Một bữa cơm đã được ăn xong, Cố Triệt có việc phải đi trước thì Hứa Trúc Linh mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May là bọn họ đi rồi, nếu không chắc cơm tối cô cũng nuốt không trôi mất.
Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung, tò mò hỏi: “Anh có sợ em chạy mất không? Có sợ em thích một anh trẻ trung đẹp trai nào đó không?”
“Anh trẻ trung đẹp trai?” kiểu bạn trai cực kì bám người, cứ như một chủ cún con ấy”
“Chẳng lẽ anh không phải ư?”
“Tuổi tác của cún con nhỏ xíu à, chú ơi, tuổi chủ vượt mức quy định
Thành Trung nghe thể thì sắc mặt lập tức trở nên âm u, cực kì tệ hai.
Sao anh nhớ hồi xưa mấy cô gái nhỏ thường thích ông chú lớn tuổi, chờ đến khi anh thành ông chú lớn tuổi thật rồi thì bọn họ lại thích kiểu bạn trai trẻ trung bám người như cún con? Thế hệ của anh đã bị thế giới bỏ qua rồi đúng không?
Trước đó anh vẫn không nhận thức được là mình đã lớn tuổi, năm nay anh mới hai tám thôi, đang đúng thời kì phong độ.
Thành công trong sự nghiệp, tính tình trưởng thành chín chắn, đủ sức gánh vác cả một vùng trời.
Có tiền có tài có vẻ ngoài đẹp trai, không biết bao nhiêu cô gái muốn gả cho anh.
Thế nhưng sau khi gặp được Hứa Trúc Linh thì anh lại bắt đầu nghi ngờ về cuộc đời.
Anh thật sự cảm thấy mình đã lớn tuổi, là một ông chú giả
Đúng là đau đầu quả đi mà.
“Anh có xấu không?”
“Đẹp trai lãm.”
“Củn con có giàu bằng anh không?”
“Không có.”
“Anh không tốt với em ư?”
“Tốt.”
“Thế thì anh có thua gì bạn trai cún con em nói đâu?”
“Anh già á..”
Cố Thành Trung cảm thấy trái tim mình bị trúng một cú sốc cực mạnh.
Tuổi tác chết tiệt.
Hứa Trúc Linh nhìn dáng vẻ Cố Thành Trung nghẹn lời thì không nhịn được phì cười.
Cô đứng lên số pha thì cao được tầm ngang ngang anh, ôm lấy Cố anh nói: “Em đùa anh thôi, em thích ông chủ trưởng thành hơn đó, em không thích cún con hotboy gì đâu.
Chú già đẹp trai, biết yêu thương cưng chiều em thế này cơ mà, em đâu phải con ngốc”
“Anh không thích hai chữ chủ già đó đâu, nghe có vẻ như anh già lắm rồi ấy” Cố Thành Trung hơi buồn bực nói với giọng ủ rũ.
“Ha ha ha, thế thì… Chú ba?” Hứa Trúc Linh nghĩ tới cái tên gọi đó, hồi xưa cô cũng chịu khó gọi lắm ấy chứ đùa gì đâu.
Cố Thành Trung nghe thế thì lập tức giơ tay lên vỗ vào mông cô, không hề nể nang một tí nào.
Hứa Trúc Linh đau cau mày lại, vội vàng nói: “Em sai rồi, cậu ba nhà họ Cố, anh đừng đánh nữa!”
“Thế mới được chứ!” rồi.
Cố Ngọc Vy đang chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy cảnh tưởng sến súa đáng sợ trong phòng khách, da gà da gi nối lên hết trơn.
Lớn tồng ngồng rồi mà sao da mặt anh ba vẫn còn dày như như thế nhỉ? Lại còn ghẹo con nít nữa xấu hổ! Thật là đáng xấu hổ!
