Cung Thiếu Dương nhìn thấy cảnh tượng này thì ngay lập tức cảm thấy có chút nôn nóng.
Khi anh vừa chuẩn bị đưa tay ra đỡ lấy bà thì đã nhìn thấy Châu Lệ Đồng chạy đến đứng bên cạnh bà, dùng giọng điệu lo lắng khác thường nói:
-Bác gái, bác có sao không?
Châu Lệ Đồng là người như thế nào thì ngoài bà Cung ra thì ai cũng đều biết, cô ta không hề có lòng tốt đến như vậy, Cung Thiếu Dương vừa nhìn thì có thể nhận ra.
Chẳng trách mẹ của anh lại càng ngày càng vô lý, hóa ra là do Châu Lệ Đồng đã luôn xúi giục.
Bà Cung được Châu Lệ Đồng đỡ thì liền rơi nước mắt.
Châu Lệ Đồng nhìn thấy vậy thì lập tức trách cứ Cung Thiếu Dương:
-Thiếu Dương, tôi không ngờ anh lại là người như vậy đấy! Bác gái một mình nuôi anh khôn lớn, bác ấy đã phải vất vả khổ cực đến thế nào, cho dù bác ấy có làm ra chút chuyện có phần quá đáng, nhưng cũng chỉ là muốn tốt cho anh mà! Sao anh có thể đối xử như vậy với bà ấy chứ?
Châu Lệ Đồng với những lời lẽ nghiêm khắc đã ngay lập tức làm cho bản thân mình trở thành người hùng bênh vực chính nghĩa, ánh mắt của bà Cung nhìn cô cũng trở nên khác biệt, trong lòng bà Cung cô ta chính là người mà bà tin cậy nhất.
Cung Thiếu Dương nghe thấy những lời này của Châu Lệ Đồng thì lập tức trở nên phẫn nộ:
-Châu Lệ Đồng, cô có tư cách gì mà ở đây nói đạo lý chứ, người xấu xa nhất chính là cô đấy! Say này cô hãy tránh xa mẹ tôi ra! Cô có nghe thấy không?
Là người tại sao có thể xấu xa đến như vậy chứ?
Tìm cách chia rẽ hai vợ chồng họ, rồi giờ lại tìm cách chia rẽ mẹ chồng và con dâu.
Cô ta không cảm thấy là bản thân mình rất vô vị và đáng ghét sao?
-Bác gái!
Chu Vũ Đồng nghe thấy Cung Thiếu Dương mắng mỏ mình như vậy thì lập tức rưng rưng nước mắt nhìn bà Cung, gương mặt thì đầy vẻ uất ức.
Bà Cung nhìn Châu Lệ Đồng nói giúp cho mình nhưng lại bị mắng rồi cảnh cáo thì trong lòng cảm thấy thất vọng với Cung Thiếu Dương đến đỉnh điểm:
-Thật không ngờ là con lại bị bị Trần Nghiên Nghiên làm cho mù quáng đến nỗi không biết phân biệt phải trái như vậy! Cung Thiếu Dương, con hãy nhớ rằng chỉ cần mẹ còn sống thì Trần Nghiên Nghiên đừng mơ có thể nhận được sự chấp nhận của nhà họ Cung!
Anh càng bảo vệ Trần Nghiên Nghiên thì bà Cung lại càng hận càng muốn chối bỏ cô hơn nữa!
Cung Thiếu Dương nhìn thấy mẹ của mình lại bị Châu Lệ Đồng làm ảnh hưởng đến mức này thì tức giận đến nỗi không nói lên lời, nhưng đường gân xanh trên trán dường như cũng sắp bị vỡ tan ra.
Tô Vũ Đồng thấy vậy thì tức giận vô cùng, lạnh lùng nhìn Châu Lệ Đồng nói:
-Châu Lệ Đồng cô không hổ danh là nữ hoàng điện ảnh, cách diễn xuất này của cô cũng quá hoàn mỹ rồi!
Cô ta thật sự nghĩ rằng có thể coi mọi người là đồ ngốc rồi dễ dàng ức hiếp sao?
Châu Lệ Đồng biết được Tô Vũ Đồng nói vậy là muốn châm biếm mình, nếu bà Cung không ở đây thì cô ta nhất định sẽ tức giận mà bỏ về, nhưng lúc này cô ta đang đứng trước mặt bà Cung nên cô ta phải cố tỏ ra cái dáng vẻ ngay thơ lương thiện, vì vậy đương nhiên là cô ta sẽ không thể tranh cãi với Tô Vũ Đồng trước mặt bà được, sau đó cô ta đành cắn chặt môi, cố ý tỏ vẻ yếu đuối:
-Chị Tô à, chị có ý gì vậy?
Cô ta phải cố tỏ ra là mình vô tội và uất ức thì bà Cung mới có thể thương xót cho cô ta rồi sẽ càng thêm phần tin tưởng cô ta hơn.
Tô Vũ Đồng lạnh lùng cười, nhíu mắt lại:
-Vương Sa và Đinh Giai thật sự rất nhớ cô đấy, bữa tiệc tất niên của nhà cô tổ chức cũng rất thành công đấy, tối qua tôi còn ăn cơm cùng với bà nội của Niên Niên nữa mà! Tôi nghĩ là bà ấy cũng sẽ rất hứng thú với bữa tiệc tất niên đó!
Bà Mộ là điểm yếu của Châu Lệ Đồng, vậy nên khi nghe thấy Tô Vũ Đồng nhắc đến bà ấy thì đôi mắt của cô ta đã ngay lập tức trở nên căng thẳng, sắc mặt cũng trở nên xấu đi:
-Cô đang nói đến chuyện gì vậy, sao tôi nghe không hiểu?
Đúng rồi, lúc này cô ta cũng chỉ đanh giả ngốc thôi.
Chỉ dựa vào thế lực của bà Mộ, nếu bà thực sự muốn điều tra thì tuyệt đối có thể điều tra ra mọi chuyện.
Cô ta đã từng cảnh cáo Đinh Giai và Vương Sa, nhưng hai người họ tuyệt đối là không thể chống lại được thế lực của bà Mộ.
Nếu họ nói ra manh mối nào đó để bà Mộ điều tra ra mọi chuyện thì cô nhất định là sẽ xong đời.
Người cô ta muốn hại là Tô Vũ Đồng, nhưng đâu thể ngờ là Lucas lại nhất định muốn đích thân đưa cô đến bệnh viện cơ chứ, vậy nên tai nạn xe vào hôm đó chỉ là chuyện ngoài dự tính.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy Châu Lệ Đồng kinh hãi như vậy thì khẽ cau mày, cười nhạt một tiếng nói:
-Đúng không? Vậy thì cô có cần tôi giúp cô nhớ không?
Chuyện cô phát điên vào năm trước cô đã nói cho bà Mộ nghe từ sớm, lúc này nói ra cũng chỉ là muốn chọc tức Châu Lệ Đồng, khiến cô ta phải cắt đuôi đi để làm người, đừng quá điên cuồng như vậy nữa.
Châu Lệ Đồng nghe thấy vậy thì gương mặt liền trở lên trắng bệch nên đã vội vàng dùng tay để ôm bụng rồi nói với bà Cung:
-Bác gái, bụng của con có chút khó chịu, bác đưa con đi mua thuốc một lát được không ạ?
Cô ta không muốn nói thêm điều gì với Tô Vũ Đồng nữa, cũng không muốn để bà Cung lại đó nên mới giả vờ bị bệnh.
Bà Cung vốn dĩ không hiểu Tô Vũ Đồng đang muốn nói điều gì nên khi nghe thấy Châu Lệ Đồng nói vậy, rồi bà nhìn thấy cả gương mặt trắng bệch của cô ta thì lập tức nói:
-Được, chúng ta đi, đối diện có một phòng khám, để bác đưa con đi khám xem sao.
Con trai của bà lại không thân với bà mà chỉ có Châu Lệ Đồng là quan tâm đến bà thôi, nên lúc này cô bị bệnh thì bà nhất định sẽ đưa cô đi.
Còn đứa con không biết hiếu thuận này, bà không muốn nhìn thấy nữa!
-Vâng!
Châu Lệ Đồng gật đầu, sau đó thì cùng bà Cung nhanh chóng rời đi.
Nhìn thấy họ rời đi, Niên Niên mới ngẩng mặt lên để nói ra ý kiến của mình:
-Mẹ ơi, con không thích bà Cung và cũng không thích Châu Lệ Đồng!
