Chương 187: Anh không phải là đàn ông
Trong xe, Lâm Hương Giang không ngừng đập cửa kính, ồn ào muốn xuống xe, trong miệng còn kêu la muốn uống rượu muốn khiêu vũ.
Hà Tuấn Khoa thực sự rất đau đầu, cuối cùng thì người phụ nữ này đã uống bao nhiêu rượu thế?
Hãn lại lần nữa kéo người phụ nữ vào trong lòng ngực: “Quậy đủ chưa?”
Ánh mắt của người đàn ông nhíu lại, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy bộ dạng say rượu của cô, thực sự có chút không tốt.
“Anh là ai? Buông tôi ra, buông ra…”
Người phụ nữ không ngừng muốn đẩy hắn ra, không ngừng làm ồn ở trong lòng ngực của hắn.
Hắn nắm cằm của cô, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô: “Không nhận ra tôi?”
Còn ngửi được mùi rượu vô cùng nồng ở trên người của cô.
“Tôi thèm quan tâm anh là ai à? Tôi còn muốn nhảy tiếp, anh đừng cản tôi!” Nói xong lại bắt đầu bẻ ngón tay của người đàn ông ra.
Trong mắt của Hà Tuấn Khoa nổi lên ngọn lửa, cô còn muốn nhảy tiếp? Còn muốn được một đám đàn ông vây quanh như ban nãy à?
Bàn tay to nằm chặt cằm của cô, cúi đầu hung hăng cần một cái lên môi cô: “Bây giờ đã biết tôi là ai chưa?”
*Ai… Đau quái” Đau đến mức cô giật bản mình, lập tức thẹn quá thành giận, ôm lấy mặt của người đàn ông, ngửa đầu hung hăng căn một cái lên môi của hắn!
Đây chính là ăn miếng trả miếng!
Hà Tuấn Khoa cảm nhận được mùi máu tươi, người phụ nữ này cũng quá tàn nhãn, trực tiếp cần hắn chảy máu!
“Để xem anh còn dám cần tôi hay không!” Cô hừ một tiếng thật lớn, vừa định quay đầu đi chỗ khác thì hắn đã nắm lấy gáy cô, cúi đầu hung hăng chặn môi cô lại!
Lại một lần nữa bị cần một cách hung ác, đôi môi của người phụ nữ suýt tí thì bị hẳn cần rách, hô hấp cũng bị hản cướp lấy, hơn nữa hắn còn không ngừng công thành đoạt đấu Mãi một hồi lâu hắn mới buông cô ra, khuôn mặt của cô cũng càng đỏ hơn, lúc nãy là bởi vì say rượu, bây giờ là vì nóng, còn vì hít thở không thông nữa.
“Bây giờ còn muốn nhảy tiếp nữa hay không, hả?” Nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, giọng điệu của Hà Tuấn Khoa lộ vẻ nguy hiểm.
Lâm Hương Giang há miệng thở dốc, hai mắt mở to, bình tĩnh như hắn, trong mắt giống như bị một màn sương mờ bao phủ.
Giây tiếp theo khóe miệng của cô cong xuống, không ngờ lại khổ sở khóc lóc: “Ô ô ô… Anh, anh bắt nạt tôi! Đồ khốn! Hà Tuấn Khoa bắt nạt tôi, anh cũng bắt nạt tôi, đàn ông mấy người không phải thứ tốt lành gì mà, đều là mấy tên gạt người!”
Khóe miệng của Hà Tuấn Khoa co rút, nhìn người phụ nữ đang rơi lệ trước mặt, lúc này cũng chẳng biết nên làm gì mới được.
Lâm Hương Giang nắm chặt tay để ở lòng ngực của hắn, một bên khóc một bên mảng: “Không phải đàn ông! Anh không phải là đàn ông!”
Thái Dương của Hà Tuấn Khoa không ngừng đập thình thịch, nằm chặt tay của người phụ nữ, giọng nói khàn đến mức dọa người: “Em nói ai không phải đàn ông?”
“Anh! Anh không phải là đàn ông! Anh bắt nạt tôi!” Vẻ mặt của cô vừa uất ức vừa tức giận, có vẻ như còn đang trong trạng thái Say rượu Vẻ mặt của Hà Tuấn Khoa tối sầm, nếu không phải đang ở trong xe, hơn nữa cô say đến mức không hề nhận ra hắn thì hắn đã cho cô biết hắn có phải đàn ông hay không rồi!
Lâm Hương Giang dùng sức rút tay của mình ra, bỗng nhiên lòng ngực cảm thấy khó chịu, giống như bên trong dạ dày có thứ gì không ngừng dâng lên vậy.
Ọe…
Cô không nhịn được nôn ra ngoài, vì vậy đã nôn lên người của người đàn ông.
Trong khoảnh khắc đó, toàn bộ mặt của Hà Tuấn Khoa đen lại.
Chết tiệt!
Hà Tuấn Khoa cũng không rõ mình làm thế nào để đưa người phụ nữ này trở về chung cư, sau đó hẳn trực tiếp ném người phụ nữ này vào bồn tắm, còn mình thì đứng ở dưới vòi hoa sen bật nước lớn nhất để rửa sạch bản thân.
Cuối cùng vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ hơn nữa còn giúp người phụ nữ này tắm qua một lần, tiếp đó đưa cô về phòng rồi cùng cô nằm yên trên giường không nhúc nhích.
Trong lòng Hà Tuấn Khoa cảm thấy buồn bực vô cùng, hắn sẽ không bao giờ để cô chạm vào rượu nữa, tửu lượng của người phụ nữ này thực sự rất kém.
Lâm Hương Giang trở mình, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì, hắn cúi đầu xuống để có thể nghe rõ lời của cô: “Hà Tuấn Khoa, anh lừa tôi… Anh lừa tôi…” Khóe mắt còn có giọt nước mắt chảy xuống.
Lông mày của Hà Tuấn Khoa nhíu chặt lại, suốt cả đường cô không ngừng nói âm 7 bảo hẳn lừa cô, nhưng mà hắn đã lừa cô điều gì chứ?
Dùng ngón tay thon dài lau sạch giọt nước mắt của cô, sao lại có vẻ khổ sở đến vậy chứ?
Đồng hồ sinh học của Lâm Hương Giang vẫn luôn rất đúng giờ, cho dù đêm qua uống rượu đến mức say mềm cả người nhưng đến giờ thì cô vẫn tỉnh lại.
Nghĩ đến chuyện còn phải đi làm, cô lập tức ngồi dậy, đầu đau như muốn vỡ ra, sao lại thế này?
À… Nhớ ra rồi, đêm qua cô tìm chị em tốt của mình = Hoàng Kiều Liên đi uống rượu cùng, hình như uống không ít, cô hoàn toàn say cho nên chẳng nhớ chút gì về chuyện sau đó cả.
Khiến cho bản thân chật vật như vậy, cô bắt đầu cảm thấy hối hận, quả nhiên không nên quá phóng túng, vì một tên đàn ông đã lừa gạt mình mà để thân thể bị tổn thương thì không đáng chút nào.
Cô chuẩn bị xuống giường, lại bỗng nhiên phát hiện bộ quần áo mình đang mặc là bộ váy ngủ làm bằng tơ lụa, hoàn toàn không phải là bộ áo ngủ bằng bông vải cô bình thường vẫn hay dùng Lúc này cô mới nhận ra đây là chung cư của Hà Tuấn Khoa, không phải là chỗ ở của Hoàng Kiều Liên!
Cô đờ người ra, không rõ vì sao bản thân sẽ tỉnh dậy ở trong chung cư của Hà Tuấn Khoa? Hơn nữa quần áo trên người cô là do có người khác giúp cô thay.
Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ, còn chẳng có đồ lót!
