Chương 322: Do ai làm?
Nghe Hoa Xuân nói xảy ra chuyện rồi, Hà Tuấn Khoa lái xe đưa Lâm Hương Giang đến phòng thí nghiệm.
“Chị Ánh, chị xem” Hoa Xuân đưa điện thoại cho cô.
Lâm Hương Giang đón lấy điện thoại, chỉ thấy bên trong phát một đoạn quảng cáo nước hoa.
“Cái…..cái này là sao vậy?” Nước hoa trong đoạn video chính là “quý trọng’ mà cô chuẩn bị đưa ra thị trường!
Hơn nữa tên nước hoa này cũng tên là Quý trọng, ngay cả bao bì cũng giống y như đúc với thiết kế của cô.
Công thức tạo nước hoa chủ yếu phát trong đoạn quảng cáo, cũng chính là công thức ‘quý trọng’ không dễ gì cô mới phá giải được!
“Chị Ánh, công thức nước hoa của chúng ra ngoài rồi, hơn nữa đối phương còn ắp cắp hoàn toàn thiết kế của chúng ta.
Bây giờ bọn họ đưa ra thị trường nhanh hơn chúng ta một bước, thế…..nếu nước hoa của chúng ta tiếp tục đưa ra thị trường, e là sẽ bị chửi là ăn cắp ý” Hoa Xuân nói với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Đáng ghét! Công thức chế tạo của tôi sao lại bị lộ ra ngoài? Do ai làm?”
Lâm Hương Giang bị chọc tức rồi, cô cực khổ giải được công thức, thức trắng đêm làm thí nghiệm, tốn biết bao tâm huyết mới chế ra được nước hoa, thế mà lại bị đối phương đánh cắp một cách dễ dàng như vậy!
Càng đáng sợ hơn là, đối phương còn đặt tên giống như cô đặt, bao bì cũng giống nhau.
Đây không phải muốn ép chết cô, khiến nước hoa của cô không thể đưa ra thị trường được sao?
Hà Tuấn Khoa chau mày lại, nói: “Bây giờ anh sẽ cho người đi điều tra công ty này”
Dám đối đầu với người của anh, anh muốn xem thử ai lại to gan như thế.
“Chị Ánh, thế nước hoa của chúng ta có sản xuất tiếp nữa không?” Hoa Xuân hỏi “Bây giờ con bao nhiêu nước hoa chưa sản xuất ra?”
“Còn một tốp cuối “Thông báo với bên nhà máy tạm ngừng sản xuất, còn nữa, cô đi mua một lọ nước hoa của bọn họ về đây cho tôi” Cô muốn xem thử người trộm công thức của cô, làm ra nước hoa có giống với cô làm không?
“Vâng, bây giờ tôi đi ngay” Hoa Xuân nhận lệnh đi làm việc.
Hoa Xuân vừa đi, Lâm Hương Giang đứng có chút không vững, Hà Tuấn Khoa đưa tay ra đỡ lấy cô.
Cúi đầu thấy sắc mặt cô không tốt, anh nhìn cô với ánh mắt sâu xa, nói: “Không sao chứ?”
Lâm Hương Giang gật gật đầu: “Suýt nữa bị chọc tức ngất đi, rốt cuộc ai mà đáng ghét như thế, anh có biết đây là tâm huyết của tôi không!”
Cô một lòng muốn điều chế ra nước hoa của bố cô, làm cho nó được tiếp tục lưu truyền, để cho nhiều người biết đến ông ấy giỏi cỡ nào.
Thế nhưng cái tên trộm này lại chà đạp tâm huyết của cô!
“Vậy để anh bảo Hoài Vũ trực tiếp thu mua công ty đó, bắt bọn họ lập tức ngừng sản xuất, không cho phép đưa ra thị trường nữa!” Cách của anh quả nhiên là đơn giản, thô bạo.
Đối phó với thể loại công ty thấp hèn này, trực tiếp phá hủy chúng quả thực có thể cứu rỗi được nước hoa của cô, chỉ là cô không muốn làm như vậy.
“Như vậy hời cho bọn chúng quá rồi, điều quan trọng nhất là tôi muốn tìm ra ai là người tiết lộ công thức của tôi.
Không tìm ra được tên gian tế này, sau này công thức của tôi chắc chắn sẽ còn bị đánh cắp.”
“Em muốn làm thế nào?” Chỉ cần là điều mà cô muốn làm thì anh đều ủng hộ.
Lâm Hương Giang nghĩ một hồi, một lát sau nói: “Nếu như chuyện đã phát triển đến bước này, thế thì chỉ có thể tương kế tựu kế thôi”
Cô không chỉ muốn tóm được gian tế bên cạnh, mà còn muốn tóm được người đứng phía sau điều khiển chuyện này.
Đối phương không chỉ trộm công thức, ngay cả thiết kế bao bì cũng giống, chứng tỏ là muốn ép cô đến đường cùng.
Mục đích thực sự của bọn họ là chèn ép nước hoa của cô, không cho “quý trọng’ của cô tung ra thị trường.
Hoa Xuân rất nhanh đã mua được một lo nước hoa của đối phương, đem về đưa cho cô.
Lâm Hương Giang cẩn thận quan sát lọ nước hoa trong tay, nếu không phải đang kìm nén cơn giận thì cô thật sự rất muốn đập nát lọ nước hoa này!
Bao bì này hoàn toàn giống với cô làm, ngay cả kiểu chữ của hai chữ “quý trọng” cũng giống y!
“Mấy người này đúng là đầu heo, không cần nghĩ gì cả, cứ rập khuôn làm nước hoa và bao bì giống y như của tôi!” Cô mắng chửi, ngay sau đó liền mở nắp lọ nước hoa ra, ngửi thử mùi hương.
“Chị Ánh, mùi hương này cũng giống với chúng ta” Sau khi Hoa Xuân ngửi thử thì nói.
Sắc mặt Lâm Hương Giang vô cùng khó coi: “Ăn cắp công thức của tôi, đương nhiên là giống mùi hương rồi.”
“Rốt cuộc ai mà đáng ghét như vậy, sao chép đến mức như thế này!” Hoa Xuân cũng không nhịn được mà mắng chửi.
“Tôi cũng rất muốn biết là ai” Lâm Hương Giang nhìn chằm chäm lọ nước hoa trong tay, hình như có suy nghĩ gì đó.
“Chị Ánh, hay là chúng ta báo cảnh sát đi?” Hoa Xuân tức giận nói.
Lâm Hương Giang khép hờ mắt lại “Đương nhiên là phải báo cảnh sát rồi, nhưng mà không phải lúc này, đợi tôi tìm ra gian tế bên cạnh rồi tính tiếp.”
Hoa Xuân nghe vậy, trong đáy mắt có gì đó thoáng qua, cô ấy do dự vài giây rồi mới tiếp lời: “Chị Ánh, cÌ uốn tìm ra gian tế bằng cách nào?”
Lâm Hương Giang nhìn cô ấy, lòng thì siết chặt lại nhưng ngoài mặt thì không có gì thay đổi.
“Tạm thời tôi chưa nghĩ ra được cách hay” Lâm Hương Giang lạnh nhạt nói.
Hoa Xuân âm thầm thở phào, nhanh chóng hùa theo lời lúc nãy cô nói không sai, nhất định phải tìm ra được gian tết”
Hà Tuấn Khoa đứng dựa người vào bức tường, một tay nhét vào túi quần, không lên tiếng, ánh mắt giống như không chú ý mà lướt qua mặt của Hoa Xuân.
Nguyễn Cao Cường nghe thấy tin tức này, lúc này cũng đến phòng thí nghiệm.
“Cao Ánh, sao anh lại nghe nước hoa của em bị người ta đánh cắp, bị người ta nhanh chân đi trước một bước, đối phương tung ra thị trường trước rồi?”
“Tin tức của anh cũng nhanh đấy” Câu nói này của Lâm Hương Giang cũng không biết có phải đang khen anh ta hay không.
“Công ty Bách Hóa của anh đang đợi nước hoa của em tung ra thị trường, đương nhiên anh phải quan tâm đến tiến độ sản xuất nước hoa của em” Nguyễn Cao Cường khựng lại một lát, nhíu mày, nói: “Nói như vậy, công thức điều chế nước hoa của em thật sự bị trộm rồi?”
“Đúng, cho nên anh cũng không cần nghĩ nữa, nước hoa của em không thể vào công ty Bách Hóa của anh nhanh như vậy đâu.”
“Như thế này thì sao được? Em không nghĩ cách giải quyết sao?” Nguyễn Cao Cường nhìn có vẻ còn sốt ruột hơn cô.
“Không phải em đang nghĩ đây sao?”
Lâm Hương Giang cũng rất bất lực, không hài lòng liếc nhìn anh ta một cái: “Anh đến là vì hối thúc em, không giúp em nghĩ cách sao?”
Nguyễn Cao Cường nhìn nhìn Hà Tuấn Khoa đang đứng bên cạnh trước, sau đó mới nói: “Người đàn ông của em không phải ở đây sao? Làm gì còn cần anh giúp em nghĩ nữa?”
Xem ra ý kiến của anh ta đối với Hà Tuấn Khoa cũng khá lớn.
*Tổng giám đốc Hà, anh giúp Cao Ánh nghĩ được cách giải quyết gì rồi?” Anh ta quay đầu qua hỏi Hà Tuấn Khoa.
“Tôi nói trực tiếp phá hủy công ty đó, nhưng cô ấy không đồng ý”
“Cách này cũng khá được đấy, nếu làm như vậy thật, thì tính cho anh một phần, cứ xem như một người anh trai như anh trả thù giúp cho em gái.”
Lâm Hương Giang cạn lời lườm hai người một cái, bọn họ là đang gây thêm rắc rối chứ không phải giải quyết vấn đề!
“Hai người làm ơn đừng có bạo lực như vậy được không?” Cô không kìm được muốn lườm một cái.
“Thế em nói thử muốn bọn anh làm thế nào?” Nguyễn Cao Cường nhìn sang cô.
Lâm Hương Giang chau mày, suy nghĩ rồi nói: “Bây giờ em có nghĩ ra một cách, nếu như “quý trọng’ bây giờ không thể ra thị trường được, thế thì chỉ có thể nhanh chóng làm một loại nước hoa khác.
Vừa hay em có được công thức điều chế nước hoa của bố nuôi, mà lúc trước ông ấy đưa cho mẹ em.
Bây giờ bảo nhà máy sản xuất ra, chắc có thể áp chế được đối phương.”
“Đây cũng coi như là một cách.” Hà Tuấn Khoa gật đầu nói.
“Thế thì còn đợi gì nữa? Mau bảo nhà máy sản xuất đi” Nguyễn Cao Cường nói tiếp.
“Anh gấp gáp cái gì? Trước hết em phải làm thí nghiệm, điều chế tỉ lệ tốt, nhưng bây giờ em vẫn còn thiếu vật liệu hoa.
Anh rỗi như vậy, hay là đi một chuyến giúp em, chuyển hoa đến cho em?” Lâm Hương Giang nhìn anh trai tốt của mình mà cười nói “Không phải chỉ là làm chút việc cu-li thôi sao, chỉ cần có thể giúp được em gái của anh, không gì là không được” Nguyễn Cao Cường thì lại đồng ý một cách vui vẻ.
“Được, thế em đưa địa chỉ cho anh” Lâm Hương Giang bảo Hoa Xuân đem giấy với bút đến, cô viết địa chỉ rồi đưa cho anh ta.
Hoa Xuân thấy Nguyễn Cao Cường rời đi, một sự u ám phức tạp lóe lên trong mắt cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...