Trong lòng hối hận rồi!
Không còn tay, vậy chi bằng giết bọn chúng đi!
Mộ Diệc Thần không nhìn bọn buôn người, mà đưa tay nhẹ nhàng giúp Tô Vũ Đồng kéo áo bị đánh rách sau lưng, sau đó cởi áo khoác của mình ra choàng lấy cô, mặt đầy cay nghiệt nói:
-Thêm cả hai chân nữa!
Làm người phụ nữ của anh thành ra như vậy, anh thực sự rất muốn giết bọn chúng, nhưng lại cảm thấy giết bọn chúng thì quá dễ dãi với chùng rồi, anh muốn phần đời còn lại của bọn chúng sống không bằng chết.
-Vâng!
Tiểu Phương và Tiểu Viên đồng thanh đáp, sau đó cùng ra tay.
Tô Vũ Đồng dựa vào lòng Mộ Diệc Thần, không hề nhìn hai tên buôn người độc ác kia, bên tai chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết liên tục của bọn chúng.
Mộ Diệc Thần thấy cô không muốn nhìn, dịu dàng nhẹ giọng nói bên tai cô:
-Tôi đưa cô đi.
Sau đó nói với Tiểu Dương:
-Ở đây cậu giải quyết đi!
Nói rồi, bế Tô Vũ Đồng đi ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện trong thị trấn.
Bệnh viện trong thị trấn này điều kiện có hạn, Mộ Diệc Thần không yên tâm, sau khi khử trùng bôi thuốc băng bó xong ở đây, anh bảo Tiểu Vương nhanh chóng đưa bọn họ về Giang Thành, đi đến phòng khám riêng cao cấp của Cung Thiếu Dương.
Khi Cung Thiếu Dương nhìn thấy vết thương trên người Tô Vũ Đồng, mặt đầy kinh ngạc, nhìn Mộ Diệc Thần hỏi:
-Sao lại thành ra thế này?
Từ khi anh quen biết Tô Vũ Đồng đến nay, cô không phải bị thương thì là bị bệnh nếu không thì sẽ ngất, cuộc đời cô dường như có mối duyên không dứt được với thuốc.
Thế này quá khổ rồi!
Mộ Diệc Thần nhìn những vết thương hiện ra lần nữa, lông mày nhíu chặt lại, trái tim cũng siết lại.
Cung Thiếu Dương thấy anh không nói, chăm chú nhìn vết thương sau lưng của Tô Vũ Đồng, liền lập tức rời ánh mắt sang Tô Vũ Đồng.
Nếu anh không hỏi rõ, sao có thể giải thích với Nghiên Nghiên.
Tô Vũ Đồng mấp máy đôi môi nhợt nhạt, nói:
-Vết thương trên tay là lúc tôi cắt dây thừng chạy trốn, mảnh sứ vỡ làm ra, trên lưng là bị bọn buôn người dùng roi da quất.
Cung Thiếu Dương là bác sĩ, cô không muốn giấu anh, nói ra anh mới có thể kê đúng thuốc, cô mới có thể nhanh khỏi.
Cung Thiếu Dương không ngờ cô lại trải qua chuyện đáng sợ như vậy, cả người kinh ngạc, ánh mắt tràn đầy cảm thông:
-Sao cô lại bị bọn buôn người nhắm vào vậy?
Trước đó anh chỉ biết cô không về nhà, nhưng lại hoàn toàn không ngờ lại bị bọn buôn người bắt đi.
Những kẻ buôn người đó thật là điên cuồng mất nhân tính, còn giày vò cô thành ra như này.
Thật đáng chết!
Tô Vũ Đồng biết Cung Thiếu Dương quan tâm đến cô, ngẩng khuôn mặt trắng bệch, nói:
-Đều là Lâm Yên Nhiên giở trò, bà ta lừa tôi về nhà họ Tô, bảo bọn buôn người trói tôi lại, muốn bán tôi lên vùng núi.
Cung Thiếu Dương nghe xong, lửa giận cháy bùng lên, chuyển mắt nhìn Mộ Diệc Thần trầm lặng nói:
-Diệc Thần, cậu tuyệt đối đừng tha cho Lâm Yên Nhiên!
Lòng dạ độc ác như vậy, bà ta thật là một con ác quỷ đội lốt người mà!
Mộ Diệc Thần ngước đôi mắt thâm sâu lên, u tối ngang ngược nói:
-Dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến bà ta sống không bằng chết!
Tô Vũ Đồng thấy anh nói mình là người phụ nữ của anh, hơi ngây ra, trong lòng không biết tại sao, đột nhiên không kháng cự, ngược lại còn có chút ngọt ngào.
Cung Thiếu Dương gật đầu, nói:
-Vậy thì tốt!
Sau đó nói với Tô Vũ Đồng:
-Cô chịu đựng chút, tôi giúp cô khử trùng rồi bôi lại thuốc.
Tô Vũ Đồng gật đầu, so với những đau đớn cô đã trải qua, cái này có là gì.
Cung Thiếu Dương thấy cô bình tĩnh như vậy, có chút đau lòng, cố gắng làm nhẹ nhàng.
Giúp Tô Vũ Đồng băng bó lại xong, anh dặn dò Mộ Diệc Thần:
-Không được để cô ấy đụng vào nước, không được để mệt, càng không được ăn cay và gia vị màu đậm vị nồng!
