Tôi thấy rõ ràng cậu chủ cam tâm tình nguyện cơ Chú An không được nên cũng đùa.
Cố Thành Trung nghe vậy chỉ cười cười cứ không phản bác.
Đúng là anh cam tâm tình nguyện.
Vui vẻ chịu đựng! “Vào trong hỗ trợ thôi, cũng may là bếp nhà tôi đủ lớn” Thành Trung cười nói, sau đó đi vào phòng bếp.
“Rửa tay, rửa tay! Chú An, giúp cháu khử trùng mấy đồng xu này, cháu muốn gói nó vào cảo.” đồng xu đó để làm thế?” Cố Thành Trung hơi khó hiểu.
đó gọi là phần thưởng! Ăn sủi cảo có đồng xu bên trong tức là may mắn! Em bỏ nhiều vào để bảo đảm tất cả mọi người có thể ăn được, xem như gian lận một Trúc Linh cười hì nói.
Thành Trung chưa từng nghe về chuyện này, anh cảm thấy cô bé này có quá nhiều thứ mới lạ kì quái.
Chẳng hạn như bao lì xì còn được gọi là lộc, ý của nó là tài lộc đến nhà, thuận lợi làm
Năm mới mọi người phải mặc quần áo mới thì mới may man
Rồi bây giờ lại là gói sủi cảo phải bỏ đồng xu vào với ý nghĩa là phần thưởng.
Anh luôn có cảm giác tất cả mọi thứ thốt ra từ miệng cô đều khiến năm mới trở nên tràn đầy may mắn, tất cả đều là hạnh phúc.
Hứa Trúc Linh gói sủi cảo cũng không tệ lắm, tốc độ rất nhanh, nếp gấp cũng trông khá là đẹp.
Cô lén lút nói cho Cố Thành Trung biết mấy cái có nhiều nếp gấp nhất chính là cái có đồng xu bên trong, lát nữa cô sẽ múc cho anh nhiều hơn vài cái.
Thể thì năm mới này anh sẽ có tài lộc đầy nhà.
Cũng bảo anh cẩn thận trong lúc múc ăn, đừng để căn gãy răng.
Cố Thành Trung nhìn dáng vẻ bí mật không được bật mí của cô trông như như đang nói về chuyện cấm kị gì ghê gớm làm vậy.
Trên gương mặt nhỏ bằng bàn tay đó dính bột mì mà cô cũng không chú ý tới.
Anh đưa tay lên xoa xoa, nói: “Không biết để ý cấ thận ti nào cả, trên mặt toàn bột mì là bột mì này, em sẽ biến thành con mèo hoa mất”
“Có bột mì ư? Ở đâu thế nhỉ?” Cô giơ tay lên sờ sờ rồi lại quên mất tay mình cũng đầy bột nên tất cả đều dính lên mặt.
Càng lau càng dính nhiều.
Cố Thành Trung không nhịn được nở nụ cười: “Hứa Trúc
Linh, ngươi là heo hả?”
“Anh dám chê cười em ư?” Hứa Trúc Linh bĩu môi, sau đó không hề khách sáo giơ tay bôi lên mặt anh.
“Ha ha ha!” Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung dính toàn bột mì trắng bóc trên mặt thì phá lên cười ha hả.
Những người còn lại đứng đó nhìn thấy, muốn cười lại không dám cười, sợ Cố Thành Trung tức giận.
Cố Thành Trung cũng cực kì bất đắc dĩ, anh cảm thấy sự uy nghiêm của mình đã hóa thành mây gió bay đi mất rồi.
“Muốn cười thì cứ cười đi, đừng nghẹn quá chết mất!”
Anh vừa nói xong thì bọn họ bắt đầu cười lăn cười bò.
Cố Thành Trung nhìn mấy người cười đến nỗi không thể đứng thẳng người thì cũng thấy thoải mái.
Gia đình thế này quả là hạnh phúc và ấm áp.
Cố Thành Trung sở trường cọ cọ bột mì, nhìn nhìn bên cạnh sạch sẽ Chú An, cho hãn sờ sở.
“Cậu chủ…”
“Chú An cũng tham gia vào để lấy không khí vui mừng đi.”
“Cậu chủ, cậu nghịch thật đay.”
“Cùng chơi đi, thú vị lắm.”
Gỏi sủi cảo xong thì trên mặt mọi người toàn bột là bột.
Hứa Trúc Linh đành phải trở về phòng để rửa mặt.
Cửa phòng vừa mới khép lại thì Cố Thành Trung đã ôm chặt lấy cô, đè trên ván cửa.
Hứa Trúc Linh hoảng sợ, giật mình hét lên nhưng chẳng mấy chốc đã bị Cố Thành Trung chặn lại.
Trong này chi có hai người bọn họ, cô cũng không cần phải ngượng ngùng quá.
Cô chủ động kiêng mũi chân, ôm lấy Cố anh, nhiệt tình đáp lại.
Tuy cô có vẻ hơi ngày ngô, chẳng có tí kỹ xảo đáng nói nhưng vẫn làm cho Cố Thành Trung muốn ngừng mà không được.
Anh thở hổn hển căn nhẹ lên môi cô như đang trừng phạt cô bị đau nên nhíu mày lại thật chặt.
“Anh cản em làm cái gì?”
“Vì sao bọn họ đều có quà mừng năm mới hết mà anh lại không có?”
“Anh cũng cần quần áo mới hả? Tất cả quần áo trong tủ quần áo của anh đều là đồ mới hết cả, anh lại còn chẳng thèm ngó ngàng tới.”
“Nếu em muốn thì anh sẽ ném hết đống quần áo này đi rồi lại đi tìm em đòi nha?”
