“Già cả rồi nên nhàn rồi phán chán, khi ra ngoài mua đô tôi thường đi ngang qua một sòng bài, kìm lòng không đặng nên vào trong xem thứ một chút.
Tôi cảm thấy nó thú vị hơn cả cờ vua.
Trước đó sáng nào tôi cũng khá rảnh rỗi nên hay đi chơi.
Tôi lớn tuổi rồi nên cũng phải vận động đầu óc nhiều hơn một chút, nếu không sẽ trở thành người ù lì, lâu dần lại ngốc đi mất”
“Mấy bà lớn tuổi ngoài kia có thể đi nhảy múa để rèn luyện sức khỏe, tôi thì lại hơi ngường nên đành phái sang chỗ mấy ông đánh cờ, chơi mạt cược các kiểu.
Tôi còn biết cả chơi đấu địa chủ cơ, chơi cũng được läm”
Cố Thành Trung nghe thể thì trên trán đây vạch đen: “Chú An, gần đây chú có vẻ hơi nhàn rồi nhỉ?”
Ấy… Hình như ông ấy mới lỡ miệng cái gì rồi.
Chú An ho khan hai tiếng, nói: “Đánh bài, đánh bài thôi.” Vận may của Hứa Trúc Linh khá tốt, sau khoảng sáu ván thì thắng một lần và nhì hai lần.
Thế nhưng sau đó thì cô không còn may mắn như vậy nữa, dường như Cố Thành Trung đã dùng hack, anh đánh mười ván thì thắng tận chín ván! “Chú ba Cố, chú chơi ăn gian đúng không?” Hứa Trúc Linh thua tan xác nên hơi buồn bực nói.
Tại sao một người trước đó vẫn còn chẳng biết đến mạt chược là gì lại thắng được nhiều lần như thế trong một khoảng thời gian ngắn cơ cứ? “Cái này rất đơn giản, chưa đến mức anh phải chơi gian lận đầu” Cố Thành Trung thản nhiên nói.
Hứa Trúc Linh cẩn thận nhìn chằm chằm hành động của
Cố Thành Trung nhưng nhìn hơn mười phút đồng hồ, đau cả mắt rồi nhưng vẫn không phát hiện ra được hành vi kì quái đáng ngờ nào”
Bây giờ chủ An lại nói: “Trí nhở của cậu chủ cực kì tốt, cậu ấy có thể nhớ bài”
“Chú An, tại sao chủ lại nói huych toẹt ra thế này?” Cố Thành Trung hơi bất đắc dĩ, anh có thể cảm nhận được cái gì gọi là ăn cơm nhà vác tù và hàng xẻng rồi.
“Nhở bài là sao?”
“Cậu ấy nhớ hết tất cả các quân bài trên bàn, đặt xuống một quân bài thì cậu ấy lại nhớ quân bài khác, cậu ấy biết vị trí của tất cả các quân bài.
Nói cách khác, cậu ấy biết cô có bài thế nào, cần bài gi nên cậu ấy thắng cũng chẳng có gì kì lạ “Ôi trời đất quỷ thần ơi, này chú ba nhà Cố, anh có còn là người không? Anh cũng dốc hết sức để thắng được tiền đây nhỉ? Học thuộc lòng hết một đống quân bài như thế!”
“Hết cách rồi, trí nhớ tốt quả.”
Cố Thành Trung không hề khiêm tốn tí nào nói.
Hứa Trúc Linh lập tức á khẩu không trả lời được.
Ôi mẹ ơi!
Đây là cảm giác thượng đẳng của những người có chỉ số thông minh cao ư?
Tức á!
Cô còn định thắng chút tiền để ăn mừng năm mới, bây giờ thì hay rồi, thua thêm một mớ.
Hứa Trúc Linh chu miệng lên, hơi mất hứng.
Chú An lén lút đá chân Cố Thành Trung, nháy mắt ra hiệu với anh.
Cố Thành Trung lập tức hiểu được, anh bắt đầu nhường bài để lấy lòng vợ.
