Người bạn thân năm năm không gặp, có rất nhiều chuyện để nói, một khi đã nói thì muốn ngưng cũng không ngưng được.
Hai người nói chuyện rất lâu đã làm cho y tá trưởng chú ý, cô ta đến nói: “Trần Nghiên Nghiên, bây giờ đang là giờ làm việc, chuyện riêng hãy để tan ca rồi hãy nói, có được không?”
Tô Vũ Đồng nghe thấy, liền nhận ra rằng mình đang gây ảnh hưởng đến công việc của Nghiên Nghiên, mỉm cười và nói: “Cậu hãy làm việc đi, mình sẽ đợi ở bên ngoài.
”
Một nhân viên y tế tốt bụng như Nghiên Nghiên sẽ cảm thấy có lỗi sau khi trì hoãn công việc một thời gian dài.
Trần Nghiên Nghiên lau nước mắt, mỉm cười và lấy trong túi ra một chùm chìa khóa đưa cho Tô Vũ Đồng nói: “Nhà mình ở số 508, tòa số 6, khu Tinh Hải ở ngay phía sau bệnh viện, cậu hãy đến đó nghỉ ngơi, chừng khoảng một tiếng nữa là mình tan ca rồi.
”
Nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên đưa chùm chìa khóa cho mình, trong lòng Tô Vũ Đồng cảm thấy ấm áp, tuyệt đối không thể từ chối lòng tốt của cô ấy, cô nhận lấy chìa khóa và nói: “Vậy mình sẽ chuẩn bị cơm, đợi cậu về.
”
“Ùm!”
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, mỉm cười và tiễn Tô Vũ Đồng ra cổng thang máy.
Khu Tinh Hải rất dễ tìm, Tô Vũ Đồng rất nhanh đã có thể tìm ra được nhà của Trần Nghiên Nghiên.
Cô vừa mở cửa bước vào thì điện thoại mà Thôi Chân Hi tặng cho cô kêu lên, cô nhanh chóng mở balo lấy điện thoại thì điện thoại đã nhấn nút trả lời rồi.
“Alo” một cái, thì đã nghe thấy tiếng cười ngặt nghẽo của Thôi Chân Hi: “Tình yêu à, cậu hay thật, vali của tớ mà cậu lại có thể lấy nhầm được, nhờ công ty hàng không tra ra số điện thoại đặt vé máy bay và gọi điện thoại cho thư ký của anh tôi, để tôi xem những ngày này cô sẽ mặc cái gì?”
Nghe thấy thế, Tô Vũ Đồng giật mình, cô nhanh chóng mở vali ra xem, chỉ thấy toàn là đồ vest và cà vạt của đàn ông, còn có một hộp trang sức, không có đồ của cô ấy.
Đúng là sai thật rồi.
Cái vali này kích thước lẫn màu sắc đều giống cái của cô, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì vẫn có một số chi tiết không giống, bản thân mình thật là sơ ý quá, cô tiếp viên hàng không khi đưa vali hành lý cho cô tại sao lại không nhìn lại xem.
“Tình yêu à, cô còn đó không?”
Thôi Chân Hi không nghe thấy động tĩnh gì, liền hỏi.
Tô Vũ Đồng bình tĩnh trở lại, đáp: “Chân Hi, đúng là nhầm thật rồi, vậy người ta có nói là đi đâu để đổi lại không?”
Đồ trong vali đều là theo ý của Chân Hi, cô ấy nhất định sẽ lấy về.
Nghe thấy giọng điệu gấp gáp của Tô Vũ Đồng, Thôi Chân Hi cười nói: “Tôi đã lưu số điện thoại của cô cho anh ta rồi, tôi tin rằng anh ta sẽ liên hệ với cô sớm thôi.
”
“ ừ, okay”
“Vậy tôi cúp máy đây, nhớ là mỗi ngày nhắn tin cho tôi đấy.
”
“Tôi biết rồi.
”
“Tạm biệt.
”
Cúp điện thoại, Tô Vũ Đồng đóng vali, chuẩn bị đi đến tủ lạnh để xe có món gì không thì điện thoại lại kêu lên.
Nhận cuộc gọi, ở đầu dây bên kia phát lên một giọng nói lạnh lùng: “Tối nay bảy giờ ba mươi tôi có thời gian, cô nói địa điểm, chúng ta sẽ đổi vali.
”
Tô Vũ Đồng nghe giọng nói và ngữ khí cảm thấy khá quen, chính là tên bệnh hoạn ngày hôm nay, nói thật thì cô không thích anh ta chút nào, cũng không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng vì để lấy lại hành lý, cô vẫn phải nói một câu: “Cửa chính bệnh viện Nam Thành.
”
Cô vừa dứt lời, đầu dây bên kia liền cúp máy mà không cần suy nghĩ.
Đối với sự thiếu lễ độ của Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng rất không hài lòng, nhìn vào điện thoại và mắng: “Đồ bệnh hoạn.
”
Mắng xong, cô đem vali để ở phía ghế sofa, sau đó lấy 1 cốc nước, ngẩn đầu uống hết.
Dẹp cốc, cô mở tủ lạnh lấy hai quả cà chua và vài quả trứng, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bận rộn cả một buổi, bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cô nhanh chóng trả lời: “Tới ngay!” sau đó khóa vòi nước và đi ra cửa.
Tô Vũ Đồng mở cửa thì nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên đang cầm rất nhiều đồ, cô cười và nói đùa: “Nghiên Nghiên, cậu như muốn đem cả chợ về nhà vậy!”
Nói xong, cô liền giúp Nghiên Nghiên đem đồ vào trong nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...