-Thưa cô?
Nhân viên lễ tân thấy các cô không nói gì, liền gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng cô, Tô Vũ Đồng mới định thần lại, nói:
-Cảm ơn, chúng tôi đến sảnh cưới sang trọng.
Nhân viên lễ tân nghe vậy, lập tức càng không dám chậm trễ, liền mời giám đốc đến, giám đốc vô cùng nhiệt tình dẫn hai người đến sảnh cưới sang trọng.
Đến cửa, Tô Vũ Đồng nói với giám đốc:
-Chúng tôi muốn tự xem, anh đi làm việc đi.
-Vâng vâng.
Giám đốc mỉm cười nói, sau đó liền đi.
Sảnh cưới sang trọng, đúng như cái tên của nói, xa hoa tráng lệ lộng lẫy, thiết kế quả thực như hoàng cung vậy, chắc chắn đủ để hài lòng tất cả giấc mơ về đám cưới của mọi cô gái, quả thực là một nơi tốt để tổ chức lễ cưới.
Trần Nghiên Nghiên từ quầy lễ tân đã luôn để ý đến biểu cảm của Tô Vũ Đồng, thấy giám đốc đi rồi, cô liền nói:
-Vũ Đồng, mình không biết sảnh cưới này do Mộ Diệc Thần đặt.
Tô Vũ Đồng quay người nhìn cô mỉm cười:
-Mình cảm thấy rất ổn, Mộ Diệc Thần và Cung Thiếu Dương là bạn thân, giống như tình cảm của mình với cậu và Chân Hy, chúng mình có thể chuẩn bị của hồi môn cho cậu, tất nhiên anh ấy cũng có thể tổ chức tiệc cưới cho Cung Thiếu Dương, điều này không có gì là không đúng cả.
Đúng vậy, tình cảm riêng của cô và Mộ Diệc Thần là chuyện giữa hai người bọn họ, anh vì Thiếu Dương chuẩn bị hôn lễ cũng là lòng tốt, cô sẽ không có bất cứ cảm xúc gì, quan trọng là Nghiên Nghiên gả được là được rồi!
Trần Nghiên Nghiên thấy cô không có gì là không vui, tim mới nhẹ nhõm, ôm chặt cô một cái.
Tô Vũ Đồng vỗ lưng cô, cười nói:
-Được rồi được rồi, sắp lấy chống rồi, còn như trẻ con thế, mau xem thử chưa hài lòng chỗ nào, mình bảo bọn họ sửa.
Trần Nghiên Nghiên đứng thẳng người, cười gật đầu.
Mỗi cô gái đều hy vọng lễ cưới của mình có thể giống như trong tưởng tượng, cô cũng không ngoại lệ.
Người tiếp theo, mọi người đều bận rộn giúp Nghiên Nghiên chuẩn bị hôn lễ, Cung Thiếu Vũ biết Thôi Chân Hy và Tô Vũ Đồng đang giúp chị dâu mới của anh chuẩn bị đồ cưới, liền muốn tham gia cùng.
Cho dù bị Thôi Chân Hy sai bảo giống như thằng em nhỏ vậy, anh cũng không chút chùn bước.
Bên kia, bà Cung và Alice lại lựa chọn đối tượng xem mắt cho Cung Thiếu Dương.
Alice lựa chọn được một người trong hàng ngàn người, đặt ảnh và tài liệu vào trong tay bà Cung, giới thiệu:
-Bà chủ, cô gái Tô Thượng Ngọc này gia đình kinh doanh trang sức, bản thân cô ấy vừa du học từ Pháp về, học về âm nhạc, không những người xinh đẹp, tình cách ôn hòa, quan trong khí chất còn rất tốt, hợp nhất với cậu cả nhà chúng ta.
Bà Cung nghe thấy Alice khen Tôn Thượng Ngọc này tốt như vậy, trong lòng liền có vài phần yêu thích, cầm tấm ảnh lên xem kĩ lưỡng, sau đó gật đầu:
-Ừm, khá tốt, trừ cô ấy còn có ai khác không?
Bà phải chọn thêm mấy người, nhỡ Thiếu Dương không nhìn trúng người này, thì còn có người khác để chọn.
Càng nhiều càng tốt.
Alice tất nhiên biết ý bà là gì, liền đặt toàn bộ tài liệu mình thu thập được đặt lên bàn:
-Bà chủ, những người này cũng được.
Bà biết hình mẫu bà Cung thích, Tôn Thượng Ngọc là người xuất sắc nhất mà bà so sánh chọn ra được.
Cho dù bà chủ chọn lại lần nữa, cũng nhất định hài lòng với cô ấy nhất.
Những người tương đối ổn khác, bà đều đặt lên trước mặt, tin rằng bà chủ rất nhanh có thể chọn được.
Quả nhiên, bà Cung lật hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn Tôn Thượng Ngọc, sau đó chọn thêm hai người trước mắt:
-Được rồi, bà giúp tôi đi hẹn bố mẹ bọn họ đi, hẹn xong bà bảo với Thiếu Dương, nói cùng tôi đi gặp bạn cũ.