Vậy nên sau đó Hứa Trúc Linh thắng khá nhiều lần, cô còn nghi ngờ là liệu Cố Thành Trung có cố tình thả cho không nhưng chú An cứ ngồi đó khen vận may cô đến rồi, đánh bài cũng lên tay.
Mấy thứ như may rủi đó cũng khó nói lãm, thời tới cản không được.
Chẳng lẽ là do thời có tới rồi thật ư?
Cô nghi ngờ nhìn Cố Thành Trung, Cố Thành Trung nhiu mày lại, sắc mặt khó coi, trông có vẻ như anh đang khó chịu vì bị thua tiền vậy.
Hứa Trúc Linh lại hơi đắc ý.
Xem ra chỉ số thông minh cao cũng chẳng có tác dụng gì nhiều, may mắn tới thì anh cũng phải bó tay chịu trói thôi.
Hứa Trúc Linh vui vẻ đứng lên, đánh bài một tiếng đồng hồ, trong túi cô đã có một đồng tiền lẻ.
Bọn họ không chơi lớn, chơi nhỏ cho vui, chơi lớn hư người.
Hứa Trúc Linh gửi cho mỗi người chút tiền trà nước.
Cố Thành Trung cầm mấy chục ngàn lẻ cảm thấy cực kì mới lạ.
Trong túi tiền của anh còn chẳng có nổi tờ tiền lẻ đến vậy đầu nên đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy nó.
Thế nhưng đây là tiền vợ cho, ý nghĩa to lớn nên phải giữ gìn cẩn thận.
Bọn họ cùng ngôi trên số pha xem tiết mục cuối năm, cần hạt dưa ăn đồ ăn vặt.
Đợi cho đến hơn mười một giờ thì bắt đầu nấu sủi cáo.
Hứa Trúc Linh buồn ngủ sắp chết đến nơi rồi nhưng ngửi thấy mùi thơm của sủi cảo nên lập tức lên tinh thần.
“Ăn nguyên bảo!” Hứa Trúc Linh vui vẻ nói.
Cô đưa hết mấy cái sủi cảo có nhiều nếp gấp trong chén mình cho Cố Thành Trung, Cố Thành Trung hỏi: “Sao thế? Em không cần may mắn hả?”
“Sủi cao nguyên bảo, tất nhiên nó dùng để kiếm tiền rồi.
Em vẫn còn phải ngồi trên ghế nhà trường một khoảng thời gian nữa nên tạm thời không dùng được, em ăn một hai cái là đủ rồi.
Anh phải ăn nhiều vào để anh còn đi kiếm tiền nuôi em chứ.”
Hứa Trúc Linh cười ngọt ngào nói.
Cố Thành Trung nhìn nụ cười đó và cảm thấy trái tim sắp tan ra đến nơi rồi, “Được thôi, thế thì anh kiếm tiền nuôi em.”
Trong chén mọi người đều có sủi cảo đồng tiền, khi ăn được nó thì ai cũng thấy vui vẻ.
Hứa Trúc Linh muốn gắng gượng đến cuối cùng nhưng cô thật sự không thể chịu nổi nữa, mơ mơ màng màng được Cố Thành Trung ôm lấy.
Những người còn lại cũng không gắng gượng nổi nữa rồi.
“Thời gian không còn sớm, mọi người đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Dạ thưa cậu chủ” Bọn họ cùng đồng thanh.
Anh xoay người chuẩn bị ôm Hứa Trúc Linh đi thì chủ An và nữ đầu bếp gọi anh lại.
Bọn họ liếc nhìn nhau, chú An nói: “Cậu chủ, qua mười hai giờ rồi, cuối cùng một năm mới cũng đã đến.
Chúng tôi xin chúc cậu chủ và cô Trúc Linh hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”
Cố Thành Trung nghe thể lại thấy trong lòng ấm áp.
Hứa Trúc Linh cho anh một năm mới cả đời khó quên.