“Đừng đừng đừng!” Hứa Trúc Linh lập tức nóng nảy, cái đó không phải là quần áo đâu, cô thấy nó là cái tủ tiền toàn tiền là tiền ấy đùa!
Anh chẳng thấy xót thương tí nào, nói ném là ném thế à! “Em biết anh không thiếu quần áo cho nên không chuẩn bị thứ đó cho anh.”
“Thể tức là anh cũng có quà u?”
“Tất nhiên rồi, năm mới thì tất nhiên phải có quà chứ.
Nhưng mà anh không thiếu tiền, cũng không thiếu mấy thứ vật dụng cần thiết khác, em sợ món quà của em quá nhỏ bé nên không vừa mắt anh.
Em mua cho anh một cây bút máy, không phải loại đắt tiên nhất.
Em dùng tiền của mình để mua nó, em phải tích góp rất lâu.
Em cũng không biết minh phải tặng anh cái gì thì vô tình đi ngang qua cửa hàng bán bút máy..”
Hứa Trúc Linh còn chưa nói xong thì đồ đã bị Cố Thành Trung lấy đi mất.
“Không cần phải suy nghĩ nhiều đầu, anh rất thích món này.”
Cố Thành Trung mở hộp quà ra và cực kì hài lòng khi nhìn chiếc bút máy được mạ vàng nằm gọn gàng bên trong.
Anh cũng được nhận quà.
Hứa Trúc Linh thấy anh thích thì thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô còn lo lắng quà của mình quá bình thường nên không dám lấy ra đưa cho anh.
Cô xòe tay ra: “Quà của em đã tặng cho anh rồi, thể quà của anh đâu?”
“Anh không chuẩn bị…” Cố Thành Trung hơi ngượng ngùng nói, xét một cách nghiêm túc thì đây là lần đầu tiên anh mừng năm mới nên anh không biết minh phải chuẩn bị quà cáp gì cả.
“Xí, em biết anh là người vô tâm mà.
Năm nay là lần đầu xem như bỏ qua, nếu năm sau anh còn thế nữa thì em không khách sáo đâu nhé.”
“Ngày mai anh sẽ cho em một bao lì xì thật to xem như bù lại hôm nay, được không?”
“Thế mới đúng chứ!” Hứa Trúc Linh gật đầu: “Không thèm nghe anh nói nữa, anh mau rửa mặt rồi ra ngoài đi, lát nữa vẫn còn hoạt động giải trí khác má”
Hứa Trúc Linh nghĩ đến những thứ mình mua được thì lại không nhịn được bật cười.
Bọn họ rửa mặt xong ta ngoài thì thời gian còn rất sớm, mới bây giờ thôi, từ đây đến lúc chiếu tiết mục cuối năm vẫn còn một khoảng thời gian nữa.
Cô lấy mạt chược và bày tây ra.
Bảy người, một bàn mạt chược, một bàn chơi đấu địa chủ, hoàn hảo.
Người làm vườn và người giúp việc ngôi bên kia chơi đấu địa chủ, bồn người còn lại bắt đầu chơi mạt chược.
Trước đó Cố Thành Trung đã bảo chú An mua một cái bàn bốn góc, bây giờ cái bàn đã phát huy tác dụng thật sự của nó.
Cố Thành Trung nhin mấy thứ này thì khẽ nhíu mày khẽ nhíu mày.
“Cái này chơi như thế nào?”
“Em hướng dẫn sơ cho anh nhé, hai bài giống nhau như đúc này sẽ ghép thành một cặp, sau đó là một hai ba, ba bốn năm..
Cứ như thể tính tới, xem như là một bộ bài.
Hoặc là ba con bài giống nhau cũng được xem là một bộ bài.
Em giải thích đơn giản thể anh có hiểu không?”
“Đơn giản á?”
Đầu Cố Thành Trung đầy vạch đen, anh muốn nói mình chẳng hiểu mô tê gì cả.
Chú An cười cười, nói: “Cậu chủ, để tôi giải thích chi.
Trong này có bốn màu và bốn loại hoa văn chia ra gọi là vạn, mao, đồng, phong, ngoài phong ra thì ba cải còn lại đều có từ một đến chín.
Phong là bốn hướng đông nam tây bắc, hồng và tổ hợp phát tài đều có bốn quân.
Gộp bài lại thành các tổ hợp AA, ABC, AAA là được.
AA chỉ chỉ có một đôi, còn lại thì có thể đổi tùy loại.
Nói thế cậu đã hiểu chưa?”
“AA, ABC, AAA? Tơi hiểu rồi.”
Hứa Trúc Linh nghe thể thì đầu cô cũng đầy vạch đen, chẳng lẽ cô giải thích không dễ hiểu ư? Tại sao gån với mấy chữ cái đó thì anh có thể hiểu nhưng một hai ba, ba bốn năm thì anh lại không hiểu vậy?
Kỳ thị, kỳ thị ra mặt luôn!
Hứa Trúc Linh bĩu môi, tỏ vẻ không vui.
Thoạt đầu Cố Thành Trung vẫn chưa quen chơi, rồi cái gì mà Thanh Nhất Sắc, Thập Tam Yêu, Đối Đổi Hồ Đẳng.
Anh như người đang lọt vào trong màn sương mù, thế nhưng sau vào ba ván thì anh cũng đã tìm hiểu được một vài thứ.
Anh cử tưởng là chủ An cũng tầm tâm cỡ minh, ông ấy ở nước ngoài suốt, chẳng hiểu gì về mấy thứ này nhưng không ngờ ông ấy lại chơi như diều gặp gió.
“Chú An, chú am hiểu về mấy thứ này lắm u?”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...