Chương 339: Không tuân thủ nữ tắc
Cũng không biết có phải Nguyễn Cao Ngạo đã bản một phát súng nên cơn tức tiêu một chút, anh không nổ súng bản Bùi Lăng Sen nữa.
Sau khi Hoài Vũ đưa Bùi Lăng Sen rời đi, người ở bên trong còn có thể nghe được tiếng bà gào lên: “Nguyễn Cao Kì, ông không được chết tử tế.
Ông hại chết người đàn ông tôi yêu nhất…Ông không được chết tử tế”
Mọi người ở đây đều biết, Nguyễn Cao Kì chính là bố của Nguyễn Cao Cường và Lâm Hương Giang, đương nhiên, cũng là bố của Nguyễn Cao Ngạo Nguyễn Cao Diệp.
Năm đó, giữa Bùi Tĩnh Thu và Nguyễn Cao Kì có khuc mắc gì mà mọi người không hề biết?
Cổ Sa đột nhiên bật cười: “Ha ha Các ngươi đều nghe thấy rồi chứ, ả đàn bà điên Bùi Tĩnh Thu không tuân thủ nữ tắc, cắm sừng anh Kì.
Ánh mắt Lâm Hương Giang nghỉ ngờ, hình như cô biết người đàn ông mẹ cô nói yêu nhất kia là ai, có thể là bố nuôi của cô Lâm Hồng Chính Viễn…
Chẳng lẽ ngay từ đầu mẹ đã không yêu bố?
Thình lình nhớ tới câu nói lần trước của mẹ, bà nói bố ruột của mình không phải Nguyễn Cao Kì, mà là Hồng Chính Viễn.
Cô mới nói chuyện này cho Hà Tuấn Khoa, vẫn chưa kiểm chứng lời nói của mẹ là thật hay giả.
Người nhà họ Nguyễn hẳn là không biết việc này, nhưng…Cổ Sa giống như biết cái gì đó.
Trong lòng cô có chút trầm mặc, lúc này.
Cổ Sa lại mở miệng : “Các ngươi cũng không biết nhỉ…Chứng cứ ngoại tình của Bùi Tĩnh Thu ở ngay tại đây.”
“Đủ rồi.
Con câm miệng đi” Nguyễn Cao.
Khải nét mặt già nua căng thẳng, khẽ quát Cổ Sa.
Cổ Sa làm việc thất bại, đứa con lại lấy súng ra, dứt khoát chó cùng dứt dậu, bà ta không sợ gì hết.
Bà ta cười cợt Nguyễn Cao Khải: “Vì sao tôi phải câm miệng? Chút drama ấy của nhà họ Nguyễn thì thấm vào đâu.
Hôm nay tôi sẽ khiến cho tất cả mọi người biết, người nhà họ Nguyễn dơ bẩn đến mức nào.”
Vừa dứt lời đột nhiên bà ta đưa tay chỉ Lâm Hương Giang, cười lạnh nói: “Các người nghĩ đến cô ta thật sự là tiểu thư của nhà họ Nguyễn sao? Sai rồi,sai lầm lớn.
Cô ta không phải người nhà họ Nguyễn, cô ta do Bùi Lăng Sen và người đàn ông khác sinh ra.
Anh Kì vì không chịu nổi chuyện vợ ngoại tình nên mới chấp nhận thư kí như tôi”
Sắc mặt Lâm Hương Giang có chứt trắng, không biết là bởi vì bị thương hay vì lời nói của Cổ Sa, nhưng giờ phút này cô không thể phản bác bà ta.
Ngay cả chính bản thân cô cũng chưa rõ ràng, bố ruột mình rốt cuộc là ai?
Đôi bàn tay run sợ trở nên lạnh lẽo truyền đến một tia ấm áp, Hà Tuấn Khoa đã cầm tay cô.
Cô giật mình ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm mà trầm tĩnh kia, cảm xúc lo lắng bất an cũng vơi đi phần nào.
Đúng vậy, cho dù cô không phải tiểu thư nhà họ Nguyễn thì sao?
Cô cũng không có quyền lựa chọn phụ mẫu của chính mình , khoảnh khắc cô ra đời, tất cả đều đã định.
Hơn nữa, ở lòng cô, cô vẫn nghĩ Lâm Hồng Chính Viễn mới là bố mình.
“Toàn là lời bịa đặt.
Ánh là em gái ruột của tôi, là tiểu thư nhà họ Nguyễn.
Còn nữa, nói không chừng bà đang vu oan mẹ của tôi”
Nguyễn Cao Cường lạnh lùng phản bác.
“Không phải tôi đang nói xấu bà ta, mà chứng cớ rành rành ở đây.
Tôi cũng tức giận thay bố cậu thôi, có người vợ như vậy , không tức chết mới là lạ” Cổ Sa mỉa mai nói.
“Ánh có phải người nhà họ Nguyễn hay không, trước khi nó về, tôi cùng ông nội đã đi làm xét nghiệm rồi, không phải chỉ dựa vào một câu nói của bà là có thể định tội mẹ tôi không tuân thủ nữ tắc” Nguyễn Cao Cường hừ lạnh nói.
“Xét nghiệm? Cậu nói xét nghiệm DNA hả? Xem cậu với cô ta có phải anh em hay không?” Cổ Sa cho rằng Lâm Hương Giang chính là con hoang, tiếp tục nói: “Hai người là anh em cùng bố khác mẹ, làm xét nghiệm cũng không thể chứng minh cô ta là con bố cậu, đáng tiếc bố cậu đã qua đời, không thể làm giám định quan hệ bố con.”
*Nó là con cháu nhà họ Nguyễn, trên người chảy dòng máu của nhà họ Nguyễn, tôi là ông nội của nó, có cần tôi lấy giấy xét nghiệm cho cô xem hay không?” Nguyễn Cao Khải đột nhiên cắt đứt lời nói của bà ta.
Cổ Sa ngẩn ra, Bố đã làm xét nghiệm với cô ta sao?
Bà ta đã quên, tính ông cụ cẩn thận như: vậy, nếu Lâm Hương Giang là hàng giả, thì ông ấy sao lại cho phép cô ta về nhà họ Nguyễn được?
Sắc mặt bà ta nhất thời biến đổi…
Lâm Hương Giang nghe thấy lời nói của ông nội, nhìn chãm chăm ông, quay về nhà họ Nguyễn đã lâu, đây là lần đầu tiên cô thấy ông nội bảo vệ mình…
“Ánh chính là cháu gái ruột của tôi, mẹ nó cũng không cắm sừng con trai tôi, một thư kí như cô đã bỏ liêm sỉ quyến rũ nó, nếu không phải cô mang thai con của nó thì tôi sớm đã bảo thằng Kì đuổi cô đi” Nguyễn Cao Khải nói thẳng.
Cho nên, ngay từ đầu ông ta đã không thích Cổ Sa, đừng nói đến con của bà ta.
Nghe Nguyễn Cao Khải nói như vậy, Lâm Hương Giang nháy mắt hiểu được , ông ấy không hề bảo vệ mình, mà đang bảo vệ thể diện của nhà họ Nguyễn, và thể diện của Nguyễn Cao Kì.
“Đúng vậy, lúc trước làm xét nghiệm, quan hệ ông cháu giữa ông nội và Ánh đã được xác định, mẹ hai đừng nói xấu mẹ tôi, từ đầu đến cuối mẹ tôi không làm gì có lỗi với ¡ cả” Nguyễn Cao Cường rất tin tưởng điều này.
“Được…Cho dù cô ta thật sự là con cháu.
nhà họ Nguyễn thì sao? Cậu không có nghe.
thấy lời nói vừa rồi của mẹ cậu hả? Trong lòng bà ta chỉ có người đàn ông kia, bà ta không hề yêu bố của cậu.
Nếu không như vậy, thì bố của câu cũng chẳng tìm mẹ hai mẹ ba cho hai người.
Muốn trách chỉ có thể trách Bùi Lăng Sen lăng loàn.”
“Mẹ hai, việc hôm nay không phải thảo luận vấn đề tình cảm của ba mẹ tôi, mà việc anh hai và bà thuê người giết chúng tôi, còn uy hiếp ông nội nhường vị trí gia chủ.”
“Còn có cái đáng nói nữa? Chúng ta đã thua, chúng ta đi là được!” Cổ Sa thầm nghĩ lập tức đưa con mình rời đi.
“Mẹ, chúng ta không đi, mà muốn đi cũng đi không được.” Nguyễn Cao Ngạo nghịch cây súng trong tay, yếu ớt nói.
“Sao lại đi không được? Mẹ xem ai dám ngăn cản chúng ta” Bà ta cướp cây súng.
trong tay con trai, chĩa vào Nguyễn Cao Khải.
“Mẹ hai, đừng làm loạn” Nguyễn Cao Cường quát.
Mấy trưởng bối khác đã sớm trốn đi , thấy một màn như vậy, ai cũng không dám đi ra nữa.
Vệ sĩ của Hà Tuấn Khoa đã vây quanh anh và Lâm Hương Giang , trước mặt Nguyễn Cao Cường thì có Mộ Dung Bạch.
Nguyễn Cao Khải một mình trấn định ngồi ở một chỗ, giọng điệu lạnh lẽo: “Có gan thì cô nổ súng”
“Bố, con không muốn làm khó dễ bố, chúng con chỉ muốn rời đi” Cổ Sa nói xong, quay đầu trừng mắt nhìn Nguyễn Cao Cường, lớn tiếng nói: “Không muốn ông ta chết thì các ngươi tránh ra cho tôi!”
Xem ra bà ta định dùng ông nội làm con tin Nguyễn Cao Ngạo nhân lúc này cướp lấy khẩu súng trong tay bà ta, đáy mắt tối đen: “Mẹ, vô dụng thôi, chúng ta không đi được.”
Hản hiểu được, Nguyễn Cao Cường và Hà Tuấn Khoa có thể đi vào , cho thấy người mà anh sắp xếp đã bị khống chế, cho dù bọn họ hôm nay có thể rời đi, cũng không trốn thoát được.
Hắn cầm súng chĩa vào Nguyễn Cao Cường, âm trầm nở nụ cười: “Cường, xem xem hôn nay là mày chết hay là tao chết?”
Không ngồi lên vị trí gia chủ cũng được, nhưng anh muốn Nguyễn Cao Cường phải chôn cùng.
Lúc súng của anh chĩa vào Nguyễn Cao.
Cường, anh gần như không chút do dự mà bóp cò, anh phải giết Mộ Dung Bạch đã, sau đó mới đến Nguyễn Cao Cường.
Bằng bằng… hai tiếng súng vang lên.
“Anh!” Lâm Hương Giang kêu thất thanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...