“Diễn xuất của cậu chủ nhà ông càng ngày càng tốt.
Suýt chút nữa là tôi đã bị lừa rồi đấy!”
Hóa ra Cổ Thành Trung không hề say, hại anh ta phải đỡ đi lâu như thế!
Chú An cười cười rồi nói: “Cậu chủ đang học tập như thế nào mới có thể trở thành chồng hiền bố tốt.
Cũng nhọc lòng lắm.”
“Chồng hiền thì tôi còn tin, chỉ là bố tốt thì còn cần phải chờ một chút! Nhưng cậu ta có thể đi ra khỏi bóng ma năm xưa là cũng khó khăn lắm rồi.”
“Đúng thế.” Chú An thở dài một tiếng rồi nói.
Chuyện năm đó cứ như ác mộng vậy, chỉ có cậu chủ cố gắng vượt qua, còn cậu hai lại…
Nguyên Doanh cũng không ngồi lại lâu mà trực tiếp rời đi.
Mà trên lầu, Hứa Trúc Linh đã thả Cố Thành Trung xuống giường, cô vội vàng chuẩn bị canh giải rượu, không ngờ rằng vừa mới quay người thì đã bị kéo lại.
Cả người cô ngã ra sau rồi rơi vào lồng ngực ấm áp của người đàn ông.
Bàn tay anh như gông xiềng khóa chặt người cô lại
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh dán vào ngực Cố Thành Trung.
Mùa hè nên anh mặc khá ít, cô có thể nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh dưới lớp áo sơmi kia.
Trong hơi thở của Cổ Thành Trung toàn là mùi rượu.
Cô cũng có chút hoang mang, không rõ là anh say thật hay giả vờ nữa.
“Cố Thành Trung.”
Hứa Trúc Linh gọi tên của anh thì nghe anh đáp lại.
“Ừ anh đây.”
Giọng nói trầm khàn, tựa như tiếng đàn Cello, du dương mà quyến rũ.
“Anh say rồi à?”
“Chưa, nếu không như thế thì sao Nguyên Doanh lại bỏ qua cho anh chứ.
Cậu ta độc thân, chơi với cậu ta chẳng có ý nghĩa gì cả, về chơi với em vui hơn.”
Cố Thành Trung nói xong thì quay người trở mình nhốt cô xuống dưới người mình.
Hai người mặt đối mặt, hơi thở quấn quýt vào nhau.
Cố Thành Trung cúi người tặng cho Hứa Trúc Linh một nụ hôn.
Trái tim của cô run lên, tay nắm chặt quần áo theo bản năng, căng thẳng tới nỗi quên hô hấp.
Cô và Cố Thành Trung rất ít khi hôn, cô bị anh chiều thành một đứa trẻ vậy.
Nụ hôn này tới quá vội vàng, khiến cô có chút không kịp chuẩn bị nhưng Hứa Trúc Linh cũng không có phản kháng.
Rõ ràng là Hứa Trúc Linh không uống rượu nhưng không biết tại sao đầu óc cô lại trở nên mơ hồ, không thể suy nghĩ được gì cả.
Hứa Trúc Linh cũng không hình dung được đây là cảm giác gì, giống như có một dòng điện nhỏ bé chạy qua người cô, khiến cho cô run rẩy từ tận linh hồn vậy.
Sau khi hôn xong thì anh mới lưu luyến không rời mà buông ra.
Nếu như tiếp tục như vậy nữa thì Cố Thành Trung thật sự lo rằng mình không thể kiềm chế được.
Anh đặt cằm lên trán cô rồi nói với giọng khàn khàn: “Trúc Linh, em chuẩn bị tinh thần chịu khổ cùng anh chưa?”
“Tất nhiên là xong rồi, cái này còn cần phải hỏi sao? Nếu anh dám làm chuyện gì có lỗi với em thì em sẽ đánh chết anh đấy!”
Hứa Trúc Linh siết chặt tay rồi nói với vẻ hung dữ.
“Ai dạy em mấy câu này thế hả?” Cố Thành Trung nghe cô nói vậy thì có chút dở khóc dở cười.
“Bạch Minh Châu chứ ai, cô ấy nói phải làm thế với đàn ông thì phụ nữ mới không bị chịu thiệt thòi.”
“Cô ấy nói đúng, để cô ấy dạy em thêm đi.
Nếu em đã chuẩn bị xong tinh thần chịu khổ với anh thì cũng phải chuẩn bị tinh thần đồng cam với anh.
Anh lớn hơn em mười tuổi, trong mắt người ngoài thì đó là sự chênh lệch rất lớn, nhưng anh không quan tâm.”
“Anh lớn hơn em mười tuổi cũng không có gì là không tốt.
Anh đi trước dọn đường, em chỉ cần đi theo anh ngắm phong cảnh là được rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe anh nói thế thì trái tim cô bắt đầu đập mạnh, hơi thở cũng dần dần trở nên nặng nề.
Đồng cam cộng khổ, nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Nhưng khi Cố Thành Trung nói ra những lời này thì cô bằng lòng tin tưởng.
