Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Tô Lê Duyệt nhìn Bạch Minh Châu như nhìn thú dữ, cô ta không ngừng lùi lại phía sau.


“Cô… cô muốn làm cái gì.
Tôi nói cho cô biết, nếu chuyện này mà để cho cố vấn biết thì không tốt đâu!”

“Cô đừng động đậy, để tôi đánh một trận cho đỡ tức rồi chúng ta đi tới trước mặt cố vấn nói chuyện.
Bà đây đã ghét cô từ lâu rồi, mẹ..”

Bạch Minh Châu chửi tục một câu rồi trực tiếp chào hỏi bằng nắm đấm, chẳng hề có chút khách sáo nào.


Mười phút sau, Tô Lê Duyệt bị đánh tới nỗi mặt mũi bầm dập, đầu bù tóc rối.
Mà Bạch Minh Châu cũng không tốt đi nơi nào, cô ấy không ngờ Tô Lê Duyệt lại luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, cào rách tay cô ấy.


Hai người quậy tới phòng giáo vụ, thậm chí còn khiến hiệu trưởng ra mặt.


Hiệu trưởng không nói lời nào mà trực tiếp gọi điện cho người giám hộ.


Bạch Minh Châu không sợ, bởi vì cô biết người đó không ở Đà Nẵng, mãi mãi cũng sẽ không quay lại.


Rất nhanh sau đó bố của Tô Lê Duyệt đã tới.
Nhà Tô Lê Duyệt cũng xem như là có chút vốn liếng, bố cô ta là người phiên dịch, làm việc cho chính phủ, có chút danh tiếng ở cái đất Đà Nẵng này.


Ông ta nhìn thấy con gái mình bị đánh thành như thế thì giận mà không có chỗ xả.


“Con yêu, sao con lại bị như thế này.”

“Bố, chính là cái con quỷ kia đánh con thành như thế này đó! Bố mau đòi lại công bằng cho con!”

Bố của Tô Lê Duyệt nghe thế thì không khỏi trợn tròn mắt.



Ông ta vỗ lên bàn của hiệu trưởng, khiến cho hiệu trưởng giật mình rồi nói: “Trường học của các người làm việc như thế nào vậy hả, sao có thể mặc kệ cho học sinh đánh nhau, con gái tôi còn bị đánh thành như thế này.
Chắc chắn phải ghi lại xử phạt, cưỡng chế nghỉ học!”

“Bác trai này, không thể nói thế được, là con gái bác dẫn người đánh trước! Trong trường học có camera đó!”

Video lưu trữ đã được lấy tới, trong video đúng là Tô Lê Duyệt đã đẩy Hứa Trúc Linh xuống đất trước.


Nhưng không ngờ rằng bố của Tô Lê Duyệt lại sống chết không nhận, vậy mà nói thành bạn bè không cẩn thận va chạm, là do Hứa Trúc Linh tự mình ngã xuống đất.


Bây giờ Tô Lê Duyệt mới tỉnh táo lại, cô ta cũng chắc chắn rằng là do Hứa Trúc Linh tự ngã.


Bạch Minh Châu nghe thế thì tức tới nỗi mặt mũi đỏ bừng lên.
Cô ấy rất muốn đánh hai cha con trước mặt thêm một trận.


“Ông nói nhăng nói cuộc gì đó? Mắt ông mù rồi à? Con gái ông dẫn đầu tung tin đồn nhảm làm tổn thương bạn tôi, ông còn đổi trắng thay đen ư?”

“Cho dù con gái tôi có làm ra chuyện đó thì cũng là chuyện riêng của nó và cô gái kia, liên quan gì tới cô chứ? Hiệu trưởng, hôm nay ông phải cho tôi một cái đáp án, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Bố của Tô Lê Duyệt trực tiếp tạo áp lực cho hiệu trưởng.


Hiệu trưởng cũng không biết nên làm thế nào, điều quan trọng ở đây là ô dù của Bạch Minh Châu cũng không nhỏ!

“Bạch Minh Châu, người nhà của em đâu?”

“Chết rồi!”

Bạch Minh Châu nghiến răng nói.


“Vậy…”

Hiệu trưởng không ngờ rằng cô ấy sẽ nói như thế, mặt ông đỏ lên.
“Bạch Minh Châu, sao em lại nói chuyện với hiệu trưởng như thế hả, xem lại thái độ của mình đi!” Thầy phụ trách nói với vẻ không vui.
“Em nói sự thật, bố mẹ em đã chết từ lâu rồi, em không có người nhà, thầy muốn em mời ai đây? Bà đây đã không muốn ở trong cái trường này từ đâu rồi.
Muốn đuổi muốn phạt hay gì thì tùy các ông.”


“Bạch Minh Châu, chú ý giọng điệu của em! Em nói thế mà được à! Hôm nay thầy làm chủ, chỉ cần em xin lỗi Tô Lê Duyệt, thề rằng từ giờ về sau sẽ không tái phạm nữa thì chi xử phạt.
Nếu không thì tôi sẽ đuổi em thật đấy!”

“Xin lỗi ư, không thể nào! Tô Lê Duyệt cẩn thận một chút, cẩn thận đi học về bị người đánh!” Bạch Minh Châu là người cứng đầu, cô ấy không biết chịu thua là gì.


Vốn Bạch Minh Châu là một cô nhóc coi trời bằng vung.
Nếu không phải cô ấy hứa với người kia thì cô cũng sẽ không đi học một cách ngoan ngoãn như thế được.


