Mặc dù bức ảnh này cũng rất lâu đời rồi, nhưng vì là ảnh chụp hai người, chị của Hoäc Vũ Long, ôm ông vào lòng, cách ống kính khá gần, vì thế, cũng coi như khá rõ ràng.
Khi bức ảnh này lọt vào tâm mắt Giản Ngọc, anh triệt để ngây người.
"Đây không phải..."
Hoäc Vũ Long nhìn Giản Ngọc: "Sao thể, Ngọc? Con từng gặp?”
Khuôn mặt kia rõ ràng là rất giống, Tô Lạc Ly! Giản Ngọc gật đầu: "Con có một người bạn, nhìn rất giống với bác trong tấm ảnh này.
Hoắc Vũ Long lập tức cháy lên hy vọng! "Bao nhiêu tuổi rồi?" "Năm nay hai mươi hai tuổi" Hoäc Vũ Long liền giống như bóng hết hơi, chút hy vọng vừa cháy lên liền vụt tắt.
"Khả năng không cao..."
"Sao ạ”
" "Mặc dù năm đó ta còn nhỏ, nhưng vì tình cảm rất tốt với chị, vì thế, khi bố mẹ nói chuyện, ta thường nghe trộm, lúc đó chị ấy cố chấp muốn bỏ trốn, là vì đã mang thai, nếu đứa nhỏ kia của chị ấy được sinh ra, chắc là cũng gần ba mươi tuổi rồi" Mặc dù Hoäc Vũ Long hiểu rõ, có lẽ chị của ông có thể sinh thêm đứa nữa, thế nhưng, cũng biết là từ nhỏ, sức khỏe của chị ông
- Hoắc Vũ Nhu đã không tốt, năm đó bác sĩ kết luận là có khả năng Hoäc Vũ Nhu rất khó sinh con.
Nếu cô gái kia chỉ có hai mươi hai tuổi, vậy cũng có nghĩa là hai mươi hai năm trước chị đã sinh nó, chuyện này sao có thể chứ? Nói đến đây, Giản Ngọc cũng bắt đầu nghi ngờ, trước giờ anh chưa từng nghe Tô Lạc Ly nói còn có anh trai hay chị gái.
"Vâng, thì ra là như thế”
"Từ nhỏ sức khỏe của chị ta đã không tốt, từ nhỏ đã uống thuốc mà lớn lên, về sau bố mẹ cho chị ấy đi học nhảy cổ động, rèn luyện nhiều, sức khỏe cũng tốt hơn một chút”
Nhảy cổ động? Lòng Giản Ngọc thịch một tiếng, trước kia Tô Lạc Ly cũng nhảy cổ động, vì sao lại trùng hợp như vậy? Thế nhưng, anh không nói ra, dù sao chuyện này cũng không có gì chắc chắn, nhỡ nào lại khiến Hoäc Vũ Long thất vọng thì không tốt.
Hơn nữa, anh cũng hiểu rõ, mong là mẹ của Tô Lạc Ly không phải là Hoäc Vũ Nhu, bảng không, chị em bọn họ cũng không thể gặp lại nhau nữa.
Vì Giản Ngọc biết, mẹ của Tô Lạc Ly đã qua đời nhiêu năm rồi.
Hoäc Vũ Long vỗ vai Giản Ngọc.
"Ngọc, trên thế giới này, người có vẻ ngoài giống nhau không ít, cũng không có gì kỳ lạ”
"Cũng phải" Hoäc Vũ Long đưa bức ảnh cho Giản Ngọc.
"Bức ảnh này con cầm đi, đến thành phố Z thì tìm giúp ta, không tìm được thì thôi, dù sao đã qua nhiều năm như này rôi, nếu chị ấy muốn về, có lẽ đã sớm về rồi"
- ------------------------