Chương 224: Thân thế
Lâm Hương Giang cuối cùng cũng chấp nhận sự sắp xếp của Hà Tuấn Khoa, cô quay về tập đoàn Khoa Đăng làm việc, dù sao mọi người cũng chuyện kết hôn của bọn họ, cô không cần phải giấu diếm nữa Hà Tuấn Khoa vốn dĩ muốn sắp xếp cho cô làm thư ký, như vậy thì anh mới có thể để ý cô hai mươi tư giờ một ngày.
Nhưng bị cô từ chối.
Cô dựa vào mổi quan hệ của anh để vào công ty đã rất quá đáng rồi, không muốn đi mà không làm việc, cô vẫn muốn làm nhà thiết kế.
May mà Hà Tuấn Khoa không cố ép, đồng ý cho cô đến đưa tin ở phòng thiết kế.
Lâm Hương Giang vừa hoàn thành xong bản phác họa thiết kế thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy cuộc gọi đến là tên của Nguyễn Cao Cường, cô chần chừ một lát rồi bắt máy.
*A lô?
“Giang, bây giờ cô có tiện không? Tôi muốn gặp cô một lát, có chút chuyện muốn nói với cô.
”
Nghe giọng điệu của anh ta hình như là có chuyện quan trọng.
Lâm Hương Giang xem giờ, đúng lúc có thể gặp anh.
“Được, tôi đợi anh ở quán cà phê gần công ty”
Tắt điện thoại, cô có chút bàng hoàng, mặc kệ những người khác ở nhà họ Nguyễn Cao đối với cô như thế nào nhưng chí ít thì Nguyễn Cao Cường đối với cô cũng không tệ.
Mặc dù khi trước anh không cho cô một lý do nào mà đã đuổi việc cô, có lẽ anh ta có nỗi khổ riêng, Nghĩ tới bản thân đến tận bây giờ vẫn chưa thật sự hiểu anh ta, đột nhiên cô cảm thấy anh ta còn là người khó hiểu hơn cả Hà Tuấn Khoa.
Đến quán cà phê, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy anh ta.
Cô liền đi tới, anh ta đã gọi cho cô một cốc capuchino mà cô hay uống.
Lâm Hương Giang ngồi xuống, thấy trán anh ta cau lại, xem ra thật sự có chuyện quan trọng rồi.
“Anh tìm tôi là muốn nói điều gì? Có phải là vì chuyện tại sao ông nội anh lại bắt cóc tôi không?” Đến bây giờ, cô thật sự không muốn tha thứ cho hành động của ông ta.
Hơn nữa trong lòng cô luôn băn khoăn không biết ông ta vì sao lại lấy máu của cô.
“Đúng, tôi muốn nói với cô chuyện này”
Nguyễn Cao Cường gật đầu.
Lâm Hương Giang không uống cà phê mà nhìn thẳng anh ta đợi anh ta giải thích.
©ó lẽ đang là giờ làm việc nên trong quán không có khách, âm nhạc trong quán nhẹ nhàng trầm bổng, Nguyễn Cao Cường nhìn cô vẫn có chút khó mở lời.
Qua một lúc anh ta mới lên tiếng: “Giang, cô có từng nghĩ thực ra bố của cô không phải là bố đẻ không?”
Lời này của anh ta khiến cho Lâm Hương Giang có chút mơ hồ, cặp lông mày thanh tú nhíu lại: “Anh đang nói gì cơ?”
“Là… Bố của cô chỉ là bố nuôi, cô và ông ấy không có quan hệ huyết thống, cô chỉ là đứa trẻ được ông ấy nhận nuôi.
”
Nét mặt Lâm Hương Giang trở nên nghiêm túc: “Nguyễn Cao Cường, chuyện này không thích hợp để nói đùa đâu.
”
“Tôi không nói đùa, tôi chỉ đang nói sự thật cho cô thôi, cô và Lâm Quang Hòa không phải là quan hệ bố con, bố mẹ đẻ của cô là người khác.
”
Lâm Hương Giang thấy thật buồn cười: “Được thôi, vậy anh nói xem bố mẹ đẻ của tôi là ai?”
“Trên người cô không phải là luôn đeo một miếng ngọc bội sao?”
*Ừ, đúng vậy, miếng ngọc bội của tôi bị ông nội anh cướp đi rồi, anh hỏi ông ta xem bao giờ trả lại cho tôi?” Đó là di vật bố cô để lại, cho dù hôm nay Nguyễn Cao Cường không đến tìm cô cô cũng sẽ đến nhà họ Nguyễn Cao hỏi Nguyễn Cao Khải để đòi lại.
“Miếng ngọc bội đó không đòi lại được nữa rồi.
”
Tại sao? Lẽ nào ông nội anh còn muốn cưỡng đoạt đồ tư nhân sao?”
Lão già Nguyễn Cao quá là xấu xa Ánh mắt Nguyễn Cao Cường chăm chăm nhìn cô đột nhiên trở nên phức tạp: “Cô thật sự muốn điều tra đó là đồ của ai… Thật ra đó là đồ thuộc về nhà họ Nguyễn Cao.
”
Lâm Hương Giang không dám tin, trừng mắt nhìn anh ta tức giận nói: “Sao cơ? Bây giờ ngay cả anh cũng vô lý giống như lão già Nguyễn Cao sao?”
Đồ bố để lại cho cô sao có thể thuộc về nhà họ Nguyễn Cao được?
Thật là hoang đường!
“Tôi từng nói với cô, trên miếng ngọc bội có khắc chữ và ký hiệu, đó là hai chữ Nguyễn Cao khắc theo kiểu chữ triện được tổ tiên nhà họ Nguyễn Cao lựa chọn, ký hiệu là tượng trưng của nhà họ Nguyễn Cao, miếng ngọc bội đó là tín vật của nhà họ Nguyễn Cao, năm đó ông nội truyền lại cho bố mẹ tôi, sau này tín vật bị mất tích đồng thời em gái của tôi Nguyễn Cao Ánh cũng mất tích”
Nghe anh ta nói, vẻ mặt Lâm Hương Giang hoảng hốt, ngập ngừng một lát mới cười nói: “Anh đừng nói với tôi, tôi chính là đứa em gái bị thất lạc đó của anh chứ?”
Khuôn mặt tuấn tú của Nguyễn Cao Cường không có sự ấm ấp như bình thường mà là sự nghiêm túc nhìn cô nói: “Đúng, em chính là em gái Nguyễn Cao Ánh của anh”
Thấy anh ta nghiêm túc như vậy, nụ cười trên gương mặt cô hơi thu lại nhưng vẫn không tin những lời anh ta nói “Anh nhầm rồi, tôi không phải là em gái anh, không có quan hệ gì với nhà họ Nguyễn Cao cả, bố mẹ tôi chỉ có một thôi.
” Mặc kệ lời anh ta nói có thật hay không cô cũng không thể nào chấp nhận được.
Nhất là nghĩ tới những người khác của nhà họ Nguyễn Cao, từng người một đều không có ý tốt với cô, cô càng không thế chấp nhận.
Còn cả lão già Nguyễn Cao đó nữa, cứ nghĩ đến gương mặt già nua u ám đó cô lại cảm thấy lạnh sống lưng, muốn cô gọi ông ta là ông nội, cô không làm được.
“Anh biết em không muốn chấp nhận nhưng sự thật chính là như vậy, hôm đó ông nội bảo bác sĩ Việt lấy máu của em chính là để cầm đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm cho thấy em là người của nhà họ Nguyễn Cao chúng ta, nếu em không tin, anh có thể cầm kết quả đến.
.
”
“Đủ rồi! Anh đừng nói nữa!” Lâm Hương Giang bỗng cắt ngang lời anh ta nói, tay cầm cốc cà phê hơi run run.
Cho dù trong lòng có không tin, không chấp nhận nhưng cô cũng không khống chế nổi cảm xúc hoang mang.
“Nếu như đây là chuyện hôm nay anh muốn nói với tôi, vậy thì tôi biết rồi nhưng tôi sẽ chủ động quên đi, mong rằng sau này anh đừng nhắc lại nữa” Nói xong cô liền đứng dậy nói tiếp: “Cảm ơn anh đã mời tôi uống cà phê”
Vừa xoay người bước đi thì Nguyễn Cao Cường gọi cô lại: “Đợi đã”
Lâm Hương Giang dừng lại nhưng không quay đầu.
“Anh đến đây không chỉ để nói về thân thế của em mà còn muốn hỏi em có muốn cùng anh về nhà họ Nguyễn Cao không Mặc dù trong lòng anh ta sớm đã biết câu trả lời, cô ngay cả bản thân là ai còn không muốn chấp nhận, sao có thể quay về với anh ta? Nhưng anh ta vẫn phải hỏi, nghe thấy chính miệng cô từ chối mới có thể hết hy vọng.
Lâm Hương Giang vẫn y như cũ không quay đầu lại: “Tôi nói rồi tôi với nhà họ Nguyễn Cao không có quan hệ gì hết”
“Anh có thể không ép buộc em quay về nhưng ông nội thì khác, ông sẽ cho người đến đón em đấy”
Cuối cùng cô không chịu được nữa xoay người lại, cảm xúc bất ổn: “Tôi không nhận ông ta, ông ta còn có thể như nào được chứ?”
Nguyễn Cao Cường cũng đứng dậy: “Chỉ bãng… Em gặp ông rồi từ chối thẳng mặt?”
Lâm Hương Giang nắm thành nắm đấm, vất vả lắm mới nén được cơn tức giận trong lòng xuống: “Cũng được, nói một lần cho rõ ràng, tránh việc ông ta lại tìm đến gây phiên phức”
Lúc này, cô không hề vui vì mình trở thành cháu gái nhà họ Nguyễn Cao, ngược lại còn vô cùng khó chịu.
Sau khi kết thúc cuộc hẹn với Nguyễn Cao Cường, cô rời khỏi quán cà phê.
Hốt hoảng quay về công ty, trong lòng tự nhủ hết lần này đến lần khác là đừng nghĩ nữa nhưng vẫn không có cách nào để bình ổn lại cảm xúc.
“Sao mình lại là em gái của nguyễn Cao Cường chứ?”
Trò đùa này quá đáng quát Vừa định bấm thang máy thì thang máy chuyên dụng bên cạnh đột nhiên mở ra, bóng dáng người đàn ông cao lớn bước ra, trông thấy cô không nhịn nổi mà cau mày: “Thời gian làm việc, em ra ngoài làm gì?”
Không nghĩ rằng sẽ gặp Hà Tuấn Khoa, cô vội vàng giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt, gượng cười với anh: “Em… Hơi đói bụng, ra ngoài mua đồ ăn”
Cô không giỏi nói dối, nhất là kiếm cớ như này rất dở.
Hà Tuấn Khoa nheo nheo đôi mắt đen láy: “Có phải em cảm thấy bây giờ đã là vợ sắp cưới của anh rồi nên có thể muốn làm gì thì làm ở công ty?”Có nhân viên nào trong lúc làm việc đói bụng lại có thể ra ngoài mua đồ ăn chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...