Quả nhiên cô đoán không sai, chiếc xe này có thể thuận lợi đi qua cổng nhận dạng, chắn cổng lập tức mở ra, cô đi vào không chút trở ngại.
Đi qua cánh cổng đồng khắc hoa, Tô Vũ Đồng dừng xe bên ngoài biệt thự kiểu Âu của Mộ Diệc Thần, dừng xe nhanh chóng đi vào cửa.
-Cô chủ!
Vú Lưu nhìn thấy Tô Vũ Đồng vẫn luôn ở biệt thự cũ đột nhiên lại quay về, vội vã kính cẩn đi qua đón cô.
-Vú Lưu, cậu chủ ở đây không?
Tô Vũ Đồng sốt ruột hỏi.
Vú Lưu lắc đầu:
-Cậu chủ từ sau khi kết hôn với cô chủ, chưa từng về qua đây, tôi cũng rất lâu rồi chưa gặp cậu ấy.
Tô Vũ Đồng nhíu mày, quay người ra khỏi biệt thự.
Anh không về biệt thự, cũng không ở đây, lẽ nào là ở tòa chung cư cao cấp đó?
Cô biết chỉ có ba nơi này, cho dù thế nào cô cũng phải tìm đến xem thử.
Rời khỏi cửa, cô lập tức lái xe đi, đi đến chung cư cao cấp kia.
Đi thang máy đến tàng 18, cô đi đến cửa ấn chuông cửa.
Mộ Diệc Thần không muốn về nhà, cũng không muốn ở khuôn viên Cảnh Đế, cho nên chọn ở lại trong chung cư này.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa reo lên, anh có chút phiền lòng, vì ở đó không có nhiều người biết, cũng không có ai biết gần đây anh ở đây, là ai chứ?
Nghĩ vậy, anh đứng dậy đi ra mở cửa.
Khi anh thấy Tô Vũ Đồng đứng trước cửa, có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, lạnh nhạt hỏi một câu:
-Có chuyện gì?
Tô Vũ Đồng không muốn vòng vo, thẳng thắn hỏi:
-Anh biết có người đang thu mua cổ phần của Tô Thị không?
Nghe thấy lời này của cô, đôi mắt nâu của Mộ Diệc Thần hơi giật, nói:
-Vào đây nói.
Sau đó quay người đi vào.
Tô Vũ Đồng lập tức vào theo, tiện tay đóng cửa lại.
Mộ Diệc Thần ngồi trên chiếc sofa nâu bằng da, chân vắt chéo lên nhau, nhìn Tô Vũ Đồng hỏi:
-Ai nói với cô?
Anh vốn còn nghĩ thời cơ thích hợp sẽ nói cho cô.
Tô Vũ Đồng không muốn bán đứng Cố Triều Tịch, vậy nên bỏ qua câu hỏi của anh, nói:
-Anh nói với tôi là biết hay không biết?
Mộ Diệc Thần nhìn cô cố ý lảng tránh vấn đề, đôi mắt nâu trở nên ảm đạm:
-Nếu tôi nói với cô là tôi làm thì sao?
Chuyện này anh làm rất bí mật, người bình thường căn bản không thể biết được.
Lẽ nào là Cố Triều Tịch?
Cô lại dây dưa với Cố Triều Tịch sao?
Tô Vũ Đồng vừa nghe là anh điểu khiển, khuôn mặt nhỏ căng lên, ngữ điệu hơi kích động:
-Không phải anh nói muốn giúp tôi giành Tô Thị về sao? Tại sao anh muốn thu mua cổ phần của Tô Thị?
Lẽ nào điều anh đồng ý với mình đều không tính sao?
Thấy cô kích động như vậy, đôi mắt Mộ Diệc Thần lạnh dần, rất bình tĩnh nói:
-Chuyện tôi đồng ý với cô, chắc chắn sẽ làm được, dựa vào 25% cổ phần đó của bố cô, cô căn bản không có cách nào dịch chuyển được Tô Thành Kiệt, trở thành người kế nhiệm mới của Tô Thị!
Nếu anh thực sự muốn đối phó với Tô Thi, thì cần gì phải phiền phức như vậy, trực tiếp làm nó phá sản là được.
Nếu không phải là để cô danh chính ngôn thuận, anh đường đường là tổng giám đốc Hoa Thịnh, cần gì phải lãng phí thời gian.
Anh chỉ cần tùy ý động một ngón tay, Tô Thị sẽ lập tức bay theo mây khói.
Tô Vũ Đồng vừa nghe thì ra là vậy, xin lỗi một câu:
-Xin lỗi, tôi không nên nghi ngờ anh.
May mà, may mà cô từ chối Cố Triều Tịch.
Thấy cô xin lỗi ánh mắt Mộ Diệc Thần trầm lắng, giọng điệu nghiêm túc nói:
-Nhớ kỹ, thương trường như chiến trường, chúng ta là người trên cùng một chiếc thuyền, trừ khi là tôi tự mình để cô xuống thuyền, nếu không cô tuyệt đối không được tự mình xuống biết chưa?
Biển thương trường mưu kế thâm sâu, không cẩn thận thì sẽ bị dìm chết.
Tuy cô về công việc thể hiện không tệ, nhưng sự trải nghiệm còn ít, anh không hy vọng cô bị người khác lợi dụng.