Anh gật đầu nói: “Ừm, cảm ơn chú An đã ở bên tôi suốt khoảng thời gian qua, cũng cảm hơn mọi người đã chăm sóc cho Trúc Linh mấy ngày nay, tôi cực kì biết ơn vì những gì mọi người đã làm cho gia đình này”
“Cậu chủ khách sáo quá, đó là những việc chúng tôi phải làm”
“Mọi người làm hết trách nhiệm của mình là đúng nhưng mọi người đối xử tốt với tôi và Trúc Linh thì tôi cũng nhìn thấy.
Tôi không phải là người lòng dạ sắt đá, cũng không phải kẻ mù lòa.
Nếu đêm nay đã nói thì tôi nhiều lời thêm vài câu.
Mong là sau này mỗi dịp năm mới Tết đến đều có mọi người ở bên tôi.
Mọi người đều là người nhà của tôi và Trúc Linh.
“Những năm sau này mong mọi người hãy giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn.”
Bọn họ nghe anh nói thế thì lập tức trợn tròn mắt nói không nên lời.
Cố Thành Trung của giờ phút này không hề giống một ông chủ ngồi tít trên cao và chỉ tay năm ngón nữa, anh nói chuyện cực kì bình dị và gần gũi.
Bọn họ đi làm công cho người ta thì chỉ có thể có duyên gặp được chứ không dám cầu mong về một người chủ như thế này.
Đối xử với bọn họ thật lòng thì bọn họ cũng sẽ trả lại bằng cả tấm lòng.
Cố Thành Trung nhìn mọi người với ảnh mắt cảm ơn rồi ôm Hứa Trúc Linh lên lầu.
Chú An nhìn theo bóng lưng anh đi và cực kì vui mừng, đúng là cậu chủ đã thay đổi rất nhiều rồi, hơn nữa còn ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Cố Thành Trung khẽ đặt Hứa Trúc Linh lên giường, thấy cô được người ta ôm đi cả đoạn dài như thế vẫn không tinh giấc, có lẽ chờ tới ngày mai rồi hằng tâm cũng được.
Anh đang chuẩn bị đi rửa mặt thì không ngờ Hứa Trúc Linh lại kéo lấy tay anh.
“Chú ba Cố..”
“Hả?”
“Em vẫn chưa nói cho anh là chúc mừng năm mới, anh cũng chưa nói câu đó với em..”
“Thi ra em vẫn còn nhớ điều đó ư?” Cố Thành Trung không nhịn được cười cười, cúi người hôn khẽ lên trán cô.
“Năm mới vui vẻ nhé cô vợ nhỏ của anh.”
Giọng nói trầm ấm và đầy quyến rũ lọt vào tai khiến tim cô chợt run lên.
Cô cuộn tròn người lại và nỉ non nói: “Anh cũng… Anh cũng có một năm mới vui vẻ nhé…”
Cuối cùng cô vào giấc ngủ thật say.
Cố Thành Trung đi tắm sạch sẽ rồi đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tối nay rất tròn, sao cũng rất nhiều, chắc chắn trung tâm thành phố giờ đây đang ồn ào và náo nhiệt Trên đời là màu đỏ chói lóa của pháo hoa, nó soi sáng của vùng trời bên này.
Đây là cảm giác của năm mới ư?
Đây là cảm giác cả nhà đoàn viên ư?
Trước đây trái tim anh luôn lạnh lẽo, anh không bao giờ quan tâm đến những ngày lễ tết
Năm ngoái anh cũng về nhà cũ ăn bữa cơm tất niên rồi quay về tiếp tục làm việc, không ngơi một phút giây nào.
Nhưng bây Anh đột nhiên thay đổi và anh cảm thấy như này thật sự tốt, anh bắt đầu cảm thấy mình giống như một con người.
Anh có thể sống cuộc sống của người bình thường, có thể cảm nhận được ấm và lạnh, có thể cảm nhận được cay và ngọt ngào.
Anh mong rằng đời đời kiếp kiếp mãi như hôm nay, mong rằng cô gái nhỏ ấy luôn bầu bạn bên cạnh, cả cuộc đời này… Mãi mãi không bao giờ thay đổi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...