Chương 178: Ai chọc tới anh rồi?
Khi tài xe sắp sửa lái xe rời đi, phía trước đột ngột có một chiếc xe chạy tới, chặn trước đường họ.
Con đường nhỏ trên núi không hề lớn, chỉ vừa đủ cho một chiếc xe đi qua.
Vậy nên chiếc xe kia vừa lái tới, lập tức họ không thể tiến lên được.
“Tổng giám đốc Hà, có người chặn đường” Tài xế báo với ông chủ ngồi đãng sau.
Vốn dĩ Hà Tuấn Khoa đã hơi bực bội, giờ đột nhiên nhảy ra một tên chắn đường, hắn lại càng thấy cáu kỉnh bứt rứt, là tên không biết sống chết nào dám cản đường hẳn?
Lâm Hương Giang nhìn ra qua cửa kính trước xe, quả nhiên phía trước họ có một chiếc xe Bentley màu đen, biển số xe là…
Cô nhận ra đó là xe của ai, trong lòng sinh ra linh cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay giây sau đã nhìn thấy Nguyễn Cao Cường từ trên xe bước xuống.
“Hình như là tổng giám đốc Cường” Tài xế lập tức báo cáo với Hà Tuấn Khoa.
“Tôi nhìn thấy rồi” Hà Tuấn Khoa nói giọng lạnh lùng Con đường này mới được khơi thông, Nguyễn Cao Cường đã chạy ngay tới, còn tìm được đến nơi này một cách chính xác với vậy, là ai nói cho hẳn biết chuyện?
Hắn híp mắt liếc sang người phụ nữ bên cạnh: “Là em báo cho tên đó tới đây?”
Thấy sắc mặt hắn đột ngột thay đổi, cô vội vàng xua tay: “Không, đêm qua điện thoại tôi đã hết pin rồi” Làm gì có thời gian mà báo cho Nguyễn Cao Cường?
Trong lúc nói chuyện, Nguyễn Cao Cường đã đi tới bên cạnh xe họ.
Mắt hắn dường như xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn vào người ngồi bên trong, thẳng thừng mở cửa xe bên Lâm Hương Giang.
*Xuống đây” Nguyễn Cao Cường nói với người phụ nữ trong xe.
Lâm Hương Giang còn đang ngần ngừ thì đã bị hẳn kéo xuống xe, liền ngay sau đó cửa xe bên kia cũng được mở ra, Hà Tuấn Khoa xuống xe theo, lạnh lùng nhìn Nguyễn Cao Cường chằm chặm, lạnh giọng nói: “Buông cô ấy ra”
Nguyễn Cao Cường vẫn mang một phong thái nho nhã nhất quán, bề ngoài trông lễ độ lịch sự, thực tế lại cứng mềm không nghe, mặt cười mà dạ chẳng cười: “Rất cảm ơn tổng giám đốc Hà đã cứu Tiểu Giang lần này, món nợ này tôi sẽ ghi nhớ, có cơ hội nhất định đền đáp”
Hắn cứu Lâm Hương Giang mà giờ lại bị Nguyễn Cao Cường coi thành nợ ân nghĩa, một câu nói đã vạch rõ giới hạn giữa hắn và Lâm Hương Giang.
Gương mặt Hà Tuấn Khoa lạnh đi vài phần: “Cho dù có nợ, đó cũng là cô ấy nợ tôi, có liên can gì tới anh? Anh tới đúng lúc lắm, có việc này tôi muốn cho anh biết, giờ cô ấy đã là..”
“Ai da..” Chưa đợi Hà Tuấn Khoa nói dứt lời, Lâm Hương Giang đã đột ngột la lên Sự chú ý của hai người đàn ông lập tức chuyển sang cô.
“Làm sao vậy?” Nguyễn Cao Cường nghiêm mặt nhìn cô.
“Tôi… hôm qua tôi bị thương, vết thương đau?
“Bị thương? Anh đưa em đi bệnh viện: Nguyễn Cao Cường dứt lời thì lập tức bế cô lên đi về phía xe mình.