“Vậy anh cũng không thể ngã xuống!”
Hứa Trúc Linh tóm lấy tay của Cố Thành Trung rồi nói từng chữ từng chữ một.
Cố Thành Trung nghe vậy thì không biết trong lòng mình là cảm giác gì.
Trước kia anh sống chỉ vì báo thù.
Cái chết của anh hai như một ngọn núi lớn đặt trong lòng anh.
Anh muốn thay anh hai giành lại tất cả.
Cái mạng này của anh đã không còn thuộc về anh từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ Cố Thành Trung lại muốn sống vì chính mình, cố gắng sống một cuộc sống hạnh phúc!
“Được, anh hứa với em, anh sẽ không bao giờ ngã xuống! Anh và em sẽ sống với nhau tới đầu bạc răng long!”
“Anh đi tắm trước đi, em đi chuẩn bị canh giải rượu cho anh.
Cả người toàn là mùi rượu, đến em còn chê anh đấy.” Hứa Trúc Linh vừa nói vừa đẩy Cố Thành Trung đứng dậy.
Đột nhiên anh nói nhiều câu yêu thương như thế khiến cho cô có chút ngượng ngùng.
Đều già cả rồi mà còn nói mấy câu này như thằng nhóc đôi tám, chẳng ngại ngùng chút nào cả.
Da mặt anh dày nhưng cô ngại chứ!
Cố Thành Trung biết Hứa Trúc Linh thẹn thùng nên không kiềm chế được mà nở một nụ cười, anh nói: “Hôn anh một cái rồi anh đi tắm ngay, tắm sạch sẽ để tối em còn ôm anh ngủ.”
“Anh tắm thì tắm, không tắm thì thôi!” Hứa Trúc Linh tức tới nỗi trợn tròn mắt.
“Anh uống hơi nhiều, đứng không vững…”
“Thôi được rồi, sợ anh rồi đấy.
Lớn đầu rồi mà còn phải dỗ dành à?”
Hứa Trúc Linh rất bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến tới hôn anh một cái.
Mặt cô đỏ lên, đến cả tai cũng bắt đầu hồng.
Có lẽ là do nghe những lời anh nói nên tối nay Hứa Trúc Linh ngủ rất ngon, cô ôm Cố Thành Trung như bạch tuộc vậy.
Cổ Thành Trung không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể nằm đếm cừu để chìm vào giấc ngủ.
Kỳ nghỉ kết thúc rất nhanh, Khương Anh Tùng đưa cô tới trường, bởi vì Cố Thành Trung và Nguyên Doanh có một số việc phải xử lý.
Trên xe, Nguyên Doanh nhìn vòng thâm đen dưới mắt Cổ Thành Trung rồi cười nói: “Cậu cũng không có sinh hoạt tình dục, sao còn giày vò mình thành ra thế này chứ? Chẳng lẽ… phải kiềm chế, tự mình chơi chính mình cũng rất hại sức khỏe đấy.
Có cần tôi kê ít thuốc bổ cho cậu không?”
“Ngậm miệng!”
Sắc mặt của Cố Thành Trung trầm xuống trong nháy mắt.
“Được rồi, nói chuyện chính nào.”
Nguyên Doanh không cười nữa, trên mặt anh ta mang theo sự lạnh lùng.
Dù sao anh ta cũng là quân y, ở trong bộ đội lâu ngày nên trên người cũng có chút khí thế của người lính.
“Sau khi đối phương hại cậu và anh cậu vào bốn năm trước thì đã im hơi bặt tiếng.
Bây giờ có dấu hiệu ngóc đầu trở lại, tôi bắt được một phân đội ở biên cảnh, là người của tổ chức đó.
Tổ chức này vẫn luôn trà trộn trong thế giới ngầm, mạng lưới rộng khắp, chúng ta phải cẩn thận.”
“Tôi không chắc là bọn họ có ra tay không, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”
“Bọn họ lộ đầu ra cũng được, cũng nên báo thù cho anh hai tôi rồi.”
Cố Thành Trung híp mắt, anh vô thức siết chặt tay lại.
Anh chịu nhục nhiều năm như thế, phát triển và thành một tập đoàn xuyên quốc gia, hao hết ưcs lực chỉ vì muốn báo thù cho anh hai!
“Thành Trung, trước kia cậu là tường đồng vách sắt, đạn cũng không bắn thủng được.
Nhưng bây giờ cậu đã có điểm yếu, cậu biết điểm yếu là gì không, đó là cú đấm mạnh nhất, có thể đánh vỡ mọi thứ.” Nguyên Doanh nói rất nghiêm túc.
Cố Thành Trung nghe thế thì nhíu mày, anh vô thức siết tay lại, móng tay đã đâm vào da thịt.
Máu tươi dần dần chảy ra.
Nguyên Doanh là bác sĩ, anh ta rất mẫn cảm với máu.
Anh ta cúi đầu nhìn thoáng qua thì có chút thở dài trong lòng.
Bây giờ là lúc Cổ Thành Trung nên làm ra lựa chọn, có cần điểm yếu này hay không.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...