"Rốt cuộc anh muốn làm gì, Hắc Thổ?”
Tô Lạc Ly nhíu mày, quả thật không hiểu được rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì. Mục Nhiễm Tranh vẻ mặt không còn gì để nói. "Ôi trời ơi, bà cô của tôi ơi, tôi có thể làm gì chứ? Bảo cô ký tên mà thôi, xin giúp em gái tôi”
Tô Lạc Ly nhìn quyển sổ và cái bút màu hồng đậm kia, quả thật là đồ của con gái. Thì ra chỉ là ký tên mà thôi, cô thật sự nghĩ nhiều rồi. "Em gái tôi là người hâm mộ của cô, đã nói với tôi mấy lân rồi, muốn tôi xin chữ ký cho nó, mấy lần trước gặp cô, tôi đều quên mất" Tô Lạc Ly cầm lấy quyển sổ và cái bút màu hồng. "Em gái anh tên là gì?" "Mục Nhất Hân”
Tô Lạc Ly cười: "Không lẽ nhà các anh đều là hạng nhất sao?" "Đó là đương nhiên, nhà chúng tôi nhất định phải là số một!" Mục Nhiễm Tranh đắc ý giơ ngón cái. Tô Lạc Ly nghiêm túc viết vài lời chúc phúc lên quyển sổ, và ký tên mình lên. Tròng mất Mục Nhiễm Tranh khẽ động, bò lên bàn: "Này, Lạc Ly, cô có biết em gái tôi nói gì không?”
"Nói cái gì?" "Nó nói, anh cả, anh dứt khoát theo đuổi rồi cưới Tô Lạc Ly vê đi, nhìn trên weibo, hai người rất tình cảm nha!" Khi nói những lời này, Mục Nhiễm Tranh còn cố ý mềm giọng đi, cố ý học theo giọng điệu của em gái mình. Phụt... "Vừa nghe những lời này liền biết em gái anh giống anh, không nghiêm chỉnh" "Sao lại không nghiêm chỉnh chứ? Bảo tôi theo đuổi cô sao lại không nghiêm chỉnh chứ?" "Nếu con bé cảm thấy hai người chúng ta có thể ghép cặp, vậy nhất định mắt con bé giống anh, không nghiêm chỉnh, con mắt nào nhìn thấy hai người chúng ta tình cảm chứ, rõ ràng đều là hận!" Mục Nhiễm Tranh lườm cô, không tiếp tục chủ đề này nữa. "Vậy cô với chú tôi thế nào rôi? Làm hòa chưa?”
Tô Lạc Ly cũng chịu rồi, tên này thật sự là chuyện gì không nên nhắc thì lại nhắc. "Vẫn như cũ, đã lâu rồi chưa liên lạc" Nghe giọng điệu của Tô Lạc Ly, Mục Nhiễm Tranh thấy được, vì chuyện này mà cô kiệt quệ cả về thể xác và tinh thần. "Được rồi, được rồi, tôi không nhắc nữa, hôm nay tôi thấy hình như tâm trạng cô không tốt lảm, tối nay không phải đi tham gia hoạt động chúc mừng kỷ niệm gì đó của đá quý Hoäc thị sao?" "Chuyện này càng đừng nhắc nữa, nhắc tới liền bực bội, cũng không biết làm sao lại đắc tội bà Hoäc, đuổi tôi ra ngoài, ngày mai chắc là có thể đọc được tin rồi" Tô Lạc Ly sờ trán, chỉnh lại tóc, mấy chuyện gần đây thật sự là không thuận lợi. "Cái gì?" Mục Nhiễm Tranh tức giận đập bàn: "Vậy mà lại đuổi cô ra ngoài.
Tô Lạc Ly, có phải cô bị ngốc không? Cô nói rõ ràng với bọn họ, chồng cô là Ôn Khanh Mộ, ĐM ai mà không nịnh bợ cô chứ?”
Tô Lạc Ly trừng mắt nhìn Mục Nhiễm Tranh, cô càng không muốn nhắc tới Ôn Khanh Mộ, Mục Nhiễm Tranh lại cứ nhắc tới cái tên này, cô không muốn ngồi tiếp nữa. “Anh có chuyện gì hay không, không có thì tôi đi đây!" "Cô xem cô còn tức giận nữa, lẽ nào tôi nói không phải là sự thật sao? Cho dù thế nào, chồng cô có phải là Ôn Khanh Mộ không?”
Khi Mục Nhiễm Tranh nhắc đi nhắc lại tên của Ôn Khanh Mộ, Tô Lạc Ly thật sự không thể nhịn nổi nữa. "Anh có thể đừng nhắc tới cái tên đó trước mặt tôi nữa không? Anh có biết tôi thấy rất phiền hay không?"
- ------------------------