Hà Tuấn Khoa thấy vậy, đáy mắt bỗng nhiên nổi dậy gió bão, nào chịu trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị Nguyễn Cao Cường bế đi?
Hắn lạnh mặt định đuổi theo, Lâm Hương Giang lại xua tay với hẳn, ra hiệu hẳn đừng tới đây, cô phải về với Nguyễn Cao Cường.
Chỉ mới chần chừ giây lát, Nguyễn Cao Cường đã bế Lâm Hương Giang lên xe, sau đó chiếc xe nghênh ngang rời đi ngay trước mắt hắn.
“Chết tiệt!” Hà Tuấn Khoa đấm vào đấm vào thân xe, tại sao cô lại muốn đi theo Nguyễn Cao Cường?
Chẳng lẽ những lời nói tối qua đều là lừa gạt hẳn ư? Vốn dĩ cô đã không muốn trở về bên hắn?
Nguyễn Cao Cường vẫn kiên quyết đưa cô tới bệnh viện, mặc cho cô chối từ thế nào cũng vô ích.
Bác sĩ còn làm kiểm tra cho cô, vết thương trên người cô đã được bôi thuốc vào đêm qua, bây giờ bắt đầu hơi kết vảy, không phải vấn đề quá lớn.
“Anh xem, tôi không lừa anh mà, chỉ là vết thương nhỏ thôi” Lâm Hương Giang ngồi trên giường bệnh, nói với Nguyễn Cao Cường đang đứng bên cạnh.
“Vậy ban nãy tại sao em lại kêu đau?”
“Tôi… Đúng là tôi có hơi đau, nếu như toàn thân anh bị thương, anh có đau không?”
Nguyễn Cao Cường nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, lập tức liền nhíu mày: “Tại sao em lại ở cùng với Hà Tuấn Khoa?”
Ánh mắt Lâm Hương Giang nháy nháy giây lát, về tư tâm cô không muốn cho hẳn biết quá khứ của cô với Hà Tuấn Khoa, rốt cuộc hẳn vẫn luôn phản đối.
Cho dù cô thật sự đồng ý ở bên Hà Tuấn Khoa, vậy cũng không nhất thiết phải cho người thứ ba biết chuyện.
Bây giờ hắn là người có hôn ước, nếu để truyền ra điều gièm pha tai tiếng gì bên ngoài sẽ gây ra ảnh hưởng với hắn, cũng không tốt cho cô.
“Hôm qua tôi lái xe tới làng du lịch, không ngờ nửa đường xe bị chết máy, trùng hợp gặp anh ta, anh ta tốt bụng đưa tôi đi, không ngờ lại gặp núi lở.”
Nguyễn Cao Cường nghe vậy coi như đã hiểu rõ chuyện này: “Nếu là vậy, lần này đã thật sự mắc nợ anh ta” Hắn dừng chốc lát, vỗ vỗ vai cô: “Em yên tâm, món nợ ân nghĩa này anh sẽ trả giúp em, chắc chắn không để em nợ anh ta cái gì”
Lâm Hương Giang thoáng ngớ người, lập tức xua tay: “Việc đó sao mà được, cho dù phải trả, đó cũng là việc của tôi”
“Em và anh còn phân chia hai bên gì nữa, việc này cứ quyết định thế đi” Hắn dứt khoát đưa ra quyết định, tóm lại là không cho phép cô có bất cứ dính dáng gì tới Hà Tuấn Khoa.
Lâm Hương Giang hơi bối rối, nghe lời anh ta nói mà xem, nếu ở đây có một người khác nữa, chắc chắn người đó sẽ hiểu lầm quan hệ giữa họ, thảo nào anh hai anh ta cũng hiểu lầm cô là bạn gái của anh ta.
“Nguyễn Cao Cường, tôi cho rằng việc của tôi anh vẫn nên đừng nhúng tay quá nhiều, rốt cuộc… Tôi và anh, trừ quan hệ cấp trên cấp dưới ra, nhiều nhất cũng chỉ có quan hệ bạn bè”
Nguyễn Cao Cường nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đột nhiên sâu kín hơn đôi phần: “Em thật sự cảm thấy, giữa anh và em chỉ là quan hệ bạn bè thôi tư?”
Lâm Hương Giang ngửa đầu nhìn hắn không hiểu, không rõ lắm hẳn có ý gì, nếu không thì giữa họ còn có quan hệ gì nữa?
Đang định hỏi thêm, anh ta đã đứng thẳng người dậy, nói: “Đã không có việc gì, thế xuất viện thôi” Dứt lời thì quay gót đi ra khỏi phòng bệnh.
Lâm Hương Giang vẫn còn hơi nghỉ hoặc, lại cho có lẽ mình nghĩ nhiều, dù sao trước giờ anh ta nói chuyện cũng luôn nói những lời mập mờ hai nghĩa kiểu này.
Hết giờ làm, Lâm Hương Giang mới đi khỏi cửa lớn công ty không bao xa, một chiếc xe con màu đen đã chạy tới, dừng lại ngay bên cạnh cô.
Cô ngạc nhiên nhìn sang, nhìn thấy Hà Tuấn Khoa ngồi trong xe, tim giật hãng một nhịp.
Sao hắn lại tới đây?”
“Lên xe!” Người đàn ông trầm giọng nói.
Lần này, cô rất tự giác lên xe thật nhanh, âu vẫn sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
May mà Hà Tuấn Khoa không dừng lâu, lập tức cho tài xế lái xe rời đi.
Lâm Hương Giang thâm thở ra một hơi, nghiêng đầu sang lại nhìn thấy gương mặt trầm nặng của người đàn ông, hản đang nhìn cô lạnh lùng.
Đầu cô như úng nước: “Anh chọc tới anh rồi ư?”
“Một người phụ nữ không lương tâm nào đó” Người đàn ông hừ lạnh đáp.
Trông sắc mặt giọng điệu hẳn, chẳng lẽ người phụ nữ không lương tâm đó chính là cô?
“Tôi chọc anh thế nào?” Cô cảm thấy buồn cười.
Ánh mắt sắc lạnh của Hà Tuấn Khoa nhìn cô chằm chặp: “Hôm đó tại sao lại lên xe của Nguyễn Cao Cường? Tại sao lại đi theo hẳn?”
Lâm Hương Giang nhìn thẳng vào hẳn, chớp chớp mắt, đây đã là việc của hai ngày trước rồi, hẳn vẫn còn vì chuyện ấy mà tức giận?
Hắn có hẹp hòi như thế sao?
Chưa đợi cô trả lời, ngón tay dài của người đàn ông đã nắm lấy cằm cô, gương mặt điển trai kề sát tới trước mặt cô: “Tại sao không dám nói cho tên đó biết em là người phụ nữ của tôi? Ở bên tôi khiến em cảm thấy rất mất mặt?”
Lâm Hương Giang mở to hai mắt, có phải hẳn tưởng tượng nhiều quá rồi không?
‘Gạt tay hẳn ta, cô khóc dở mếu dị nghĩ nhiều quá rồi, tôi không có ý đó”
“Vậy em có ý gì?” Ban nãy khi lên xe, không phải cô còn rất sợ bị nhìn thấy hay sao?
Nom sắc mặt người đàn ông rất khó chịu, xem chừng là phải dỗ?
©ô dịu giọng mềm mỏng: “Không phải tôi không dám nói cho anh ấy việc tôi và anh ở bên nhau, tôi chỉ đang suy nghĩ cho anh”
Người đàn ông nghe vậy khế nhướng mày, chờ đợi cô nói tiếp.
“Anh nghĩ đi, anh là người đã có vợ chưa cưới, nếu cứ trắng trợn công khai quan hệ của tôi với anh thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới giao dịch giữa anh và Cố Ngân Phương, đến lúc đó chắc chăn chị cả của anh sẽ đoạn tuyệt quan hệ với anh, nói không chừng còn không khách sáo với tôi nữa”
“Anh Bởi vậy họ vẫn nên kín tiếng một chút thì tốt hơn.
Song người đàn ông nghe lời cô rồi lại vẫn mím chặt môi, cứ thế nhìn cô lom lom chẳng nói lấy một lời
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...