Ăn trưa xong, Hình Triều Dương dỗ con gái đi ngủ, Mạnh Gia Gia và Tô Lạc Ly cùng nhau dọn dẹp bát đũa.
Dường như hai người vừa gặp đã thân, ở với nhau cực kỳ hòa hợp, Mạnh Gia Gia không hề coi Tô Lạc Ly là người ngoài.
Khi Tô Lạc Ly cất bát đũa vào trong tủ thì phát hiện có rất nhiều đồ nướng bánh.
“Chị Gia Gia, chị rất thích nướng bánh sao?”
Nhắc tới cái này, Mạnh Gia Gia lại hơi khó xử.
“Chị chỉ thích mà thôi, không phải gần đây rất thịnh hành sao? Mấy hôm trước định làm, mua một đống đồ, không phải là không làm được, mà là lười làm.”
Mạnh Gia Gia cười ngốc nghếch: “Có lẽ có vài người trời sinh đã không hợp để nấu ăn, nướng bánh các thứ, chị chính là loại người đó, haha”
“Nhiều nguyên liệu như này thì lãng phí quá”
Tô Lạc Ly gật đầu.
“Em làm cho chị bánh mousse xoài nhé, lát nữa Nha Nha ngủ dậy, vừa khéo một nhà ba người có thể ăn cùng nhau”
“Lạc Ly, em cũng thích những thứ này sao?” Mạnh Gia Gia trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Tô Lạc Ly.
Thần tượng mà cô ta thích, sao cái gì cũng biết thế này?
“Chỉ là thường ngày thỉnh thoảng sẽ làm thôi, em khá thích nấu ăn, nướng bánh, gần đây mới bắt đầu làm”
Mạnh Gia Gia nhìn Tô Lạc Ly thành thục trộn các nguyên liệu lại với nhau, vừa nói, vừa dạy các bước cho Mạnh Gia Gia.
Khiển Mạnh Gia Gia ngạc nhiên hơn là, lời Tô Lạc Ly nói, không giống với các bước mà cô ta tra được ở trên mạng.
“Lạc Ly, hình như em nói không giống với trên mạng lắm?”
“Đúng là có chút khác, là sau khi em tự làm rồi sửa, trên mạng nói đều là giáo trình cho người không biết gì đó, trên thực tế có những bước không thể bỏ qua được, còn có một vài bước là do em tự nghiên cứu ra, thật ra có rất nhiều cách làm khác nhau, vì thể dựa vào khẩu vị của mỗi người mà thay đổi”
Mạnh Gia Gia nghe lời Tô Lạc Ly nói, quả thật là phục sát đất.
Xem những bước chi tiết trên mạng kia, cô chưa chắc đã làm được, nhưng Tô Lạc Ly đã bắt đầu sửa chữa các bước này dựa theo khẩu vị của mình rồi.
Căn bản bọn họ không ở cùng một đẳng cấp.
Bỗng nhiên, Mạnh Gia Gia búng tay một cái.
“Lạc Ly, chúng ta hợp tác mở một tiệm bánh đi?”
“Hả?” Tô Lạc Ly vừa khuấy nguyên liệu, vừa nhìn Mạnh Gia Gia.
“Bằng không tài nghệ nấu ăn này của em thật sự là phí quá, chúng ta có thể mở một tiệm bánh cá tính một chút, kết hợp nghỉ ngơi, làm bánh với nhau, hiện giờ loại cửa hàng như này rất thịnh hành.”
Hai mắt Mạnh Gia Gia sáng lên, cực kỳ hưng phấn vì ý tưởng của mình.
Tô Lạc Ly cười lúng túng.
“Chị Gia Gia, con người em không có đầu óc làm ăn, nếu chị thuộc loại không biết nấu ăn bẩm sinh, thì em chính là loại không biết kinh doanh bẩm sinh.”
Mạnh Gia Gia vỗ tay.
“Không sao! Em chỉ cần phụ trách nghiên cứu sản phẩm cá tính một chút là được, sau đó dạy cách làm cho nhân viên của hàng của chúng ta, phần còn lại cử giao hết cho chị!”
Mạnh Gia Gia VỖ đầu mình, dáng vẻ đã tính toán đầu vào đấy.
| “Thế nhưng, cái này cần đầu tư bao nhiêu tiền chứ?”
Trong tay cô không có bao nhiêu tiền.
nào?” “Chúng ta mở một cửa hàng nhỏ thử xem lượng tiêu thụ như nào trước, mấy chục triệu chắc là đủ, chúng ta chia đôi, thế
Nếu là mấy chục triệu, cô vẫn bỏ ra được, mặc dù không quá hứng thú với kinh doanh, nhưng Tô Lạc Ly cảm thấy, tiền để trong ngân hàng cũng chỉ là để đấy.
Nếu cửa hàng có thể kiếm tiền, vậy tiền trong tay cô sẽ càng nhiều hơn, còn có thể lấy một chút ra để làm từ thiện.
Sau khi làm xong mousse xoài, Mạnh Gia Gia kéo Tô Lạc Ly, bắt đầu thảo luận chi tiết chuyện tiệm bánh.
Cả một buổi chiều, hai người đều đang thảo luận một loạt các vấn đề về phong cách bên trong quán, chức năng, sản phẩm các thứ.
Càng thảo luận hai người càng kích động, bất giác đã đến buổi tối.
“Lạc Ly, tối nay đừng đi nữa, ở nhà chị ăn tối đi, tối nay chúng ta bàn tiếp.”
Lúc này Tô Lạc Ly mới nhìn ra ngoài cửa sổ, thì ra trời đã tối rồi!
Trong nhà còn có một đại ma vương đang chờ cô nữa!
“Thôi ạ, chị Gia Gia, em vừa quay xong phim, còn chưa về nhà nữa, hôm khác chúng ta bàn tiếp sau?”
“Cũng đúng, gần đây quay phim cũng mệt rồi, chị vừa hưng phấn liền kéo em nói chuyện cả một buổi chiều”
“Vậy hôm khác rồi chúng ta nói tiếp, em về trước đây”
“Được được được, nhà em ở đâu? Hay là chị đưa em về?”
| “Không cần đâu, chị và anh Triều Dương cũng lâu rồi chưa gặp nhau, vẫn nên tâm sự đi ạ”.
Mạnh Gia Gia tiễn Tô Lạc Ly ra ngoài cửa, Lục Uy Nhiên và Từ Phóng đã sớm được Tô Lạc Ly cho về nhà rồi, vì thế, một mình cô bắt taxi.
“Bác tài, làm phiền đi nhanh một chút, có việc gấp!”
“Cô gái, giờ này không đi nhanh được, giờ là giờ cao điểm tan làm mà”.
Gay go, lại đi đúng giờ cao điểm tan làm, không biết lúc nào mới về đến nhà nữa.
“Bác tài, vậy làm phiền bác đi nhanh hết sức có thể!”
“Được.”
Tô Lạc Ly lập tức mở điện thoại.
Vì lo lắng làm ồn Nha Nha ngủ, vì thế Tô Lạc Ly chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, cô cũng không ngờ mình lại nói chuyện với Mạnh Gia Gia lâu đến thế.
Trong điện thoại có vô số tin nhắn wechat, còn có hai mươi cuộc gọi nhỡ.
Thậm chí cô có thể tưởng tượng được, Ôn Khanh Mộ tức giận đến mức nào!
“Cục cưng, tôi chậm trễ một lúc, xin lỗi, hiện giờ tôi đang trên đường về nhà, nhưng hình như hơi tắc đường, chắc là sẽ muộn một chút!”
“Cô không cần về nữa!”
Đọc được tin nhắn của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly thật sự là khóc không ra nước mắt.
| Thật sự là chọc giận tên đại ma vương này rồi, tối nay chắc chắn cô không có kết cục tốt đẹp gì.
Không còn cách nào khác, giờ đang tắc đường, tắc đến mức con kiến cũng không chui lọt.
Tô Lạc Ly về đến nhà, mất đúng một tiếng rưỡi đồng hồ.
Vừa bước vào cửa, liền cảm thấy không khí bị đè nén.
Dì Phương lập tức đi tới.
“Phu nhân, vừa khéo cô về kịp, có thể ăn tối rồi!”
“Ăn gì mà ăn! Đổ hết thức ăn đi cho tôi!”
Tô Lạc Ly còn chưa nói gì, giọng nói tức giận của người nào đó đã truyền tới.
Sắc mặt Ôn Khanh Mộ thật sự là cực kỳ khó coi.
Dì Phương nhỏ tiếng nói: “Ông chủ về từ rất sớm, sau khi về không thấy phu nhân, tâm trạng rất không tốt.”
“Cái! Cái cô Hoa gì kia! Lời tôi nói, cô không nghe thấy à? Đổ hết thức ăn đi cho tôi!”
Trước giờ Lê Hoa rất sợ Ôn Khanh Mộ, lập tức nghe lời, đổ toàn bộ thức ăn trên bàn vào thùng rác
Ôn Khanh Mộ thấy không còn thức ăn nữa, lúc này mới hài lòng đi lên tầng, trong lúc đó, không hề liếc nhìn Tô Lạc Ly cái nào.
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, sợ là còn phải dỗ dành nhiều.
Ôn Khanh Mộ không về phòng ngủ mà đi vào thư phòng.
Tô Lạc Ly lập tức đi vào theo, thấy tên này cầm một quyển sách, đang ngồi trước bàn đọc sách.
“Ừm..”.
“Im mồm cho tôi! Không thấy tôi đang đọc sách à? Không lịch sự chút nào!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...