“Sau này đừng mặc áo lông màu trắng nữa!”
Nói xong, Ôn Khanh Mộ xoay người rời đi.
Doãn Cẩn lái xe đưa Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly về khu Rainbow.
Quần áo của Ôn Khanh Mộ vẫn còn ướt.
Trên xe hai người cũng chẳng nói gì.
Về đến nhà thì trời đã dần tối.
Thấy hai người về, khỏi phải nói dì Phương với Lệ Hoa vui cỡ nào.
Nhưng thấy sắc mặt hai người không tốt lắm, dì Phương với Lê Hoa cũng chẳng nói gì.
“Dì Phương, phiền dì nấu chút cháo gà” !“Được, tôi đi nấu ngay!” Dì Phương lập tức xoay người vào bếp.
Tô Lạc Ly đi thẳng lên lầu, Ôn Khanh Mộ đi theo phía sau.
Tô Lạc Ly hoàn toàn phớt lờ On Khanh Mô, cô vào phòng tắm, bắt đầu xả nước cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ đứng phía sau cô, im lặng nhìn cô.
May mà cô về rồi, cô đã về rồi.
Tô Lạc Ly xả nước xong thì xoay người đi vào phòng thay đồ, tìm cho Ôn Khanh Mộ một bộ đồ ngủ dày.
Ôn Khanh Mộ vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Thậm chí anh còn không nỡ chớp mắt, như đang lo lắng mình vừa chớp mắt thì Tô Lạc Ly sẽ biến mất vậy.
“Anh đi tắm đi.
”
“Được.
”
Tô Lạc Ly chuẩn bị xong thì ra khỏi phòng tảm.
Ôn Khanh Mộ vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ướt ra rồi vào bồn tắm.
Tô Lạc Ly ngồi trên giường trong phòng ngủ.
“Ly Ly!”
Đột nhiên trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Ôn Khanh Mộ.
“Chuyện gì?”
“Không có gì”
Một lúc sau.
“Ly Ly!” Ôn Khanh Mộ lại gọi.
“Chuyện gì?”
“Không có gì?
Cách một lúc là Ôn Khanh Mộ lại gọi Tô Lạc Ly, cứ thể gọi đi gọi lại bảy tám lần, lần nào cũng là không có gì”.
Tô Lạc Ly không biết Ôn Khanh Mộ bị làm sao.
Ôn Khanh Mộ phản ứng lại, nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
May quả, hú vía một phen.
Nhưng anh tắm cũng không yên tâm, thể nên vội tắm cho xong, mặc quần áo Tô Lạc Ly đã chuẩn bị rồi ra khỏi phòng tắm.
.