Tổng Tài Bá Đạo Và Cô Vợ Nhỏ


Cố Thành Trung cúp điện thoại, anh híp mắt lại.


Dám nói xấu anh trước mặt người phụ nữ của anh, chắc chán sống rồi nhỉ!

Mẹ nó, một thẳng nhóc miệng còn hội sữa mà còn dám chen chân vào chuyện tình cảm của người lớn!

Cố Thành Trung bực bội giật giật cà vạt, trong lòng anh rất không thoải mái.


Cố Thành Trung về sảnh trước, Hứa Trúc Linh là một người trước giờ đều chưa từng uống rượu mà nay cô lại bưng lấy chén cocktail uống từng ngụm một.


Hứa Trúc Linh đang bất an.


Cô vẫn đang sợ hãi, cần giải tỏa cảm xúc của mình.


Tay cầm chén rượu của cô còn đang run rẩy.


Cố Thành Trung thấy cảnh này thì trái tim của anh có chút đau.


Vì ở bên anh nên cô đã chịu quá nhiều uất ức.


Mặc dù Hứa Trúc Linh biểu hiện rất kiên cường, cho dù có bị bắt nạt cũng không nói cho anh biết, sợ rằng khiến anh cảm thấy áp lực.


Nhưng bây giờ cô sợ hãi như một đứa bé đáng thương.


Cố Thành Trung đi về phía trước, cô thấy anh đi tới thì vội vàng bỏ ly rượu xuống.


“Sao lại uống rượu rồi?” Mặc dù Cố Thành Trung biết còn cố hỏi.


“Chỉ là muốn nếm thử một chút, dường như cũng khá ngon, nhưng uống vào rồi cũng chỉ có thế.”

Hứa Trúc Linh nhoẻn miệng cười, không hề nhắc tới những chuyện vừa mới xảy ra.


Cố Thành Trung nhìn thấy cô cười thì trái tim anh như bị một cục đá đè lên vậy, ép tới nỗi khiến anh có chút không thể hít thở được.



Cố Thành Trung hít sâu một hơi, ngăn chặn sự chua xót trong lòng nhưng rồi cũng không nói thêm gì.


“Nếu như không thích bữa tiệc này thì chúng ta đi về.”

“Vâng, về thôi.”

Lần này Hứa Trúc Linh không có cậy mạnh nữa, bởi vì cô đã không chịu đựng được nữa rồi.


Hứa Trúc Linh uống một chút rượu, vừa ngồi lên xe là cô đã ngủ say sưa.


Cô nằm gọn trong ngực của Cổ Thành Trung, như là một con mèo nhỏ không có cảm giác an toàn vậy, chỉ còn bám víu lấy quần áo của anh mới có thể yên lòng.


Hứa Trúc Linh càng như thế thì càng khiến cho Cố Thành Trung không thở nỗi.


Cố Thành Trung giơ tay vuốt ve gương mặt của cô rồi luồn tay vào tóc cô, nhẹ nhàng đặt lên đầu cô một cái hôn.


Rất nhanh đã về tới nhà họ Cố, Cố Thành Trung ôm cô về phòng.


“Em… em không muốn ngủ, em muốn tắm rửa!”

“Tối nay đừng tắm nữa, ngủ đi nhé?”

Cổ Thành Trung dỗ dành Hứa Trúc Linh như dỗ dành một đứa trẻ, anh rất kiên nhẫn.


“Không, em muốn tắm rửa!”

Hứa Trúc Linh say rượu nên trở nên rất cố chấp, cô chẳng quan tâm tới việc Cố Thành Trung có đồng ý hay không là đã bắt đầu cởi vảy ra.


Dù bây giờ cô đang say mèm nhưng cũng vẫn nhớ tới bộ váy trên người là hàng giả chất lượng cao, bởi thế nên lúc cởi quần áo cũng cẩn thận từng li từng tý

Sau đó Hứa Trúc Linh đặt váy lên giường rồi nói: “Phải giữ gìn cho tốt, hàng giả cao cấp như thế này, lỡ đâu lần sau em vẫn còn cần mặc.”

“Trúc Linh, em uống say rồi.”

Bây giờ đầu Cố Thành Trung phình to như cái đấu.


Trên người Hứa Trúc Linh chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng in hình phim hoạt hình.
Rõ ràng là không hề lồi lõm nhưng không hiểu sao lại khiến anh… cảm thấy cổ họng trỏe nên khô khan!


Vậy mà anh lại nổi lên ý đồ xấu!

Có tội, có tội!

Cố Thành Trung vội vàng lấy áo ngủ trong tủ ra rồi định choàng lên người cô, ai ngờ bị cô tránh thoát.


“Em không muốn mặc quần áo, em muốn tắm rửa, được không?”

Giờ phút này, Cố Thành Trung nhìn cũng không phải không nhìn cũng không phải, anh hận không thể trực tiếp ngất ngay tại chỗ.


Lúc anh đối diện với hợp đồng trị giá hàng trăm hàng ngàn tỷ cũng chưa từng cảm thấy bối rối như bây giờ!

Hứa Trúc Linh không hề biết rằng Cố Thành Trung đang lâm vào cuộc chiến đấu giữa lương tâm và cái ác! Cô chỉ biết mình uống say, trên người có mùi rượu, nếu cô không tắm thì ngày mai sẽ bốc mùi mất.


Hứa Trúc Linh lảo đảo đi về phía phòng tắm, nhưng lại đâm đầu vào cửa kính mờ.