Họ đều là người xấu, không những làm cho dì Nghiên Nghiên khóc mà còn chọc giận mẹ và chú Thiếu Dương.
Hai người họ là người xấu xa nhất, khi về nhà cậu nhất định phải nói cho bà nội biết.
Tô Vũ Đồng đưa tay nhéo mũi cậu rồi hỏi:
-Tiểu quỷ à, con đã ăn no chưa?
Niên Niên mặc dù còn rất nhỏ nhưng cậu bé lại hiểu hết mọi chuyện.
Thực ra bà Cung cũng không phải là người xấu mà chỉ là cách yêu thương con cái của bà có chút không đúng mà thôi.
Bố mẹ chính là thiên hạ của chúng ta.
Bà càng ngăn cấm Nghiên Nghiên và Thiếu Dương thì càng chứng mình rằng trong lòng bà đang quan tâm đến Thiếu Dương, hi vọng anh có thể trở thành dáng vẻ hoàn hảo trong lòng bà.
Chỉ là bà không biết được rằng Thiếu Dương là một người rất tự lập nên đã luôn có suy nghĩ riêng của mình.
Thứ bà miễn cưỡng cho anh thì không thể gọi là yêu mà là sự phiền toái.
Tô Vũ Đồng sẽ cố gắng để không mắc sai lầm nữa, sau này trên con đường trưởng thành của Niên Niên cô nhất định sẽ cho cậu bé một sự tôn trọng lớn nhất, để cậu bé có thể tự mình lựa chọn.
Niên Niên không biết được những suy nghĩ trong lòng mẹ nên chỉ gật đầu nói:
-No rồi ạ.
Nghe thấy cậu bé nói vậy Tô Vũ Đồng liền nhìn về phía Trần Nghiên Nghiên và Cung Thiếu Dương, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ của hai họ thì cô đã bắt đầu khuyên răn.
-Lúc này hai người đã là vợ chồng rồi, thời gian bên nhau đừng nên bỏ lỡ những thời khắc, rắc rồi đến như vậy thì chi bằng hãy tìm cách đối mặt, cố gắng sống vui vẻ từng ngày, hãy giao mọi chuyện lại cho thời gian, bác gái sẽ hiểu được thôi!
Đợi đến ngày chân tướng được sáng tỏ, đợi đến ngày Châu Lệ Đồng phải gỡ bỏ lớp mặt nạ, đến lúc đó bà Cung nhất định là sẽ hối hận vì đã tin tưởng cô ta như vậy.
Hào quang bên ngoài của một thân phận có cao thấp thế nào thì cũng không phải tiêu chuẩn để đánh giá về con người, chỉ có chân thiện mỹ mới là phẩm chất đáng quý nhất trong thế giới này mà thôi.
Hai người họ nghe lấy Tô Vũ Đông nói vậy thì nắm chặt tay nhau rồi cùng nhìn cô khẽ gật đầu.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy họ đã hiểu ra được ý của mình thì liền nở một nụ cười.
Sau khi ăn cơm xong thì Tô Vũ Đồng liền lái xe đưa Niên Niên về nhà họ Mộ.
Vì ngày mai cô còn phải đi làm, Nghiên Nghiên thì đã kết hôn, Chân Hi thì bận quay phim nên Niên Niên ở lại nhà họ Tô thì sẽ rất cô đơn, nên nếu cậu bé đến ở cùng bà nội và chú Ngô thì cô sẽ không phải lo lắng nữa.
Những giọt mưa rơi tí tách, chiếc xe chậm rãi đi vào bên trong nhà họ Mộ, chú Ngô nhìn thấy họ về thì lập tức cầm ô chạy đến đứng bên cạnh xe để đón họ vào nhà.
Tô Vũ Đồng sợ phải gặp mặt Mộ Diệc Thần, sau đó thì lại gây ra nhiều rắc rồi cho nên đã không đi vào bên trong nhà nữa mà chỉ giao Niên Niên cho chú Ngô rồi nói:
-Chú Ngô, buổi tối cháu còn phải tăng ca cho nên không vào nhà nữa ạ, làm phiền chú đưa Niên Niên vào nhà giúp cháu, rồi nhờ chú nói với mẹ là Nghiệm Nghiệm và Thiếu Dương rất thích món quà mà mẹ cháu gửi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...