Dặn dò tỉ mỉ một đống.
Tô Vũ Đồng tự mình không nhớ nổi, Mộ Diệc Thần lại cực kỳ chăm chú, không để sót gì đều ghi nhớ trong đầu.
Sợ có sơ suất gì, anh còn đặc biệt bảo Cung Thiếu Dương nói lại lần nữa.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tô Vũ Đồng lặng lẽ nhìn góc nghiêng hoàn hảo trên gương mặt anh, trong lòng hơi gợn sóng.
Mộ Diệc Thần trao đổi xong với Cung Thiếu Dương những điều cấm kỵ, liền bế Tô Vũ Đồng ra khỏi phòng khám, đặt vào chiếc xe Maybach.
-Sếp Mộ, đi đâu ạ?
Tiểu Vương hỏi một câu.
Mộ Diệc Thần bình tĩnh nói:
-Chung cư Lạp Đề.
Tiểu Vương gật đầu, lái xe đi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy anh nói chung cư Lạp Đề, trong lòng vô cùng tán đồng.
Bời vì cô bị thương thành ra như vậy, thực sự không dám về nhà, nếu Niên Niên và mẹ chồng nhìn thấy nhất định sẽ rất lo lắng, cho nên quyết định này của Mộ Diệc Thần rất ổn, hợp ý cô.
Mộ Diệc Thần thấy cô không có ý kiến gì, ngoan ngoãn ngồi đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, cầm điện thoại báo bình an cho bà Mộ, đồng thời nói hai bọn họ muốn ở bên ngoài một thời gian.
Bà Mộ biết Tô Vũ Đồng bình an, trong lòng cũng yên tâm, nghe thấy anh muốn ở bên ngoài một thời gian, bà rất vui vẻ đồng ý.
Tiểu Vương sau khi đưa bọn họ đến chung cư Lạp Đề, liền được Mộ Diệc Thần sai ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày vì trong chung cư đều là đồ của đàn ông, không phù hợp với Tô Vũ Đồng.
Tiểu Vương nhìn sếp nhà mình chu đáo như vậy, mừng thay cho Tô Vũ Đồng, vui vẻ đi mua.
Mộ Diệc Thần bế Tô Vũ Đồng vào chung cư, đặt thẳng lên giường.
Chiếc giường này Tô Vũ Đồng nhớ như in, lần thứ hai của bọn họ chính là xảy ra trên đây.
Nhận ra bản thân sao lại nhớ đến chuyện này, cô hơi đỏ mặt.
Mắng thầm mình một câu, sao lại nghĩ lung tung.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy hết những hành động nhỏ nhặt này của cô, khóe miệng cười càng rộng hơn, hỏi:
-Muốn ăn gì?
Cô lăn lộn một ngày một đêm, còn bị thương nữa, bây giờ nhất định rất đói rồi!
Mộ Diệc Thần không nhắc tới ăn, Tô Vũ Đồng cũng không có cảm giác gì, anh vừa nhắc tới cô liền thực sự cảm thấy bụng rất đói, cũng không khách sáo với anh nói:
-Thịt kho!
Cô bị thương trên da thịt, lại chảy nhiều máu như vậy, mất gì bổ nấy, trước tiên chọn miếng thịt lớn đã.
Mộ Diệc Thần mỉm cười, đôi mắt đào hoa sáng lên, đưa tay gõ nhẹ lên trán cô:
-Cô quên Thiếu Dường đã nói cô không được ăn gia vị đậm màu rồi à.
Đồ ngốc này.
Mới một lúc, sao đã quên rồi?
Bình thường rốt cuộc sao cô sắp xếp lịch trình cho mình được vậy?
Tô Vũ Đồng bị sự thân mật đột ngột của anh làm không kịp chuẩn bị, vành tai nóng lên, hai má đỏ ửng, cố ra vẻ bình tĩnh nói:
-Vậy gì cũng được.
Thấy gương mặt nhỏ của cô đỏ ửng, thái độ có tỏ ra bình tĩnh, Mộ Diệc Thần cười rạng rỡ như ánh nắng:
-Sao có thể gì cũng được, bí đao sườn thế nào?
Trên mặt cô có chút sưng, ăn chút bí đao có lợi cho việc tiêu sưng.
Cô còn muốn ăn thịt, vậy sườn tươi càng thêm thích hợp bồi bổ.
Tô Vũ Đồng không ngờ Mộ Diệc Thần còn khá biết chọn món, mỉm cười gật đầu.
Tuy không ăn được thịt kho, nhưng sườn cũng không tệ, có thịt là được.
Thấy cô gật đầu, Mộ Diệc Thần lập tức lấy điện thoại gọi cho Tiểu Vương.
Một tiếng sau, Tiểu Vương xách túi lớn túi bé quay lại, theo sau còn có hai nhân viên phục vụ của Hông Tân.
Tiểu Vương đem đồ mua về sắp xếp vào các chỗ xong, hai người phục vụ kia bày đồ ăn lên bàn.
Mộ Diệc Thần gật đầu, bảo bọn họ đi trước, sau đó quay người về phòng bế Tô Vũ Đồng.
Thấy anh lại muốn đến bế mình, tim Tô Vũ Đồng đập hơi loạn, nói:
-Nghỉ ngơi lâu như vậy rồi, tôi có thể tự đi được.
Không thể để anh bế đi bế lại mãi được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...