Cố Thành Trung cũng chẳng còn thời gian để xoắn xuýt là ‘ăn’ hay không ‘ăn’, anh vội vàng đi lên đỡ Hứa Trúc Linh rồi dìu cô vào phòng tắm.


Cố Thành Trung chịu đựng xả nước ấm vào bồn, còn làm hết chức trách tắm rửa giúp cô.


Lúc Hứa Trúc Linh tắm rửa thì lại rất ngoan, không quậy, như một búp bê tinh xảo tùy anh di chuyển.


Cố Thành Trung nhìn thoáng qua rồi thở dài một hơi, nhịn một chút là qua rồi.


Cô vẫn còn nhỏ, anh phải có kiên nhẫn đợi cô trưởng thành.


Hứa Trúc Linh dựa vào vách bồn tắm, cô cúi đầu nhìn rồi nói một cách chân thành: “Túi… trong túi quần anh có giấu món gì ngon thế? Để cho em nhìn xem nào?”

Cố Thành Trung nghe cô nói thế thì đỏ mặt.


Dù sao anh cũng đã hai mươi tám tuổi rồi nhưng lại bị một cô nhóc mười tám tuổi đùa cợt.


Cố Thành Trung vội vàng quay đầu sang chỗ khác rồi nói với vẻ tức cô giận: “Không được nhìn.



“Thôi mà, có đồ ăn phải chia sẻ với em chứ, xấu quá đi!”

Cố Thành Trung nghe vậy thì dở khóc dở cười.


Chỉ mong tới lúc anh muốn chia sẻ thì cô nhóc này đừng có trốn đi.


Ngay lúc Cố Thành Trung đang tắm lưng cho Hứa Trúc Linh thì đột nhiên cô lại quay đầu hỏi: “Cố Thành Trung… anh có chế em không? Minh Châu nói đàn ông đều thích phụ nữ lồi lõm, anh nói em chẳng có gì cả, anh có chê em không?”

“Không, không chê đâu.”

Cố Thành Trung buồn cười, không ngờ rằng cô nhóc này cũng tự hiểu mình ghê nhỉ.


“Vậy anh có thích không?”

Hứa Trúc Linh vừa định quay người lại thì đã bị Cố Thành Trung đè vai xuống.


“Đừng có động đậy, nếu không anh đánh mông em đó.”

Giọng nói của anh vừa trầm vừa khàn, mang theo một chút gì đó rất kỳ lạ.


Cố Thành Trung thở dài một hơi, anh sắp bị cô nhóc này tra tấn phát điện rồi!

Nếu như tiếp tục như thế nữa thì anh sợ rằng mình sẽ nghẹn chết!

Lần tắm rửa khiến cho Cố Thành Trung cảm thấy vô cùng mệt mỏi này cuối cùng cũng đã kết thúc.


Đây là lần đầu tiên anh khâm phục khả năng chịu đựng của mình.


“Bây giờ thì đi ngủ đi.”

“Anh đi đâu thế?” Hứa Trúc Linh mở to đôi mắt mờ mịt, tràn đầy hơi nước rồi nhìn Cố Thành Trung với vẻ thắc mắc.


“Anh đi tắm.”

Cố Thành Trung phải đi tắm nước lạnh.


Anh đi vào phòng tắm, ai ngờ cửa kính lại bị mở ra.


Cố Thành Trung quay người lại thì nhìn thấy cái đầu nhỏ của Hứa Trúc Linh đang lấp ló ở cửa.


“Em làm gì thế?”

Trong nháy mắt này anh cảm thấy vô cùng đau đầu, vội vàng kéo khăn tắm che người lại.


Nếu như Hứa Trúc Linh tỉnh táo thì nhìn thì nhìn thôi, nhưng hết lần này tới lần khác cô lại mơ mơ màng màng, thậm chí còn không biết mình đang làm gì.



“Em chỉ muốn nhìn xem là món gì…” Tới bây giờ Hứa Trúc Linh vẫn còn nhớ chuyện này.


Cổ Thành Trung nghe cô nói thế thì lắc đầu một cách bất đắc dĩ.


“Đợi lát nữa anh đưa cho em, còn bây giờ thì lên giường đợi anh đi.”

“Anh nói lời giữ lấy lời đó nhé.”

Bây giờ Hứa Trúc Linh mới hài lòng quay người đóng cửa lại.


Cố Thành Trung cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi điện cho chú An, bảo chú ấy chuẩn bị một số đồ ăn vặt.


Khi Cố Thành Trung tắm rửa xong thì Hứa Trúc Linh đã ăn một cách vui vẻ, thậm chí còn quên mất tại sao lại có những đồ ăn vặt này.


Cố Thành Trung thấy thế thì mới thở phào một hơi.


“Sao không ăn mấy cái này?” Anh hỏi.


Trên gối vẫn còn mấy miếng chocolate.


“Mấy cái này ngon nhất, em để dành cho anh.” Hứa Trúc Linh cười hì hì rồi nói.


Cố Thành Trung nghe thế thì trái tim như khẽ run lên.


Hứa Trúc Linh mở một cái ra rồi đưa tới bên miệng anh.


Anh gật gật đầu rồi nói: “Ngon lắm.”

“Ăn đồ ngọt thì cho dù có mệt mỏi tới cỡ nào cũng sẽ cảm thấy ngọt.”

Hứa Trúc Linh nói một cách rất nghiêm túc.


Đây là lý do cô thích ăn đồ ngọt sao?

“Ừ, ngọt thật.” Cố Thành Trung trả lời.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui