Cô không muốn lừa bà Mộ, nhưng cũng không muốn từ bỏ đứa con.
Còn nữa, nói thẳng ra rồi, bà Mộ có khi nào sẽ giống như Mộ Diệc Thần tưởng cô muốn tài sản nhà bọn họ không?
Bà Mộ thấy Tô Vũ Đồng nhìn bức ảnh treo trên tường, không ngừng suy tư, trong lòng lập tức đã có đáp án, cười nói:
-Nếu ngại thì thôi, uống canh đi.
Bức ảnh đó chỉ có bà và Lucas, người cô thích tuyệt đối không phải bà, vậy đáp án như hiện ra trước mắt rồi.
Có thể xác nhận ý trong lòng cô là được, bản thân không mất công thương cô.
Bà Mộ không hỏi tiếp, Tô Vũ Đồng thở hắt ra một hơi, cúi đầu tiếp tục uống canh.
-Mẹ ơi, ăn bánh kem đi.
Trong cái tay nhỏ của Niên Niên bê đến một miếng bánh mousse hình vuông, cười hi hi tới trước mặt Tô Vũ Đồng, đặt lên bàn.
-Cô Tô, cậu chủ nhỏ kiên quyết phải tự mình cầm qua, cô thử xem.
Quản gia Ngô cười đặt một chiếc dĩa vào đĩa bánh.
Thực ra Tô Vũ Đồng không thích bánh kem, nhưng đây là tấm lòng của con trai, cho nên cười cầm lấy dĩa, ăn một miếng lớn.
Khi còn nhỏ cô rất ngưỡng mộ các bạn nhỏ khác có bánh kem để đón sinh nhật, cho nên có một năm vào sinh nhật cô, cô muốn bảo Lâm Yên Nhiên mua bánh kem cho mình, nhận được thực sự là một trận sỉ nhục và trách mắng.
Cho nên, từ đó về sau, cô không thích bánh kem nữa.
-Mẹ, ngon không ạ?
Niên Niên nhìn Tô Vũ Đồng hỏi.
To Vũ Đồng không muốn phá tan sự tích cực của Niên Niên, cười nói:
-Đây là cái bánh kem mùi vị tuyệt nhất mẹ từng ăn.
Niên Niên nghe thấy Tô Vũ Đồng nói vậy, cực kỳ vui mừng:
-Vậy mẹ ăn hết nói đi, dù sao ngày mai đầu bếp lại đến, con lại bảo ông ấy là sô cô la cho mẹ.
-Ừm, được.
Chỉ cần là thứ Niên Niên cho, Tô Vũ Đồng đều cảm thấy là thứ tốt nhất trên đời này, cô nhiều năm không ăn bánh kem lại ăn một miếng to hết nửa cái.
Bà Mộ nghe cuộc nói chuyện của hai người, nụ cười càng nở rộ hơn.
Bà thực sự thích Tô Vũ Đồng, chỉ cần có cô ở đây, trên gương mặt của Niên Niên luôn là nụ cười.
Tô Vũ Đồng ăn xong bánh kem, uống xong canh thì đưa Niên Niên lên tầng, vừa đến cầu thang tầng 2, cô gặp Mộ Diệc Thần.
Xem ra anh vừa tắn xong, tóc vẫn còn hơi ướt, nhưng mặc một bộ vest phẳng phiu kết hợp với đôi giày da bóng loáng, rất rõ ràng là muốn ra ngoài.
Muộn vậy rồi, anh muốn đi đâu chứ?
Trong đầu Tô Vũ Đồng đột nhiên lóe lên câu hỏi này.
Cô đang nghĩ như vậy, Niên Niên đột nhiên nhìn Mộ Diệc Thần hỏi:
-Bố, bố định đi đâu ạ?
Ánh mắt Mộ Diệc Thần quét qua Tô Vũ Đồng, nhìn Niên Niên bình thản nói:
-Bố có chuyện phải ra ngoài một chuyến, con ngủ sớm đi.
Nói rồi, đi thẳng xuống tầng, về phía cổng biệt thự.
Mộ Diệc Thần không để ý đến Tô Vũ Đồng, trong lòng cô lại có chút cảm xúc không nói nên lời, nhìn bóng lưng của anh rời đi hơi thất thần, trong lòng đang nghĩ anh có phải đi tìm Châu Lệ Đồng không?
-Mẹ.
Mộ Niên thấy Tô Vũ Đồng ngây ra, kéo cô đi.
Tô Vũ Đồng định thần lại, nhìn cậu cười, nói:
-Chúng ta đi tắm trước, sau đó đi ngủ.
Cô vừa nghĩ gì vậy?
Mộ Diệc Thần đi tìm ai liên quan gì đến cô?
Cô là vì Niên Niên mới giả bộ thích anh.
Tô Vũ Đồng mày phải tình lại chút đi!
Tâm tư không nên lay động đừng lay động!
Xác định đúng vị trí của bản thân, Tô Vũ Đồng hít một hơi thật sâu, dẫn Niên Niên về phòng.
Ngày hôm sau khi ăn bữa sáng, Tô Vũ Đồng không thấy Mộ Diệc Thần, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.
Thấy cô không bất động, bà Mộ quan tân hỏi:
-Vũ Đồng, có phải cô không khỏe chỗ nào không?
Dù sao hôm trước cô mới phát sốt.
Nghe thấy bà Mộ quan tâm, Tô Vũ Đồng cười nhẹ, đáp:
-Không có, nước đậu này nóng quá, tôi muốn đợi nói nguội chút rồi mới uống.
Bà Mộ vừa nghe thấy vậy, cũng không hỏi thêm.
Ăn xong bữa sáng, bà Mộ nói với quản gia Ngô:
-Lucas không quay về, ông đưa Vũ Đồng đến công ty trước, sau đó đưa Niên đến trường.
Nghe thấy sự sắp xếp, Tô Vũ Đồng vội nói:
-Chủ tịch, không cần đâu, tôi có thể tự ngồi xe đi được, để chú Ngô đưa Niên Niên đi đi.
Cô bây giờ không thân không thiết với nhà họ Mộ, để quản gia Ngô đưa đi, bị người khác thấy sẽ không hợp lý.
Bà Mộ thấy cô từ chối, biết cô có suy nghĩ của mình, gật đầu tôn trọng.
Tô Vũ Đồng và bà Mộ nhìn Niên Niên lên xe, sau đó cô chào tạm biệt bà Mộ, bắt một chiếc xe đến Hoa Thành.
Hôm nay là ngày phát lương, cô cũng hoang phí một lần.
Đến công ty lên tầng 22, cô không hề thấy Mộ Diệc Thần, chỉ có bóng dáng của Ngải Mễ và Tiểu Dương bận bịu.
Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, bắt đầu công việc, gửi lịch trình như thường ngày cho Mộ Diệc Thần.
Đợi cả buổi sáng không có lấy một tin nhắn lại, mắt nhìn thời gian sắp đến kế hoạch đầu tiên rồi, cô lập tức cầm điện thoại bàn gọi cho Mộ Diệc Thần.
Điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không có ai nghe, bất lực cô đành gửi tin nhắn cho anh: Sếp Mộ, 10 rưỡi hôm nay, tổng giám đốc Thành của công ty Á Mỹ có hẹn với anh.
Gửi xong tin nhắn, cô liền lần lượt làm việc mình nên làm.
Thời gian thoáng qua, 10 giờ rồi, Mộ Diệc Thần vẫn không trả lời tin nhắn của cô, hết cách cô đành ấn gọi cho anh.
Lần này điện thoại kết nối được rồi, nhưng người nhận điện thoại không phải Mộ Diệc Thần, cô chỉ nghe thấy đầu bên kia truyền đến một giọng nói ngọt ngào:
-A lô, chào cô, bây giờ Lucas không tiện, cô có chuyện gì xin nói với tôi.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói này, liền biết người nghe máy là Chân Vũ Đồng.
Không biết tại sao lòng lại trùng xuống.
Châu Lệ Đồng không nghe thấy có người nói chuyện, lại gọi:
-A lô?
Tô Vũ Đồng lập tức định thần lại, nói:
-Chào cô, xin chuyển đến tổng giám đốc của chúng tôi, 11 giờ tổng giám đốc Thành của công ty Á Mỹ hẹn gặp.
Châu Lệ Đồng ở đầu bên kia nghe thấy lời này của Tô Vũ Đồng, cười nói:
-Hôm nay anh ấy chắc chắn không đi làm được, cô lùi lại đi.
Tô Vũ Đồng rất muốn biết tại sao Mộ Diệc Thần không đi làm được?
Nhưng cô hiểu rõ mình chỉ là một trợ lý, không có tư cách hỏi tại sao, vậy nên bình tĩnh nói:
-Vâng.
Sau đó bên kia liền cúp máy.
Tô Vũ Đồng đặt điện thoại xuống, cả người bắt đầu lơ đãng, đến khi nhận được thông báo từ tin nhắn của ngân hàng, cô mới định thần lại.
Nhớ đến hôm nay là ngày 15, cô mở tin nhắc của Cố Triều Tịch, gửi cho anh một tin: Anh Cố, chiều tôi gửi tiếp tiền cho anh.
Bây giờ cô có tiền rồi, không cần gửi theo kỳ nữa, đợi buổi trưa cô gửi tiền vào tài khoản xong, chiều sẽ chuyển cả cho anh.
Cô Hàn Tịch nhanh chóng trả lời lại: Cô Tô thật là người giữ chữ tín, tôi không gấp, cô cứ từ từ.
Tô Vũ Đồng nhớ đến khi mình bất ngờ nôn vào người anh, mỉm cười, đáp: Điều nên làm thôi, họa mình gây ra, mình tự chịu.
Cố Triều Tịch thấy tin cô gửi đến mang theo sự dí dỏm thoải mái, đoán rằng tâm trạng cô chắc không tệ, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp:
-Không biết tối nay cô có thời gian rảnh không?
Bọn họ đã sắp 1 tháng không gặp rồi, nếu còn không gặp nữa cô chắc sẽ quên mất mình trông ra sao rồi.
Tô Vũ Đồng không chút nghi ngờ đáp 1 chữ: Có!
Cố Triều Tịch thấy lần này cô không từ chối, cười gửi: Vậy tối nay tôi mời cô ăn cơm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...