầng xuống, đi về phía bọn họ.
Bà Mộ nhếch khóe miệng, nụ cười nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, nho nhã cao quý:
-Mẹ bảo chú Ngô dẫn Niên Niên đi kiểm tra sức khỏe.
Mộ Diệc Thần vừa nghe thấy Niên Niên phải đi kiểm tra sức khỏe, liền nói:
-Để con dẫn thằng bé đi.
Dù sao anh cũng muốn đi tới bệnh viện xem thử tình hình của Châu Lệ Đồng.
Bà dám đánh cược, Mộ Diệc Thần chắc chắn muốn đi thăm Châu Lệ Đồng, nếu đã có thể để cho Niên Niên nhìn ở khoảng cách gần, tại sao bà không để anh dẫn đi chứ.
Niên Niên thấy bà nội đồng ý để bố dẫn anh đến bệnh viện kiểm ra sức khỏe, lập tức ngước đôi mắt to trong veo lên nói:
-Bà nội, con có thể gọi mẹ cùng đi không ạ?
Cậu bé cũng muốn để mẹ trông thấy Châu Lệ Đồng bị dạy dỗ thành ra cái dạng gì rồi.
Bà Mộ nghe thấy lời nói của Niên Niên, nụ cười phút chốc sáng lạn:
-Tất nhiên có thể, con mau đi gọi điện đi.
Bà chỉ mong sao làm cho Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng gặp nhau nhiều hơn.
Đứa cháu cưng của bà thật là thông minh.
Bà thực sự càng ngày càng yêu cậu bé rồi.
Được sự cho phép, Niên Niên không thèm nhìn Mộ Diệc Thần lấy một cái, xông thẳng tới chỗ điện thoại, gọi vào số Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng đang ăn sáng, bỗng nhiên nghe thấy điện thoại mình reo lên, cô nhìn là số điện thoại bàn của biệt thự cũ nhà họ Mộ, lập tức bắt máy:
-A lô?
Niên Niên nghe thấy giọng nói của cô lập tức vui vẻ, gọi một tiếng rõ ràng:
-Mẹ!
Tô Vũ Đồng nghe thấy là Niên Niên, mỉm cười dịu dàng hỏi:
-Niên Niên, con ăn sáng chưa?
Niên Niên đáp:
-Con chưa con chưa, hôm nay bố muốn dẫn con đi kiểm tra sức khỏe, mẹ cũng đi được không ạ?
Tô Vũ Đồng nghe thấy kiểm tra sức khỏe, không nghĩ ngợi gì liền nói:
-Được, mẹ cũng đi, con hỏi bố con đi bệnh viện nào, mẹ qua đó ngay.
Con trai cô, năm nay 6 tuổi rồi, cô làm mẹ mà chưa từng đi khám sức khỏe cùng cậu bé bao giờ, hôm nay đã có cơ hội này, tất nhiên cô nhất định phải đi.
Niên Niên tuy biết là phải đi bệnh viên Hiệp Hòa, nhưng nhớ tới lời bà nội nói, cậu bé vẫn giả bộ không biết gì cả, lập tức quay đầu nhìn sang Mộ Diệc Thần:
-Bố, mẹ hỏi chúng ta đến bệnh viện nào kiểm tra sức khỏe?
Mộ Diệc Thần nghe thấy Niên Niên hỏi như vậy, liền biết Tô Vũ Đồng sẽ đi, trong lòng đột nhiên có chút mong đợi nho nhỏ, hẵng giọng nói:
-Nói với mẹ con chúng ta tới bệnh viện Hiệp Hòa, bảo mẹ ở nhà đợi đi, chúng ta qua đó đón mẹ cùng đi.
Đồng Đồng ở bệnh viện Hiệp Hòa, nếu anh đã quyết định phải cho Tô Vũ Đồng một lời giả thích, vậy thì không thể giấu cô chuyện đi thăm Châu Lệ Đồng được.
Niên Niên nghe thấy lời nói của Mộ Diệc Thần, lập tức nói vào điện thoại:
-Mẹ ơi mẹ ơi, bệnh viện Hiệp Hòa, bố nói bảo mẹ ở nhà, con và bố qua đón mẹ.
Nếu đã cùng đi kiểm tra sức khỏe, Tô Vũ Đồng cũng không đôi co, liền đồng ý:
-Vậy được, mẹ ở nhà đợi hai người, bảo bố con lái chậm thôi.
Bên ngoài tuy không có tuyết rơi nữa, nhưng tuyết đang tan, tình trạng trên đường vẫn không tốt lắm.
-Vâng, mẹ.
Niên Niên nói xong thì cúp máy, không đợi được nữa quay người chạy đến trước mặt Mộ Diệc Thần:
-Bố, chúng ta mau đi đi, đừng để mẹ đợi lâu.
Cậu bé muốn gặp mẹ ngay lập tức, đem chuyện Châu Lệ Đồng bị dạy dỗ kể cho cô.
Cậu bé nghĩ cô nhất định sẽ rất vui.
-Ừm, đi thôi.
Mộ Diệc Thần đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu đi ra ngoài cửa, Tiểu Vương thấy bọn họ ra ngoài, lập tức mở cửa xe.
Bọn họ ngồi vào xe xong, Mộ Diệc Thần nói với Tiểu Vương một câu:
-Đến nhà họ Tô.
Tiểu Vương nghe thấy ba chữ nhà họ Tô, tâm trạng bất giác tốt lên, liền đáp:
-Vâng, sếp Mộ.
Sau đó khởi động xe, không lâu sau bọn họ đã đến cổng nhà họ Tô.
Tô Vũ Đồng đã đợi ở đây được một lúc rồi, trông thấy xe của Mộ Diệc Thần tới, lập tức đi đến.
Niên Niên nhìn thấy Tô Vũ Đồng đi qua, mừng rỡ kéo cửa kính xe xuống, gọi:
-Mẹ ơi mẹ ơi!
-Niên Niên.
Ánh mắt trong sáng của Tô Vũ Đồng lấp lánh, cười vui vẻ, cũng gọi cậu bé một tiếng.
Mộ Diệc Thần ngồi bên cạnh Niên Niên thấy Tô Vũ Đồng cười, khóe miệng cũng nhếch lên, xem ra tâm trạng khá tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...