Tô Vũ Đồng nghe thấy lời anh nói, liền ngây ra, anh không đùa đấy chứ!
Nói với ông nội, vậy không phải trực tiếp thừa nhận quan hệ hôn nhân của bọn họ sao?
Anh thực sự muốn thừa nhận à?
Mộ Diệc Thần thấy cô ngây ra, đưa tay nhéo mũi cô, trong ánh mắt mang theo ý cười:
-Em sẽ không từ chối chứ?
Người phụ nữ ngốc này, lẽ nào cô còn đang do dự sao?
Tô Vũ Đồng thấy anh không giống nói đùa, gật đầu:
-Được thôi.
Cô biết theo tính cách của Mộ Diệc Thần, cho dù hôm nay cô không đồng ý, ngày mai anh cũng sẽ cho ông nội biết.
Nếu đã vậy, thì chi bằng đồng ý luôn.
Mộ Diệc Thần nghe thấy cô đồng ý, trong lòng vô cùng mừng rỡ, kéo tay cô đi vào phòng ông nội.
-Cô Tô, anh Mộ.
Thầy Vương thấy hai người đi vào, típ mắt nhìn họ.
Tô Vũ Đồng nhìn ông nội trên giường, thấy ông nhắm mắt, nhỏ tiếng hỏi:
-Thầy Vương, ông nội tôi ngủ bao lâu rồi?
Hộ lý Vương nhìn đồng hồ, nói:
-Nửa tiếng rồi, tối qua chủ tịch biết hôm nay mọi người đến đón ông ấy về, cho nên phấn khởi cả đêm, ngủ rất muộn.
Tô Vũ Đồng không muốn làm phiền giấc ngủ của ông, nói:
-Vậy tối qua ông ở cùng ông ấy cả đêm rồi, cũng tranh thủ thời gian ngủ đi, đến giờ ăn cơm, tôi sẽ bảo người giúp việc đến gọi hai người.
Thầy Vương không từ chối, vì làm hộ lý là như vậy, người bệnh ngủ bọn họ ngủ, người bệnh thức, bọn họ cũng phải thức.
Ông nội ngủ rồi, lời Mộ Diệc Thần muốn nói cũng không nói được, Tô Vũ Đồng cười kéo anh khỏi phòng ông nội:
-Diệc Thần, em thấy anh nên về trước đi.
Mộ Diệc Thần mặt đầy bất lực, đưa tay nhéo má cô:
-Vậy tối phải nhắn tin cho anh.
-Vâng!
Tô Vũ Đồng gật đầu.
-Anh để xem lại cho em.
Mộ Diệc Thần muốn ở lại với Tô Vũ Đồng thêm lúc nữa, vậy nên có ý tìm một câu nói.
Tô Vũ Đồng cười, không nói thêm lời thừa nào, đáp:
-Vâng!
Mộ Diệc Thần:
Người phụ nữ này sao không biết tình cảm chút gì vậy.
Không nhận ra anh không muốn đi sao?
Cô lại không giữ anh.
Tô Vũ Đồng không phải không có gì để nói, cô sợ cô nói nhiều, anh lại không đi, vậy nên cười nói:
-Chìa khóa xe đâu?
Mộ Diệc Thần:
Mặt mày bất lực, chỉ đành bảo Tiểu Vương đưa chìa khóa xe vào.
Tô Vũ Đồng nhận lấy chìa khóa xe, tự mình tiễn Mộ Diệc Thần ra ngoài cổng, nhìn anh lên xe bảo mẫu rời đi mới quay người vào nhà.
-Cô chủ, không biết tối nay cô muốn ăn gì?
Vú Trương làm bếp nhà họ Tô đến trước mặt Tô Vũ Đồng.
Vì bà không biết khẩu vị của Tô Vũ Đồng, cho nên hỏi trước.
Tô Vũ Đồng thấy bà hơi căng thẳng, thân thiện cười:
-Đun nồi canh gà cho ông nội và thầy Vương, nấu thêm cháo đậu đỏ ý nhĩ gì đó, còn lại thêm đại hai món vào, tôi không kén ăn, các bà muốn ăn gì thì làm đi.
Vú Trương thấy cô không vênh váo như Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng, trong lòng phút chốc rất có thiện cảm với người chủ mới này, cười nói:
-Vậy làm cho cô chủ đậu sốt cay, bò lúc lắc và ngó sen chua ngọt nhé? Thức ăn sáng nay tôi mua rất tươi.
Biết cô chủ và chủ tịch hôm nay sẽ về, cho nên sáng sớm bà đã đi siêu thị rồi.
Tô Vũ Đồng hoàn toàn không có ý kiến, gật đầu, cười nói:
-Được!
Thấy cô hài lòng, vú Trương nói:
-Vậy cô xuống dưới đi.
-Ừm!
Tô Vũ Đồng gật đầu.
Nhà họ Tô ngoài vú Trương, còn có 3 người giúp việc, một người trông cửa, một người làm vườn, còn có một người phụ trách quét dọn vệ sinh.
Trước đây bọn họ đều có chút sợ hãi chủ nhà mới, vì cô mà Mộ Diệc Thần kia suýt chút thì phá nhà, bọn họ đều hơi sợ cô, nhưng thấy cô chủ vừa mới nói chuyện hòa nhã với vú Trương, bọn họ sự căng thẳng của bọn họ mới thả lỏng hơn chút.
Trước đây làm việc dưới tay Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng, bọn họ không biết bị mắng bao nhiêu lần rồi.
May mà người chủ mới không như bọn họ.
Ba người thầm tự thấy may mắn.
Rất nhanh vú Trương đã làm xong cơm rồi, Tô Vũ Đồng bảo bọn họ tự xuống bếp ăn cơm, cô tự đẩy ông nội đến trước bàn, cười típ mắt đút đồ ăn cho ông.
Thấy cô đút từng miếng từng miếng cho mình, giống như khi cô còn bé ông đút cho cô ăn, khóe mắt ông nội Tô ửng đỏ, có giọt nước chảy ra.
Những năm này, Tô Thành Kiệt tuy không bạc đãi ông, nhưng từ lúc ông bị trúng gió, chỉ coi ông như người bệnh, không cho ông xuống bàn ăn cơm.
Lúc Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng tâm trạng không tốt, sau lưng luôn bỏ thêm muối hoặc là thứ gì đó lạ vào bát ông, dù sao đều là thứ màu trắng, người khác rất khó phát hiện ra, thứ cơm đó ăn vào giống như chịu cực hình vậy.
Nếu ông không ăn, bọn họ sẽ lấy Tô Vũ Đồng ra uy hiếp ông.
Ông không có bất cứ tin tức nào của Tô Vũ Đồng, cứ tưởng Tô Vũ Đồng bị bọn họ khống chế, không muốn cháu gái nhỏ chịu khổ, ông chỉ có thể cắn răng mà ăn.
Mỗi lần Tô Vũ Nồng đẩy ông ra ngoài sưởi nắng, luôn làm ông say nắng, sau khi trở lại còn lừa Tô Thành Kiệt là ông ngủ rồi.
Ông có miệng nhưng khó nói, chỉ có thể im lặng hứng chịu sự giày vò và ngược đãi của bọn họ.
Cuối cùng, tất cả đều đã kết thúc.
Đứa con bất hiếu có mắt như mù và mẹ con độc ác đó đều bị đuổi đi rồi.
Tô Vũ Đồng thấy ông nội khóc, vội vàng đặt bát xuống, giúp ông lau nước mắt, sốt sắng hỏi:
-Ông nội, có phải cháo nóng quá không?
Ông nội Tô nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, nhắm mắt, bảo cô không phải.
Tô Vũ Đồng thấy không phải là do cháo nóng, càng lo:
-Ông nội, vậy có phải có chỗ nào không khỏi không?
Ông nội Tô thấy cô sốt sắng, vội nhắm mắt lại.
Thấy ông không có chỗ nào khó chịu, Tô Vũ Đồng lúc này mới yên tâm, cười hỏi:
-Lẽ nào ông nội là vì ăn cơm cùng con vui quá nên khóc?
Tính ra bọn họ cũng đã gần 6 năm không ăn cơm cùng nhau rồi.
Ông nội có thể rớt nước mắt, cũng là hợp lý.
Ông nội Tô nghe thấy câu này của cô, vội chớp mắt.
Đúng vậy, những chuyện đó đều qua rồi, ông không muốn để cháu gái biết, nếu cô biết, nhát định sẽ rất buồn.
Tô Vũ Đồng không hề biết ông nội Tô nghĩ gì, thấy ông chớp mắt, mặt một bát canh, bắt đầu đút cho ông:
-Ông nội, những ngày hạnh phúc sau này của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều.
Nghe thấy lời nói của cô, ông nội Tô lại chớp mắt.
Ông tin cháu gái, vẫn luôn tin.
Thấy tâm trạng ông ổn định bình thường, Tô Vũ Đồng kiên nhẫn đút hết bát cháo trong tay, rồi mới ăn.
Vừa ăn, còn không quên nói chuyện với ông nội.
Tuy ông không thể đáp lại cô, nhưng cô không cảm thấy nhàm chán.
Ăn cơm xong, Tô Vũ Đồng nói với ông nội:
-Ông nội, hoa lavender* sau vườn hình như nở rồi, con đẩy ông ra ngoài xem nhé?
(*Hoa oải hương)
Lúc nhỏ cô cảm thấy những bông hoa nhỏ màu tím hương thơm ngào ngạt đó rất đẹp, nhưng mỗi lần chỉ cần cô đến gần, Tô Vũ Nồng luôn xuất hiện ngăn cô lại.
Cho nên từ trước đến nay, cô chỉ có thể đứng ngắm từ xa.
Sau khi cô từ Maldives trở về, liền lén trộm một nhánh, kẹp trong quyển sổ nhật ký của mình, mỗi lần nhớ đến Lucas hay bị bắt nạt, đều lấy ra ngắm chút, ngửi chút.
Hương thơm nhẹ nhàng của nó khiến người ta tỉnh táo, khiến người ta thoải mái an lòng.
Màu tìm nồng nàn đó là màu sắc và sự an ủi duy nhất trong những năm tháng đen tối đó của cô.
Cô âm thầm đợi Lucas, giống như năm tháng giữ nhánh hoa nở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...