Vòng tròn xã hội thượng lưu không có người lạ, trong bữa tiệc lớn nhỏ đều từng gặp nhau, bố mẹ ba cô gái này bà cũng quen biết, sản nghiệp nhà họ Cung bà to lớn, con trai bà lại ưu tú như vậy, tin rằng bọn họ sẽ đồng ý gặp mặt.
-Vâng, bà chủ, tôi đi ngay.
Alice nói xong lập tức làm theo.
Quả nhiên không ngoài dự đón của bà Cung, ba nhà kia nghe thấy nhà họ Cung muốn xem mắt con gái họ, vô cùng vui mừng.
Alice rất nhẹ nhàng hoàn thành nhiệm vụ, sau đó gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
-Cậu chủ, một người bạn cũ của bà chủ sức khỏe không tốt, hoạt động có chút không tiện, bà chủ muốn mới cậu ngày mai cùng bà ấy đi xem thử.
Alice ngoài lừa Cung Thiếu Dương như vậy ra, không còn cách nào khác, nhiệm vụ bà chủ giao nhất định phải hoàn thành.
Cung Thiếu Dương là bác sĩ, có bệnh nhân cần anh, mà còn là bạn mẹ, tất nhiên anh sẽ không từ chối, đáp:
-Được, vậy trưa mai tôi qua, lát nữa bà gửi địa chỉ cho tôi.
Nhà anh sẽ không về, nhưng anh có thể trực tiếp tới nhà người bệnh.
Alice nghe thấy anh đồng ý, vô cùng vui mừng nói:
-Vâng, tôi bảo bà chủ ngay.
Chỉ cần anh có thể đến là được.
Alice cúp điện thoại liền về báo lại với bà Cung, bà Cung vô cùng vui mừng, lập tức bảo bà gửi địa chỉ nhà học Tôn cho Cung Thiếu Dương.
Tôn Thượng Ngọc là người đúng ý bà nhất, tất nhiên phải đến nhà cô ấy trước.
Cung Thiếu Dương đặt điện thoại xuống quay người nói với Trần Nghiên Nghiên:
-Mẹ anh có người bạn cũ bị bệnh, muốn bảo anh ngày mai qua đó xem thử.
Trần Nghiên Nghiên là vợ chưa cưới của anh, tất nhiên chuyện gì anh cũng phải báo cáo với cô.
Trần Nghiên Nghiên mỉm cười:
-Ngày mai váy cưới đám Tô Vũ Đồng đặt cho em gửi đến, em muốn mặc thử, anh đi một mình đi.
Cô sợ gặp bà Cung lại cãi cọ không vui, khiến Cung Thiếu Dương khó xử, cho nên không đi.
Cung Thiếu Dương gật đầu:
-Ừm, được.
Trưa hôm sau, Tô Vũ Đồng cùng Trần Nghiên Nghiên đi thử váy cưới đã đặt, Cung Thiếu Dương thì lái xe đến nhà họ Tôn.
Quản gia nhà họ Tôn tất nhiên biết hôm nay anh sẽ tới, thấy xe của anh, lập tức mở cổng.
Anh đỗ xe xong, quản gia nhiệt tình dẫn anh vào nhà.
Vừa vào cửa anh liền nghe thấy một tiếng đàn dương cầm êm tai, tiếp đó anh thấy mẹ mình đang uống trà cùng vợ chồng ông Tôn.
Nếu mẹ đã nói vợ chồng ông Tôn là bạn bà, thì anh không thể thất lễ, vậy nên lễ phép gọi ông Tôn và bà Tôn một tiếng:
-Chú, dì.
Ông Tôn và bà Tôn từng gặp Cung Thiếu Dương, hôm nay gặp lại cảm thấy anh chỗ nào cũng tốt.
Bà Cung thấy ánh mắt bọn họ nhìn con trai mình, trong lòng vô cùng tự hào, cười nói với Cung Thiếu Dương:
-Thằng bé này, con gọi chú dì cái gì, nên gọi là bác trai bác gái.
Ông Tôn và bà Tôn đều lề người rất hòa nhã, nghe thấy lời bà Cung nói, ông Tôn cười:
-Tử Lan à, con trẻ thích gọi thế nào thì gọi thế ấy, bà nói thằng bé làm gì.
Thật là đúng với câu nói xưa, bố mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích, bà Tôn từ lúc nhìn thấy Cung Thiếu Dương ánh mắt không hề chuyển rời, cười tươi như hoa:
-Thiếu Dương, đừng đứng đó, nào nào nào, mau ngồi xuống.
Cung Thiếu Dương hơi gật đầu, nói:
-Cảm ơn bác gái.
Sau đó ngồi xuống.
Từ lúc nãy anh quan sát thấy, hai người trước mắt sắc mặt hồng hào, hơi thở mạnh mẽ, không giống có bệnh chút nào, vậy mẹ gọi anh đến đây rốt cuộc là làm gì?
Cung Thiếu Dương không lên tiếng ngồi đó.
-Tử Lan à, bà thật có phúc, bà xem Thiếu Dương giỏi bao nhiêu, nếu tôi có đứa con trai như vậy thì tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...