Cố Ngọc Vy đi tìm Doanh, cô ấy nàng tưởng rằng Bạch Minh Châu lại làm khó làm dễ gì đó nhưng là không ngờ đến tận bây giờ cô em gái đó vẫn không có một hành động
Cố Ngọc Vy cũng dần yên tâm.
Lễ cưới ngày càng gần, cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, cô ấy không nên lo nghĩ về chuyện nhiều mà nên nghĩ xem mình sẽ trở thành một cô dâu xinh đẹp thế này mới đúng.
Cô ấy và Doanh đi đến một cửa hàng bán áo cưới để chọn họ anh một bộ tây trang đen.
Nguyên Doanh mặc quần áo khá là tùy hứng, thứ anh ta mặc nhiều nhất chính là áo blouse trông cực kì gọn gàng sạch sẽ, đẹp trai không ai
Mặc quần áo phẫu thuật thì lại càng trưởng thành chín chắn, dáng vẻ cầm dao mổ của anh là thứ cô sẽ không bao giờ quên.
Không biết Nguyên Doanh đã thu hút cô như thế nào nữa, hình như là khi cô vừa mới ghi danh vào trường đại học Đà Nẵng, đang đứng trước Cống trường cùng với các bạn khác thì có một người đột nhiên tái phát bệnh tim, mọi người xung quanh không ai dám nhào tới cứu, có một mình Nguyên Doanh đi tới.
Sau khi hỏi thăm cô ấy mới biết Doanh là người khoa y nên mới tùy hứng đổi ngành, chọn ngành y mình không thích nhất.
Sau đó cô ấy từng bước từng bước đi theo sau Doanh, cùng thi đậu thạc sĩ với anh ta, cùng học quân y với anh ta và sau đó là cùng làm việc trong một quân đội.
Hai bên gia đình đều ủng hộ bọn họ, mới chớp mắt đó thôi mà nhiều năm đã trôi qua như vậy.
Ngày ấy Cố Ngọc Vy còn chưa tròn hai mươi tuổi.
Nay cô ấy đã hai mươi sáu tuổi.
Có bao nhiêu cô gái trên đời này sẵn sàng ngốc nghếch theo sau bóng lưng của một người đàn ông, lång lặng trả giá bao năm thanh xuân của mình như thế?
Cố Ngọc Vy biết mình ngốc nhưng cô không quan tâm, cô biết cuối cùng hạnh phúc cũng sẽ đến với mình.
Nhìn Nguyên Doanh mặc tây trang mang giày da điển trai không ai bằng đứng trước mặt minh, hoc måt Cố Ngọc Vy chợt trở nên ướt át.
Nguyên Doanh thấy cô ấy như thế bèn đỏ tới và nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.
“Tại sao em lại khóc thể này? Chẳng lẽ là do anh mặc bộ đồ này xấu quá?”
“Không có, đẹp låm! Quần áo chính tay em chọn, người cũng do em chọn thì làm sao mà xấu được cơ chứ.
Là do em vui quá thôi, chẳng mấy khi được nhìn thấy anh nghiêm túc mặc tây trang thế này “Nếu em thích thì sau này anh sẽ mặc nhiều cho em xem.
Nhưng mà về quân khu rồi thì không thoải mái được như vậy “Không sao cả, anh mặc cái gì cũng rất đẹp”
“Nguyên Doanh, em đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi, bây giờ chỉ còn thiếu bước anh tới nhà cưới em thôi.
Còn sáu ngày nữa là đến lễ cưới của chúng ta rồi.
Em không biết ngày hôm đó sẽ xảy ra chuyện gì nhưng anh phải hứa anh không được buông tay em ra, anh có hiểu không?”
“Làm sao có chuyện gì xảy ra được? Em đang trách anh không thể cho em cảm giác an toàn đấy ư?”
“Không có..” Lời nói nghẹn lại trong Cố họng, cô ấy nói không nên lời.
Cô ấy chỉ hy vọng ngày cưới ấy đến nhanh hơn một chút để tránh đêm dài lầm mộng!
Lễ cưới ngày càng đến gần thì Cố Ngọc Vy lại không thế ngủ yên giấc, không phải vì xúc động hào hứng mà là lo lắng bất an.
Sự bất an dữ dội cử quanh quẩn trong lòng cô, đè nén khiến cô không thể thở nổi!
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra lễ cưới, mới sáng tinh mơ Cố Ngọc Vy đã bị kéo dậy rửa mặt.
Hứa Trúc Linh cũng đến đây từ sớm để giúp đỡ, thấy hai mắt cô ấy là quần thâm đen như gấu trúc thì lại nhíu mày: “Cô dâu, cậu xích động quá nên không ngủ được rồi biến mình thành thế này đẩy hả?”
“Nguyên Doanh đâu?”
“Anh ấy… Chắc là anh ấy ở nhà họ Bạch, có lẽ bây giờ đang sắp xếp trang trí lễ đường rồi.
Cậu còn chưa gả cho người ta đã nóng lòng gặp bác sĩ Doanh đến thế u?”
“Anh ấy ở đó là được rồi, phải che quầng thâm này đi, nó đậm quá!”
Thay quần áo và trang điểm mất đâu đó khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có một cô dâu xinh đẹp xuất hiện.
Hứa Trúc Linh mặc váy của phù dâu theo đuôi phía sau.
Cố Chí Thanh khoác chiếc áo vạt dài trong có vẻ dồi dào sức sống hơn nhiều.
Ông ấy cầm cây gậy, đi bình thường thôi cũng run run.
Ông ấy đang xúc động.
Tuy Cố Ngọc Vy không phải là con gái ruột của ông nhưng nuôi cô bao nhiêu năm nay nên có tình cảm cực kì sâu nặng.
Nhìn cô ấy trong chiếc váy cưới ngày hôm nay, cảm xúc trong lòng ông cực kì phức tạp.
“Bố.” Cô ấy gọi, cuối cùng Cố Chí Thanh cũng không nhịn được nữa, nước mắt ngắn nước måt dài.
Chú An đứng phía sau an ủi: “Ông chủ, đây là việc vui, cuối cùng cô tư cũng đã tìm được nơi mình thuộc về rồi.
Con rể ông cũng là người tuấn tú lịch lãm, là học trong bầy gà, lẽ ra ông phải vui mới đúng chứ.”
“Vui? Tôi vui cái mốc xi ấy, bông hoa mình chăm bón bấy lâu nay bị heo cướp mất thì làm sao tôi vui cho được?”
Ông cụ lau khóe mắt, nắm lấy tay Cố Ngọc Vy và nhìn thật kỹ.
“Mới chớp mắt một cái mà con đã lớn thể này rồi, bố cũng dần trở nên già yếu.
Khi bố vừa mới đưa con về thì con chỉ bé tí năm trong vòng tay bố thôi.
Bây giờ bổ không còn bể được con nữa nên đành phải tìm một người khác tiếp tục bể con.
Con gái à, bố năm tay con, đưa cho đi lấy chồng thật long trọng và lộng lẫy.”
“Bố! Con cảm ơn bố!” Mũi Cố Ngọc Vy chua xót ôm chặt lấy
Cố Chí Thanh
Hứa Trúc Linh thấy thế cũng xúc động lây.
Người ta là bố nuôi thôi còn yêu thương con như thế nhưng bố ruột cô chỉ biết chửi mắng chỉ trích cô thậm tệ.
Khi cô đang đau lòng thì Cố Thành Trung xuất hiện từ phía sau cầm chặt lấy tay cô, cho cô sự ấm áp.
“Đừng đau lòng, em còn có anh mà”
“Ừm.” Hứa Trúc Linh nhìn anh và gật đầu thật mạnh.
Đời này, hạnh phúc lớn nhất của cô chính là gặp được Cố Thành Trung.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...