Tô Lạc Ly thật sự không còn cách gì với người đàn ông này nữa.
Cô đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh, vì vết thương ở mông vẫn chưa khỏi, cô cũng không thể tắm rửa, lau qua người rồi quay về giường.
Ôn Khanh Mộ ôm cô vào lòng.
"A...
"Sao thế? Đau mông?" "Người anh lạnh quá."
Hiện giờ đã là mùa đông, trên người Ôn Khanh Mộ không có độ ấm, vì thế đối với Tô Lạc Ly mà nói, đương nhiên là lạnh.
Ôn Khanh Mộ chần chừ một lát, kéo chăn ra, xuống khỏi giường, anh mặc một chiếc áo ngủ, quay lại giường, sau đó ôm Tô Lạc Ly vào lòng.
"Không lạnh nữa chứ?" "Ừ! Mộ.
ô Lạc Ly quay lưng về phía Ôn Khanh Sau khi tỏ tình, cô cảm thấy không biết vì sao, đối mặt với Ôn Khanh Mộ, luôn có một cảm giác xa lạ.
Trong lòng Ôn Khanh Mộ, cô bỗng nhớ tới chuyện của Lục Uy Nhiên lần trước.
"Lần trước, trong khách sạn...
anh gọi Uy Nhiên đến phòng của anh..."
Tô Lạc Ly không nói hết câu, chẳng qua cô chỉ nhắc nhở Ôn Khanh Mộ một chút.
"Bọn tôi không làm gì cả, đó là tôi cố ý chọc tức em, nếu không phải là vì chọc tức em, sao em có thể phát hiện em đã yêu tôi chứ?" Tô Lạc Ly trợn mắt khinh thường, cho dù là vì chọc tức cô, cũng không đến mức xé đồ của con gái nhà người ta thành cái dáng vẻ đó chứ? "Tôi nói này.
Ôn ba tuổi, cho dù là vì chọc tức tôi, anh cũng không thể bắt nạt người †a như thế, con gái mà, xé nát quần áo của người ta, trên người còn có nhiều vết thương như thế, trẻ con chết mất!" Ôn Khanh Mộ nhíu mày, anh không có làm gì Lục Uy Nhiên, vì sao Tô Lạc Ly lại nói như thế chứ? Trong chuyện này nhất định có ẩn tình.
"Được rồi được rồi, đều đã qua rồi, đừng nhắc chuyện này nữa”
Ôn Khanh Mộ vội vàng đổi chủ đề.
"Ôn ba tuổi”
Tô Lạc Ly lầm bầm một tiếng.
"Gọi tôi là gì?" "Ôn ba tuổi! Trẻ con chết mất!" Tô Lạc Ly gọi lớn tiếng.
"Gọi lần nữa xeml" Ôn Khanh Mộ lập tức duỗi †ay tới eo Tô Lạc Ly, người phụ nữ này có máu buồn, anh biết điều này.
"AI Đừng nghịch! Không được cù tôi! A..."
Lúc hai người trêu đùa, chạm vào vết thương của Tô Lạc Ly.
"Sao thế? Để tôi xem xeml" "Đừng xem! Không sao!" Hở một tý là đòi cởi quần lót của cô, nhìn mông cô, như này cũng quá...
Cô cũng là phụ nữ có được không? "Đừng đùa nữa, ngủ đi, lát nữa tôi không nhịn được, lại muốn em..."
Tô Lạc Ly lại đỏ bừng mặt, người đàn ông này nói chuyện luôn trắng trợn như thế.
Ôn Khanh Mộ nghĩ một lát, ghé sát vào tai Tô Lạc Ly.
"Ly Ly, gọi chồng”
"Không gọi!" "Vì sao không gọi?" Tô Lạc Ly bĩu môi.
"Anh đánh tôi thành cái dạng này còn muốn tôi gọi anh là chồng, nằm mơ đi!" "Tôi đã hứa với em rồi, sau này sẽ không làm phiền em nữa, gọi đi, nha? Thích nghe.
em gọi tôi là chồng”
"Không gọi! Xem xem biểu hiện sau này của anh đã!" Ôn Khanh Mộ cũng không cố đòi hỏi.