Người tiết lộ thông tin cho cô, cũng không biết có ý đồ gì.
Cho nên anh phải nhắc nhở cô chút.
Đối với lời cảnh báo của anh, Tô Vũ Đồng chột dạ nhận lấy, gật đầu:
-Sếp Mộ, tôi biết rồi.
Mộ Diệc Thần quả thực mạnh mẽ hơn cô, cô thừa nhận!
-Ừm.
Mộ Diệc Thần đáp nhẹ một tiếng, giọng điệu bình tĩnh như nước.
Mộ Diệc Thần vẫn luôn vui buồn thất thường, thấy anh lạnh nhạt như vậy, Tô Vũ Đồng có chút áp lực, cúi đầu nói:
-Vậy tôi không làm phiền nữa, tạm biệt.
Mộ Diệc Thần không nói gì, vẫn ngồi yên đó, ngầm để cô rời đi.
Tô Vũ Đồng về đến nhà, sau khi trả chìa khóa cho chú Ngô, liền đi đến phòng Niên Niên.
Cậu bé đã ngủ rồi, gương mặt hồng hào hiền hào yên tĩnh, khiến sự vội vã của Tô Vũ Đồng bình tĩnh lại.
Mộ Diệc Thần không về cũng tốt, cô không cần phải nghĩ làm sao để đối phó với anh.
Dù sao sau này cũng phải tách ra, không cần có quá nhiều sự tiếp xúc thì tốt hơn.
Nghĩ vậy, cô đi vào nhà tắm, mệt mỏi cả ngày, chỉ có nước nóng có thể gột rửa những mệt mỏi của cô.
Trắng xuống mặt trời lên, lại là một ngày mới, Tô Vũ Đồng làm từng việc một rồi đến công ty.
Vừa mới vào phòng làm việc bật máy tính lên, Ngải Mễ liền đi vào nói:
-Vũ Đồng, Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên đến rồi!
Biết người điểu khiển cổ phiếu Tô Thị phía sau là ai, Tô Vũ Đồng trong lòng rất giàu sinh lực, Mộ Diệc Thần đang hết sức giúp cô, cô tự mình tất nhiên phải cứng rắn lên.
Điềm tĩnh cười, cô nói với Ngải Mễ:
-Phòng làm việc của tổng giám đốc không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, bảo bọn họ đến phòng chờ cho khách đợi đi.
Bọn họ đến tìm cô, tất nhiên cô phải làm cao.
Ngải Mễ vô cùng tán đồng cười nói:
-Được!
Sau đó ra ngoài.
Tô Thành Kiệt và Lâm Yên Nhiên đợi có chút sốt ruột, nhìn Ngải Mễ đi ra, lập tức đi qua.
-Cô Ngải Mễ, Vũ Đồng nhà tôi nói sao, có phải gọi chúng tôi vào không?
Lâm Yên Nhiên làm ra vẻ rất thân với Tô Vũ Đồng, mặt dày nói lời ghê tởm, trên mặt còn mang theo nụ cười như điều đương nhiên, dáng vẻ đó giống như bà ta đến, Tô Vũ Đồng phải lập tức gặp bà ta vậy.
Ngải Mễ nghe được từ chỗ Tiểu Dương chút chuyện Tô Vũ Đồng gặp phải trước kia khi ở nhà họ Tô, cho nên không có chút thiện cảm gì với Lâm Yên Nhiên, vô cùng thản nhiên nói:
-Công việc của tổng giám đốc chúng tôi hôm nay khá nhiều, trợ lý Tô đang bận điều chỉnh, hai vị đến phòng chờ đợi đi, trợ lý Tô bận xong sẽ tự đến gặp hai vị.
Nói rồi, không ở lại thêm, đi thẳng về bàn làm việc của mình, làm ra vẻ tôi cũng rất bận, đừng làm phiền.
Lâm Yên Nhiên quá quen với những tháng ngày được người ta tôn lên rồi, đối với thái độ của Ngải Mễ, tất nhiên khá tức giận, nhưng lại không dám trực tiếp dạy dỗ cô, chỉ có thể nén cơn giận lại, nhìn sang Tô Thành Kiệt, đổ thừa cho Tô Vũ Đồng:
-Ông xem, chỉ là làm một trợ lý nhỏ, liền không nhận họ hàng nữa rồi! Nếu để cô ta làm giám đốc còn không phải sẽ vênh mặt lên tận trời sao? Trời ạ, thật là gia đình bất hạnh!
Trong lòng Tô Thành Kiệt vốn bực bội, nếu không phải ông hết đường để đi thì cũng sẽ không năm lần bảy lượt đến Hoa Thành, bây giờ Lâm Yên Nhiên lại còn nói bóng nói gió.
-Bà bớt nói hai câu cho tôi! Quên là tôi dẫn bà đến làm gì rồi à?
Bị Tô Thành Kiệt mắng như vậy, Lâm Yên Nhiên phút chốc ỉu xìu.
Thấy bà không nói nữa, Tô Thành Kiệt quay người đi về phía phòng chờ, đường đi đến đó ông quá quen thuộc rồi.
Ông trừng mắt nhìn bà ta, quở mắng:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...