Cởi bỏ đồ, Trần Nghiên Nghiên đặt túi nilon làm cho tay cô gần như chuyển thành màu tím, cười nói: “Cậu đã đi nhiều năm như vậy, nhất định là rất nhớ hương vị của quê hương, mình xin về sớm hai mươi phút để đi đến siêu thị, cũng không biết là cậu thích ăn gì, nên mình đã mua vài thứ, cậu xem, mình còn mua cả rượu cơ này, cho cậu đổi gió tí.
”
Nghe thấy Trần Nghiên Nghiên mua những thứ đó là cho mình, Tô Vũ Đồng vô cùng cảm động, cảm giác thân thuộc dần dần được lấp đầy, cô cười nhẹ nhàng và nói: “Cảm ơn cậu, Nghiên Nghiên.
”
Tuy ông trời cho cô một số phận trớ trêu, nhưng cô rất vui vì có hai người bạn tốt là Chân Hi và Nghiên Nghiên.
Họ không phải là người thân nhưng họ còn hơn cả người thân.
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy từ cảm ơn, nụ cười trên mặt cô dần dần phai nhạt, chuyển thành bộ mặt như đang có chuyện quan trọng, nghiêm túc nói: “Vũ Đồng, cậu đừng cảm ơn mình vội, mình có chuyện muốn nói với cậu, mong cậu đừng trách mình, đồng thời hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.
”
Thực ra khi ở bệnh viện cô ấy đã muốn nói, nhưng đã bị y tá trưởng làm gián đoạn.
Chuyện này đối với Tô Vũ Đồng rất quan trọng, Nghiên Nghiên không thể đợi thêm được nữa, bây giờ cô nhất định phải nói
Thấy cô ấy đột nhiên như vậy, Tô Vũ Đồng không biết cô ấy muốn nói gì, liền đặt đồ lên bàn, sau đó nắm lấy tay Nghiên Nghiên: “Nghiên Nghiên, cậu nói đi.
”
Trần Nghiên Nghiên là một người lương thiện và giàu tình nghĩa, cô không thể đợi được nữa và nhanh chóng nói với Vũ Đồng, chuyền tuyệt đối nghiêm trọng.
Trải qua nhiều năm thăng trầm như vậy, cô đã không còn là người phụ nữ yếu đuối nữa.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, mắt của Trần Nghiên Nghiên biểu lộ ra sự hổ thẹn nói: “Ba năm trước, mình đã tìm thấy ở cô nhi viện, sức khỏe không được tốt cho lắm, mình đem về nuôi dưỡng chưa đến ba ngày, Lâm Yên Nhiên không biết nhận được tin tức từ đâu mà biết được rằng mình đã tìm thấy đứa trẻ, đã sai người đến bắt đi rồi.
Cậu cũng biết là mình không thể bảo vệ được đứa trẻ, cho nên mình đã viết ghi chú về chiếc hộp chứa đựng đứa trẻ và lặng lẽ dán nó trước cửa nhà nhà họ Mộ.
Trần Nghiên Nghiên nói xong, liền cúi đầu xuống.
Cô ấy vốn dĩ muốn bí mật nuôi dưỡng đứa con của Tô Vũ Đồng, sau đó sẽ đưa đứa trẻ cho nhà họ Mộ, không biết là Vũ Đồng có trách ý định của cô không?
Bởi vì đứa trẻ ấy có ý nghĩa rất lớn.
Không những là con trai của cô mà còn là chứng cứ cô bị hại.
Tô Vũ Đồng nghe xong, tim cô đột nhiên thu lại, cô nhanh chóng nắm lấy tay của Trần Nghiên Nghiên, xúc động nói: “Nghiên Nghiên, làm sao mình có thể trách cậu được chứ, cậu mau nói cho mình biết là đứa nhỏ hiện giờ đang ở nhà họ Mộ phải không?”
Giọt máu đào hơn ao nước lã, đứa nhỏ đó từ khi sinh ra đến nay cô vẫn chưa một lần được thấy qua, hơn một nghìn ngày đêm, mỗi phút mỗi giây, không có lúc nào mà cô không nhớ đến.
Khi đó tình thế cấp bách, cô thà rằng cho con của mình đến nhà họ Mộ cũng không muốn nó rơi vào tay của Lâm Yên Nhiên, Nghiên Nghiên làm rất đúng.
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Tô Vũ Đồng kích động như vậy, ngẩng đầu lên, hổ thẹn mà nói: “Khi đó tình thế cấp bách, trên tờ giấy ghi chú cô chỉ viết rằng đứa trẻ họ Mộ, , những cái khác mình không dám viết, để đánh lạc hướng người do Lâm Yên Nhiên phái đến, nhanh chóng bỏ vào thùng và rời khỏi cửa nhà nhà họ Mộ.
Ba năm nay mình cố gắng nghe ngóng, nhưng vẫn không có tin tức của đứa trẻ, nhà họ Mộ từ trên xuống giống như là một cái động thép, một chút thông tin cũng không thể rò rỉ ra ngoài, mình xin lỗi Vũ Đồng, mình thật là vô dụng.
”
Thấy Trần Nghiên Nghiên tự trách mình ngày càng nhiều, Tô Vũ Đồng vội vàng an ủi: "Nghiên Nghiên, đừng nói thế, cô có thể giúp em tìm tôi, đó là một lòng tốt tuyệt vời, tôi thực sự không biết cảm ơn cô như thế nào.
"
Bây giờ cô đã có ít thông tin để đi tìm con, không cần phải mò kim đáy bể nữa.
Trần Nghiên Nghiên thấy Tô Vũ Đồng không trách mình, lòng cô mới có thể nhẹ nhàng được, cô nói: “Mình còn một chuyện nữa cần phải nói.
”
Nghe thấy Nghiên Nghiên có chuyện muốn nói, Tô Vũ Đồng không muốn tạo áp lực cho cô, Vũ Đồng nở nụ cười nhẹ nhàng và nói: “Nói đi.
”
Nhìn thấy Vũ Đồng vẫn có thể cười, cô cảm thấy đau long, cắn môi mà nói: “Năm năm trước cậu bị đưa đi, cha cậu lúc đó tỉnh dậy, nhưng sau đó không biết tại sao lại bị trúng gió, đã ở bệnh viện mình rất lâu rồi, mình có đi thăm ông ấy, thử nói chuyện với ông ấy, nhưng mà ông ấy ngoài con ngươi có thể chuyển động, tất cả những năng lực khác đều đã mất đi rồi.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...