Chẳng lẽ đêm qua anh đã…
Lúc đang buồn bực, cảm thấy khó hiểu thì cửa phòng bị mở ra, để lộ ra thân hình cao to của người đàn ông.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đẹp trai như một vị thần của người đàn ông kia, trong đầu cô chợt nhớ đến tin tức về chuyện hẳn hôn Cố Ngân Phương ở trên xe, còn có cả hình ảnh Cố Ngân Phương hôn hắn lần trước.
Lửa giận bỗng nhiên trào ra, cô cầm lấy gối trực tiếp ném qua đó: “Cút!” Bây giờ cô không muốn nhìn thấy mặt của hẳn.
Nhưng có vẻ như cô đã quên mất đây là địa bàn của hẳn Hà Tuấn Khoa chụp được cái gối cô ném qua, hơi cau mày bước tới: “Mới ngủ dậy đã tức giận lớn vậy à?”
Lâm Hương Giang giận dữ trừng người đàn ông kia, cái gì mà mới ngủ dậy đã tức giận, cô thực sự đang rất tức giận đó!
Thấy hẳn đi về phía mình, cô vội vàng quát: “Đứng lại, đừng có đến đây, không được đến gần tôi!”
Hà Tuấn Khoa giống như không hề nghe thấy lời cô nói, vẫn tiếp tục đi đến gần cô.
Lâm Hương Giang từ trên giường nhảy xuống, giữa hai người cách nhau một cái giường, cứ giằng co như thế.
“Em đang giận dỗi chuyện gì vậy hả?” Hà Tuấn Khoa nhìn thẳng vào người phụ nữ này, tối hôm qua đến quán bar uống say, còn khiêu vũ với người lạ nữa, lúc say trong miệng không ngừng mắng hắn, bây giờ lại tức giận với hắn, hẳn đã làm gì sai chứ?
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô tội của người đàn ông kia, sao hắn có thể thản nhiên như vậy được chứ?
Cô nén lửa giận trong lòng, cản răng nói từng chữ: “Hà Tuấn Khoa, nếu anh muốn trả thù tôi thì có thể nói thẳng, đừng có dùng thủ đoạn đùa giỡn với tình cảm của tôi!”
Hà Tuấn Khoa càng nghe càng không hiểu chuyện gì: “Trả thù gì chứ? Tôi đùa giỡn với tình cảm của em khi nào? Em đang nói cái gì vậy hả?”
Tin tức về hản và Cố Ngân Phương đều có rồi mà hẳn vẫn làm như cô không biết cái gì cả sao!
Xem bộ dạng bây giờ của hẳn, giống như cô đang trách oan hẳn vậy! Hắn biết diễn kịch thật đấy!
“Anh chưa hề tha thứ cho tôi đúng không? Anh ở bên tôi chỉ để đùa giốn với tình cảm của tôi, anh muốn trả thù tôi! Anh và Cố Ngân Phương sẽ kết hôn với nhau, những lời anh nói với tôi chỉ để lừa tôi, chơi tôi thôi!”
Hắn không muốn thừa nhận, cô chỉ đành vạch trần hắn.
Hà Tuấn Khoa cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, dùng ánh mắt đen tối nhìn chằm chằm cô, sắc mặt cũng trầm xuống: “Em đã thấy?”
“Đúng thế, tôi đã thấy, anh và cô ta ở khách sạn…” Những ý sau đó cô cũng không muốn nói nữa, chuyện đã đến mức này mà hắn còn không muốn thừa nhận sao?
Ánh mắt của hai người nhìn vào nhau, Lâm Hương Giang không nhịn được siết chặt tay, hơi run rẩy, cũng không biết là vì tức giận hay là đang cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ.
Hà Tuấn Khoa cau mày, sau một lúc lâu, đôi môi mỏng của hắn hơi run: “Lâm Hương Giang.
.
” Lời nói của hắn bỗng nhiên bị tiếng chuông điện thoại ngăn lại.
Là điện thoại của hắn vang lên, cho nên hắn chỉ đành phải nghe máy trước: “Alo?”
Không biết là ai gọi đến, vẻ mặt của hẳn chợt thay đổi: “Cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...