Tổng Tài Bá Đạo Yêu Phải Em


Tô Vũ Đồng mở hóa đơn ra, Thôi Chân Hy lập tức lại gần xem.

Trên hóa đơn xe cộ, nhà cửa, trang sức, đồ cổ muốn gì có đó, Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy nhìn hoa cả mắt.

-Nhà cửa, Thiếu Dương đã có rồi, ngoài cái này ra những thứ khác dựa theo đây được không?
Tô Vũ Đồng hỏi ý kiến Thôi Chân Hy.

Thôi Chân Hy nhếch mày liếc mắt, ranh mãnh nói:
-Mình còn muốn thêm đồ.

Tô Vũ Đồng cười hỏi:
-Thêm gì?
Thôi Chân Hy cười gian xảo, ghé sát tai cô nhỏ tiếng nói:
-10 bộ đồ ngủ sexy!
-Phi!
Tô Vũ Đồng bật cười chỉ vào cô:
-Cậu không sợ Nghiên Nghiên đánh chết cậu, thì cậu tặng.

Đầu cô rốt cuộc chứa gì vậy, quà kỳ dị như vậy cô cũng có thể nghĩ tới.

Thôi Chân Hy không sợ, cô cười điệu đà, hư hỏng nói:
-Đợi sau này khi cậu kết hôn, mình tặng cậu 30 bộ! Không trùng ngày nào, sao hả?
Tô Vũ Đồng nghe vậy mặt chợt đỏ ửng, đẩy cô ra:
-Đi đi đi, đồ ô nhiễm, mình không thèm! Cậu tự giữ lại đi!
Con bé này lăn lộn hơn một năm trong đoàn phim sao lại thô tục như vậy rồi!
Thôi Chân Hy thấy cô đỏ mặt, càng ra sức trêu cô, tiếng cười của hai người vang vọng rất lâu trong đêm tuyết.

Sáng hôm sau, Trần Nghiên Nghiên dẫn Cung Thiếu Dương tới gặp viện trưởng Trần.

Viện trưởng Trần vô cùng hài lòng với cậu cháu rể Cung Thiếu Dương này, không làm khó chút nào, trực tiếp đồng ý chuyện kết hôn của hai người.


Trong lòng Trần Nghiên Nghiên rất vui, lập tức vào wechat nói với Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy:
-Các chị em, mình sắp kết hôn rồi!
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy nghe thấy giọng cô, lập tức trả lời.

Tô Vũ Đồng cười trong điện thoại:
-Video trực tiếp màn cầu hôn tối qua được lên sóng rồi, mình và Chân Hy đã xem qua, thực sự ghen tị quá đi, Nghiên Nghiên chúc mừng cậu thành bà Cung nhé.

Thôi Chân Hy ngang ngược nói:
-Em gái, yên tâm mạnh dạn gả đi, tối qua chúng mình đã chuẩn bị đầy đủ của hồi môn cho cậu rồi!
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy lời này của hai người, trong lòng vô cùng cảm động:
-Bạn yêu à, mình thực sự yêu các cậu quá, cảm ơn!
Tô Vũ Đồng cười nói:
-Cậu sống tốt chính là lời cảm ơn lớn nhất với chúng mình, bà Cung, cậu nhất định phải thật hạnh phúc.

-Đợi đã, đợi đã, Vũ Đồng, tối qua hình như chúng ta chỉ giúp cậu ấy đặt váy cưới, đồ phù dâu của hai chúng ta đều chưa đặt! Cậu nói xem cậu thích màu hồng hay màu trắng, mình mau chóng gọi điện đặt làm, nếu không sẽ không kịp mất.

Thôi Chân Hy đột nhiên nhảy vào nói.

Tô Vũ Đồng vừa nghe:
-Đúng rồi, tối qua chỉ lo chọn đồ cho cậu ấy, chọn màu hồng đi, chúng ta không thể cướp hình ảnh của cô dâu được.

-Ừm, được.

Thôi Chân Hy không có ý kiến gì.

Trần Nghiên Nghiên nghe thấy hai cô lại chuẩn bị cả váy cưới cho mình trước rồi, phút chốc đỏ hoe mắt, nói trong nước mắt:
-Mình không biết làm sao để cảm ơn các cậu, các cậu muốn mình cảm động chết à.

Cô không có bố mẹ, chú tuổi đã lớn, váy cưới là thứ quan trọng nhất trong cuộc đời một người con gái, cô đang lo váy cưới mình chọn thế nào, bọn họ đã giúp cô nghĩ xong rồi, thật là chị em tốt của cô.

Chân Hy rất thẳng thắn nói:
-Muốn cảm ơn thì dễ thôi! Mau sinh một bé gái chơi với Niên Niên của chúng ta đi.

-Đáng ghét!
Trần Nghiên Nghiên xấu hổ mắng.

Tô Vũ Đồng gửi một tràng: Ha ha ha!
Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng gửi tràng cười ha ha ha dài, giận dỗi nói:
-Các cậu xấu xa chết mất, lại dám cười mình, không nói chuyện với các cậu nữa.