Tô Lê Duyệt không ngờ rằng Bạch Minh Châu còn uy hiếp mình, cô ta không khỏi run lẩy bẩy rồi nhìn về phía bố mình với vẻ cầu cứu.


“Bố ơi, cô ta uy hiếp con.”

“Vậy mà cô lại dám uy hiếp con gái tôi, tôi thấy bố mẹ cô không còn nữa, không có ai dạy dỗ cô thì để tôi dạy dỗ vậy!”

Bố của Tô Lê Duyệt cũng lên cơn giận dữ, ông ta trực tiếp giơ tay lên muốn giáng cho Bạch Minh Châu một cái tát.


Cô ấy không tránh kịp nên chỉ có thể nhắm mắt lại tự chịu.


Không ngờ rằng bạt tai còn chưa đánh tới thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


Giọng nói mát lạnh, tựa như là tuyết mùa đông.


“Ông là ai mà dám dạy dỗ người của tôi?”

Bạch Minh Châu nghe thế thì kinh ngạc trừng mắt, cô ấy nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình với vẻ bất ngờ.


Anh ta mặc rất tùy tiện, nhưng không thể che giấu sự lạnh lùng thẳng thắn trên người được.



Nguyên Doanh là quân y, rất biết chỗ nào khiến cho con người đau nhất, lực tay của anh ta cũng rất lớn, khiến cho bố của Tô Lê Duyệt đau tới tái mặt.


“Cậu… cậu là ai?”

“Người giám hộ của Bạch Minh Châu!”

“Người giám hộ? Không thể nào, anh còn trẻ như thế…” Tô Lê Duyệt nói với vẻ kinh ngạc.


Người đàn ông trước mặt đẹp trai đến chết người, nhìn chưa tới ba mươi tuổi, khiến người ta liếc mắt khó quên.


Sao lại có thể là người giám hộ của Bạch Minh Châu hai mươi mốt tuổi chứ?

“Anh cả như cha!”

Nguyên Doanh nói với vẻ lạnh lùng rồi nhìn về phía Bạch Minh Châu.


Bây giờ cô ấy mới tỉnh táo lại, ủ rũ dậm chân.
“Người giám hộ cái mẹ gì chứ? Ai kêu anh ta tơi đây?”

Cô nhìn chằm chằm về phía hiệu trưởng rồi nói với vẻ tức tối.


Vốn hiệu trưởng vẫn còn mạnh mẽ lắm, nhưng bây giờ Nguyên Doanh đã tới rồi, ông ta cũng không dám dạy dỗ Bạch Minh Châu nữa.


Nhà của Bạch Minh Châu cũng rất ghê gớm, ba đời làm cách mạng.


Cả nhà đều tòng quân, có mấy tư lệnh.


Mặc dù bố mẹ đều mất nhưng còn có chú, hơn nữa anh cả này lại càng ghê gớm hơn.


Quân y cấp cao, có quân hàm!

“Đây là chuyện nhà em, muốn giải quyết thì giải quyết riêng!

Hiệu trưởng biểu thị gió quá lớn, không thể chọc vào chẳng lẽ còn trốn không thoát ư?

Văn phòng đều là của các người, nói chuyện vui vẻ là được rồi.
Hiệu trưởng dẫn theo thầy phụ trách vội vàng chạy đi.



Bố của Tô Lê Duyệt thấy thái độ của hiệu trưởng thì cũng rất e dè người đàn ông trước mặt này.


Ông ta không khỏi híp mắt mà nói: “Cậu là ai?”

“Nghe nói ông làm phiên dịch viên cho thư lý Lưu à? Không biết thư ký Lưu gần đây thể nào? Lần trước sai người đưa trà tới có nói là sức khỏe không tốt, không biết bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Bố của Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì vô cùng kinh ngạc.


Ông ta biết chuyện thư ký Lưu chuẩn bị trà, nói là tặng cho một nhân vật lớn.
Người đó tới Đà Nẵng, lại thích trà.


Chẳng lẽ… đây chính là người đó ư?

Bố của Tô Lê Duyệt ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.


“Xin hỏi cậu đây là…”

“Tôi họ Nguyên, bố tôi Bạch Hoàng Nham, không biết ông nghe qua chưa nhỉ?”

Bạch Hoàng Nham…

Bố của Tô Lê Duyệt làm người phiên dịch cho chính phủ lâu thế rồi làm sao mà chưa nghe danh của Bạch Hoàng Nham được chứ.
Thượng tướng tiếng tăm lừng lẫy, chỉ tiếc là đã bất hạnh qua đời trong lúc làm nhiệm vụ với vợ ở nước ngoài.
Bạch Hoàng Nham có một trai một gái, con trai theo họ mẹ, con gái theo họ bố, chẳng lẽ..


Cơ thể của bố Tô Lê Duyệt run lên, ông ta lắp ba lắp bắp hỏi: “Không… không ngờ là cậu Doanh, tôi đã từng nghe qua danh tiếng của bố cậu…”

“Nghe qua danh tiếng của bố tôi, vậy có nghe qua tôi chưa?”

“Nghe rồi…” Bố của Tô Lê Duyệt bắt đầu lắp bắp.


“Vừa rồi hiệu trưởng gọi điện thoại, tôi cũng chỉ mới biết một chút thôi, nghe nói là con gái của ông đánh người à?”




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui