Tô Vũ Đồng không nói gì, Mộ Diệc Thần cũng không lên tiếng nữa, âm thầm bên cô cứ đi cứ đi, đến khi điện thoại của Mộ Diệc Thần reo lên, mới phá vỡ sự yên tĩnh, hai người dừng bước.
Điện thoại là Trần Nghiên Nghiên bảo Cung Thiếu Dương gọi đến, hỏi bọn họ muốn cùng ăn tối không.
Chỉ cần không phải ăn tối riêng với Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng tất nhiên đồng ý, trên mặt lập tức tràn đầy sức sống không giống sự lạnh nhạt vừa rồi.
Thấy cô cuối cùng ngoài trầm lặng ra, có biểu cảm khác, tâm trạng của Mộ Diệc Thần cũng bị ảnh hưởng theo, vậy nên đồng ý với Cung Thiếu Dương cùng ăn cơm, dẫn Tô Vũ Đồng đến địa điểm đã hẹn.
Bọn họ đi qua cửa một trung tâm thương mại, gặp cảnh tưởng có người cầu hôn.
Chàng trai quỳ một chân xuống đất, tay cầm chiếc nhẫn bày tỏ với cô gái, bên ngoài người vây xung quanh, ai nấy đều nhiệt tình hô hào:
-Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy!
So với chiếc nhẫn trên tay của Tô Vũ Đồng, chẳng đáng nhắc đến, nhìn thì chỉ là một chiếc nhẫn bạch kim bình thường, cũng không có lấy một viên kim cương, nhưng cô gái lại cười nói với anh:
-Cầu hôn phải có hoa mới được.
Chàng trai cuống lên, đứng dậy nhìn xung quang, cuối cùng trong đám người phát hiện ra trên tay Tô Vũ Đồng có giỏ hoa.
Anh xông về phía cô, rất thành thật nói:
-Chị gái, có thể nhường hoa của chị cho tôi không? Xin chị đấy.
Nói rồi theo cách thức của người Hàn Quốc, cúi người một cái thật sâu với Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng rất muốn đưa ngay cho anh, nhưng nghĩ đến chỗ hoa này dù sao cũng là Mộ Diệc Thần mua, sợ anh không vui, cho nên quay đầu nhìn anh:
-Sếp Mộ, tôi có thể tặng anh ấy hoa này không?
Thấy cô vẫn còn để ý đến tâm trạng của mình, hỏi ý kiến mình, tâm trạng Mộ Diệc Thần rất vui vẻ, thoải mái nói:
-Hoa này đã tặng cô rồi, thì là của cô, cô muốn xử lý thế nào tôi đều không có ý kiến.
Cùng lắm là anh mua thêm, anh cũng không thiếu tiền, cô muốn tặng thì tặng thôi.
Nghe thấy lời anh nói, Tô Vũ Đồng cười nói:
-Tặng người khác hoa hồng trên tay còn lưu hương, tuy hoa này là tôi tặng đi, nhưng người bọn họ nên cảm ơn nhất là anh.
Mộ Diệc Thần không nói, chỉ lặng lẽ nhìn Tô Vũ Đồng.
Cô cười với anh rồi!
Cô cười rồi!
Tô Vũ Đồng không để ý đến biểu cảm của Mộ Diệc Thần, cười nhẹ, quay người đưa giỏ hoa cho chàng trai, dùng tiếng Hàn nói với anh:
-Nhất định phải hạnh phúc nhé!
Chàng trai cảm kích nói:
-Cảm ơn chị! Chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc, chị và chồng cũng nhất định phải hạnh phúc đó.
Chồng?
Tô Vũ Đồng hơi ngây ra, cười cười không đáp lại, nhìn chàng trai xách giỏ hoa của mình, lại quỳ một gối xuống cầu hôn cô gái một lần nữa.
Cô gái cười, mặt đầy hạnh phúc nói với anh:
-Em đồng ý!
Nhìn thấy bọn họ hạnh phúc hôn nhau, Tô Vũ Đồng bỗng nhiên nhớ lại màn gọi là cầu hôn của Mộ Diệc Thần, đáy mắt hiện lên sự chua xót.
Chiếc nhẫn kim cương giá trị hàng trăm triệu, còn có mọi thứ bà Mộ cho sau khi kết hôn, không thiếu sự xa hoa sang giàu, nhưng so với hạnh phúc tầm thường lại có chút thê thảm không thể nhìn nổi.
Nếu cô chọn một lần, thứ cô muốn cũng chỉ là hạnh phúc bình thường mà thôi.
Mộ Diệc Thần thấy đáy mắt cô hơi ướt, hỏi:
-Sao thế?
Tô Vũ Đồng cười, lắc đầu:
-Không sao, vừa rồi trong mắt có hạt bụi, chúng ta đi thôi, đừng để bác sỹ Cung bọn họ phải chờ lâu.
Nói rồi, liền đi thẳng.
Cô trả lời có tác dụng gì?
Đời này chắc cô không có duyên với hạnh phúc rồi!
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lucas thời niên thiếu.
Trái tim hơi nhói đau.
Cô đem tất cả rung động, đẹp đẽ và bức tranh hạnh phúc vứt lại phía sau, cô giống như người không hề gì, cố gắng mỉm cười bước về phía trước.
Tuy cô đang cười, nhưng trong biểu cảm lại có sự thê lương nói không thành lời, khiến Mộ Diệc Thần phút chốc cảm thấy trái tim như bị đâm một nhát, gương mặt lộ ra sự thương cảm, chân bất giác bước theo cô.
Ăn cơm xong, Mộ Diệc Thần lấy lý do cơ thể Tô Vũ Đồng không thoải mái, bảo Niên Niên vẫn ở cùng đám Trần Nghiên Nghiên, còn anh sau khi về khách sạn thì yên tâm ngang ngược chiếm vị trí trên giường vốn thuộc về Niên Niên.
Tô Vũ Đồng từ chối ngủ cùng anh, nhưng lại bị anh mạnh bạo ép buộc lên giường, ôm vào tròng lòng.
Tô Vũ Đồng đang muốn vùng ra, anh lại kề sát tai cô nhẹ nhàng nói:
-Yên tâm, tối nay tôi sẽ không động vào cô.
Tô Vũ Đồng nghe xong câu này, tuy trong lòng vẫn có chút kháng cự, nhưng cơ thể lại không động đậy, yên lặng nằm đó, kệ cho anh ôm chặt.
Mộ Diệc Thần ngửi mùi hương đặc biệt trên cơ thể cô, nhắm mắt lại.
Tô Vũ Đồng tưởng rằng bản thân nhất định sẽ không ngủ được, định lặng lẽ nghe tiếng thở của Mộ Diệc Thần, nhưng lại nhanh chóng ngủ mất.
Cô ngủ say, mơ một giấc mơ, mơ thấy Lucas khi còn nhỏ, trong giấc mơ anh ép hỏi cô tại sao lại muốn gả cho người khác, không đợi anh!
Giấc mơ rất cay đắng, trái tim bỗng nhói đau, Tô Vũ Đồng khóc.
Mộ Diệc Thần ngủ không sâu, nghe thấy tiếng khóc trong mơ của Tô Vũ Đồng, liền mở mắt.
Thấy cô nước mắt vương đầy mặt, bất lực giống như một con vật nhỏ bị thương, trái tim hơi thắt lại, nhẹ nhàng dùng tay bắt đầu vỗ lên lưng cô, đến khi tiếng khóc dần vơi đi.
Mượn chùm sáng nơi góc tường, Mộ Diệc Thần lặng lẽ nhìn gương mặt Tô Vũ Đồng yên tĩnh khi ngủ, trong ánh mắt chuyển động những cảm xúc mà đến bản thân anh cũng không hiểu được.
Một đêm ngủ yên tĩnh, khi Tô Vũ Đồng tỉnh lại, Mộ Diệc Thần đang thay quần áo.
Tám múi cơ như một tác phẩm nghệ thuật rực rỡ bóng bẩy, anh có thân hình hoàn hảo, trên người còn có một loại khí chất cao quý tự nhiên, nhấc tay lên đầy quyến rũ.
Chỉ là một tư thế cài cúc tay áo nhỏ, nhưng khi anh làm, quả thực thong thả điển trai đến mức khiến người ta chảy máu mũi.
Tô Vũ Đồng cũng là một người phụ nữ bình thường, sáng sớm thấy cảnh tượng đẹp mắt như vậy, tất nhiên cô cũng không thể rời mắt được.
Tuy cô chống đối Mộ Diệc Thần, nhưng không thể không thừa nhận, quả thực anh có bề ngoài đáng tự hào.
Mộ Diệc Thần cài xong cúc áo, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt si mê của cô, khóe miệng hơi cong lên, hỏi:
-Ngày mai phải về nước rồi, hôm nay có muốn đi ra bãi biển nhặt vỏ ốc không?
Nghỉ ngơi cả một ngày, chắc có thể đi chơi rồi.
Nghe thấy giọng nói của anh, Tô Vũ Đồng ngượng ngùng định thần lại, bối rối gật đầu.
Cô thừa nhận anh tuyệt vời đến mức không thể cưỡng lại, nhưng cũng nguy hiển đến mức khiến người ta chùn bước.
Cho nên cô không thể mơ mộng gì xa vời thực tế.
Cô cho rằng, anh hỏi ý cô, cũng chỉ là vì Niên Niên mà thôi.
Thấy cô đồng ý, Mộ Diệc Thần lập tức gọi điện cho Cung Thiếu Dương.
Thôi Chân Hy vừa nghe đến đi bãi biển, lập tức gọi điện cho quản gia nhà mình, bảo bọn họ chuẩn bị đồ nướng trên bãi biển, gọi đầu bếp giỏi nhất trong nhà đến.
Mọi người nhanh chóng tập trung dưới tầng khách sạn, đi ra biển.
Sau khi đến nơi, Cung Thiếu Dương kéo Trần Nghiên Nghiên xuống xe trước, xông thẳng về phía bãi cát.
Thôi Chân Hy khinh bỉ nhìn bọn họ một cái, cười típ mắt nhìn Niên Niên nói:
-Nào, cục cưng, dì dẫn con đi nhặt vỏ ốc nhé.
Niên Niên nghe thấy vô cùng vui vẻ, lập tức đưa tay, cùng Chân Hy xông qua đó.
Thấy bọn họ đều đi rồi, Mộ Diệc Thần cười đưa bàn tay lớn về phía Tô Vũ Đồng.
Tô Vũ Đồng không muốn có tiếp xúc quá nhiều với anh, nên không nắm lấy tay anh, mà đi thẳng xuống xe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...