Chân Hy cười:
-Được được được, chúng mình xấu xa, chỉ có bác sĩ Cung của cậu tốt nhất, cậu đi nói chuyện với bác sĩ Cung của cậu đi, mình phải đi xem kịch bản đây, định ngày thì nói với mình, mình bảo Tô Lâm sắp xếp thời gian.

Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói của Chân Hy, cũng vội nói:
-Mình cũng phải đi họp rồi, định ngày xong cũng bảo mình, mình cũng cần điều chỉnh thời gian.

Chuyện lớn cả đời của Nghiên Nghiên bọn họ sẽ không bỏ sót chút nào, cho nên phải nhanh chóng làm xong công việc trong tay, sau đó một lòng một dạ giúp cô chuẩn bị hôn lễ.

Trần Nghiên Nghiên thấy bọn họ bận như vậy, còn giúp mình chuẩn bị của hồi môn, trong lòng ấm áp:
-Được, xem xong ngày, mình sẽ thông báo ngay cho hai cậu, các cậy mai đi làm việc đi.

Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy cùng gửi một chữ:
-Ừa!

Trần Nghiên Nghiên đặt điện thoại xuống, quay người nhìn sang Cung Thiếu Dương:
-Thiếu Dương, phù dâu của em là Vũ Đồng và Chân Hy, vậy phù rể của anh mời ai?
Cung Thiếu Dương cười từ tốn, đưa tay nhéo má cô:
-Tất nhiên là em trai anh và Mộ Diệc Thần, ba người bọn anh từ nhỏ lớn lên cùng nhau.

Trần Nghiên Nghiên nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lo âu:
-Nhưng bốn người bọn họ đứng cùng nhau hợp không?
Tình cảm của bốn người này rắc rối nhưng rất sâu đậm.

Thấy cô lo âu, Cung Thiếu Dương ôm cô nói:
-Không cần nghĩ nhiều, một bên là chị em tốt nhất của em, một bên là anh em tốt nhất của anh, anh cảm thấy cực hợp.

Trần Nghiên Nghiên gật đầu:
-Được thôi.

Bọn họ bên này bàn chuyện phù rể, Mộ Diệc Thần bên đó nhận được tin nhắn của Tiểu Vy: Sếp Mộ, sếp Tô đang chuẩn bị của hồi môn cho cô Tô, tôi nghe được các cô ấy nói sẽ làm phù dâu cho cô Tô.

Mộ Diệc Thần xem xong, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt lộ ra nụ cười thần bí, lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương.

Cung Thiếu Dương thấy Mộ Diệc Thần gọi tới, lập tức nghe máy:
-A lô, Diệc Thần.

Mộ Diệc Thần cười nhạt:
-Nghe nói cậu sắp kết hôn rồi?
Cung Thiếu Dương cười đáp:
-Đúng vậy, mình đang định gọi điện thông báo với cậu đây, mình muốn mời cậu làm phù rể, không biết cậu có thời gian không?
Mộ Diệc Thần quản lý tập đoàn lớn như vậy, bản thân rất bận, anh tất nhiên phải hỏi anh trước.

-Anh em tốt kết hôn mình tất nhiên không thể từ chối, đặt khách sạn hết chưa?
Mộ Diệc Thần hỏi.

Theo anh hiểu về bà Cung, bà không thích Thôi Chân Hy, sẽ càng không thích Trần Nghiên Nghiên, cho nên Cung Thiếu Dương kết hôn cà sẽ không tán thành, nhưng anh hy vọng anh ấy kết hôn lần này.

-Chưa đặt, hôm nay chú mới đồng ý gả Nghiên Nghiên cho mình.

Anh còn chưa kịp chọ khách sạn nữa.

Mộ Diệc Thần vừa nghe, liền cười nhẹ:
-Khách sạn Avril thế nào? Tiệc cưới ở đó là sang trọng nhất Giang Thành đấy.


Cung Thiếu Dương cười:
-Vẫn còn cậu có mắt nhìn, vậy thì Avril đi.

Anh muốn cho Nghiên Nghiên thứ tốt nhất, cho dù cạn kiệt tất cả cũng phải tổ chức hôn lễ này cho ra dáng.

Thấy anh đồng ý, Mộ Diệc Thần nói:
-Vậy tiền cưới mình không tặng nữa, mình tặng cậu tiệc cưới thế nào?
-Diệc Thần!
Giọng nói của Cung Thiếu Dương đột nhiên trở nên rất xúc động.

-Sao thế?
Mộ Diệc Thần hỏi.

-Cảm ơn!
Cung Thiếu Dương vô cùng chân thành nói.

Mộ Diệc Thần cười:
-Giữa anh em nói những lời này làm gì, cậu không hấy hội chị em của vợ cậu đều chuẩn bị của hồi môn cho cô ấy sao? Người làm anh em như mình sao có thể kéo cậu thụt lùi được.

Cung Thiếu Dương vừa nghe, có chút ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu biết?
Anh cũng vừa mới biết, tin tức này của anh cũng thật nhanh nhạy quá rồi.

-Nói ra thì không có thú vị nữa, được rồi, đợi làm chú rể đi, mình cúp đây.

Tuy đêm đó anh cảm nhận được từ sự kít chặt của Tô Vũ Đồng cô vẫn còn thuộc về mình, nhưng anh vẫn còn rất nhiều điều không rõ cần xác định.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui