Chương 175: Mặt đối mặt ôm nhau ngủ
Bởi vì dự án làng du lịch, dạo gần đây Lâm Hương Giang phải chạy qua chạy lại hai nơi, chủ yếu vì vị trí làng du lịch ở trong núi, nằm xa phía tây, cô xuất phát từ sáng sớm, tới rất muộn mới kịp chạy về thành phố.
Như mọi khi, hôm nay cô lại phải đi làng du lịch, ai ngờ xe chạy đến nửa đường thì đột ngột đình công.
Điều tồi tệ là hôm nay thời tiết còn không tốt, đúng lúc ấy trời lại đổ mưa.
Cô căng ô xuống xe, gần đây không có lào sửa xe, chỉ đành gọi điện kêu người ¡ xe đi Đang lúc lòng như lửa đốt, đột nhiên có một chiếc Maybach màu đen chạy về phía cô.
Lòng cô thắt lại, đã nhận ra đó là xe của ai.
Không lâu sau, chiếc xe đen khí phách đã dừng lại trước mắt cô.
Cửa xe hạ xuống, gương mặt đàn ông vô cùng khôi ngô xuất hiện, cặp mắt ưng hẹp dài nhìn cô như ẩn chứa nụ cười bâng quơ.
“Xe hỏng ?” Hà Tuấn Khoa liếc sơ đã nhận ra khốn cảnh của cô.
“Phải, chết máy rồi” Cô bất đắc dĩ đáp.
Cô giơ ô, mưa gió lớn như thế, vẫn có nước mưa hắt vào mặt vào quần áo.
Hà Tuấn Khoa thoáng cau mày, không giải thích gì đã bảo: “Lên đi”
Cửa xe mở ra trước mặt cô.
Cô nhìn người đàn ông trong xe, thời khắc này không hợp làm giá, cô nghe lời ngồi lên xe hẳn Tay chân cô buốt giá, quần áo còn hơi âm ẩm, rất lo mình sẽ làm bẩn ghế ngồi trong xe hẳn.
“Nước trên mặt, lau đi” Hắn thảy qua một cái khăn tay ráo sạch.
Cô ngần ngừ giây lát rồi mới nhận lấy: “Cảm ơn anh”
Mới lau mặt sạch sẽ xong, trên người đã bị áo ngoài của hẳn phủ lên, giọng nói đàn ông bình thản rơi bên tai: “Đừng để bị nhiễm lạnh”
Trên áo còn vương nhiệt độ cơ thể hẳn, phút chốc đã ủ ấm cơ thể cô, dường như cũng khiến cả tìm cô ấm lại.
“Đi đâu? Tôi đưa em đi” Hà Tuấn Khoa hỏi.
Lâm Hương Giang bừng tỉnh, vội vã xua tay: “Không cần đâu, nơi tôi cần đi khá xa, anh đưa tôi về công ty, tôi tự lái xe qua đó”
Trong công ty còn có xe dự bị.
“Em muốn đi làng du lịch?” Hản lại đoán ra được.
Lâm Hương Giang cũng không phủ nhận: “Ừm”
“Trùng hợp quá, tôi cũng cần đi tới đó làm ít việc, thuận đường” Lập tức hẳn bảo tài xế lái xe đi Tài xế thì lại kinh ngạc, rõ ràng là sếp muốn về công ty, đâu ra mà thuận đường?
Nhưng rồi vẫn đổi đường đi theo như ý ông chủ.
Lâm Hương Giang đánh giá hẳn một cách đầy hồ nghị, trùng hợp thế ư?
Nhưng tài xế đã lái xe đi rồi, cô cũng không tiện chất vấn hản thêm.
Xe chạy vào con đường núi rồi Lâm Hương Giang mới biết, bởi vì mưa lớn liên tục nhiều ngày, hôm nay trên đường núi đã xuất hiện nhiều chỗ bị sạt lở.
Đi thêm một đoạn về phía trước, tài xế phát hiện con đường đãng trước đã bị phong tỏa, do đất đá sạt lở mà đường đi tới trước bị chặn đứng, không thể đi tiếp lên.
Lâm Hương Giang không ngờ sự việc nghiêm trọng tới vậy, chỉ đành nói: “Vậy chúng ta về công ty thôi” Hôm nay chắc chắn không thể tới làng du lịch được rồi.
Hà Tuấn Khoa cũng có ý nghĩ như thế.
Đường đi nguy hiểm như vậy, nếu cô không chịu quay về, hẳn cũng phải bắt cô quay về.
Tài xế quay đầu xe lại, từ đãng xa, họ nhìn thấy nơi con đường phía trước lại xảy ra một trận sạt lở.
“Mau dừng xe!”
Kĩ thuật của tài xế vân rất tốt, lập tức dừng xe lại.
Lần này thì tệ thật rồi, phía trước phía sau đều bị chặn kín, họ bị mắc kẹt giữa hai bên, lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.
“Tổng giám đốc Hà, tôi xuống xe xem thử” Tài xế muốn đi thăm dò con đường phía trước.
Lâm Hương Giang không yên tâm, nói với người đàn ông bên cạnh: “Tôi cũng đi xem thử”
Hà Tuấn Khoa muốn kéo cô lại nhưng không kịp, cặp mắt trầm xuống, cũng theo xuống xe.
*Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh tôi, không được đi đâu hết!” Hẳn tóm chặt cổ tay cô, vô cùng bá đạo.
Trông nét mặt hẳn đanh lại, còn rất nghiêm túc, cô không kìm được cười cười: “Tôi chỉ ra xem thử thôi, anh đừng lo.”
Tài xế đã đi tới trước, hai ngư: cạnh xe.
Lâm Hương Giang đang suy nghĩ, có lẽ họ phải chuyển những tảng đá chặn đường đi, xe mới có thể đi qua được?
Bỗng bên cạnh vang lên tiếng vang âm ầm cực lớn làm người ta hoảng sợ, tài xế cách đó không xe hoảng hốt la lớn với họ: “Tổng giám đốc Hà, cô Lâm, mau chạy đi, núi lở.”
Lâm Hương Giang nghiêng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy từ trên núi có tảng đá đang lăn xuống.
Khoảnh khắc ấy đồng tử mắt cô giãn ra, đầu óc kinh hãi không làm được gì trong khi rõ ràng ý thức đã muốn bỏ chạy.
Hà Tuấn Khoa nắm cổ tay cô kéo cô chạy theo: “Ngẫn ra gì nữa, mau chạy đi!”
Cuối cùng cô cũng hồi hồn, co chân chạy theo hẳn, cho dù phản ứng của họ đủ nhanh nhưng vẫn có tảng đá đã lăn xuống, may mắn là không phải tảng đá lớn gì.
Đáng sợ là đẳng trước cũng có đá tảng lăn xuống, phản ứng đầu tiên của cô là muốn đẩy người đàn ông bên cạnh ra: “Mau đi đi!”
Bàn tay to lớn của Hà Tuấn Khoa siết tay cô thật chặt, cô không đẩy hẳn ra nổi mà còn bị hắn kéo cùng nằm xuống, tảng đá đó đã sắp lăn nghiền về phía họ…
Giờ phút ngàn cân treo sợi tóc, hắn ôm chặt cô tự động lăn xuống dưới, mà bên dưới chính là một con sông chảy “Tổng giám đốc Hài Cô Lâm!” Tài xế hoảng hồn la lớn, nhưng chỉ có thể mở to mắt nhìn hai người rơi xuống dòng sông.
Thực ra khi Lâm Hương Giang và Hà Tuấn Khoa rơi xuống sông, tay họ vẫn nắm chặt vào nhau, có mấy lần nước sông sắp xối họ tách ra nhưng mỗi lần hắn đều dùng hết sức lực giữ cô thật chặt.
“Hà Tuấn Khoa, anh buông tay ra đi, buông tôi ra..” Lâm Hương Giang uống mấy ngụm nước sông, bị sặc tới nỗi suýt thì không nói được thành lời.
Dựa vào năng lực của hẳn, chỉ cần buông cô ra, chắc chắn hắn có thể bám vào đá ngầm, không bị dòng nước cuốn đi.
“im miệng!” Hà Tuấn Khoa cản chặt răng, không có vẻ gì là định buông cô ra.
Hai người đã bị nước sông cuốn đi một đoạn rất xa, cứ tiếp tục như thế, cả hai người đều sẽ chết.
Không được, phải nghĩ cách!
“Hà Tuấn Khoa, anh xem, trước mắt có tảng đá lớn!” Lâm Hương Giang phát hiện ra tảng đá còn có thể nhô lên mặt nước đó trước, nếu họ có thể leo lên tảng đá đó, vậy vẫn còn một đường sống.
Hà Tuấn Khoa cũng đã nhìn thấy, trâm giọng quát khẽ: “Bám chặt vào tôi!”
Cuối cùng khi dòng nước cuốn cả hai tới đó, Hà Tuấn Khoa bám chặt vào tảng đá, sau đó kéo cô lên, cô cũng dùng sức cố bám vào tảng đá, bò lên trên.
Cả hai thở hổn hển nẵm lăn ra trên tảng đá, bên cạnh chính là dòng sông nước xiết, nếu mưa vẫn tiếp tục, nước sông lại dâng lên nhấn chìm tảng đá này, họ vẫn sẽ xong đời Nhưng bây giờ cả hai đều đã rất mệt, thể lực gần như cạn kiệt, chỉ có thể nắm ra đấy không động cựa.
Lâm Hương Giang nhìn lên bầu trên tối om om trên đỉnh đầu, nơi đẳng xa có một cụm mây đen kéo tới.
Cô trông mà muốn khóc: “Mưa lớn lại sắp đổ nữa rồi sao?”
Hà Tuấn Khoa nằm chặt tay cô.
Cô nghiêng đầu, đối diện với cặp mắt trầm tĩnh của hắn, dường như có hän ở đây là không cần sợ hãi gì nữa.
Lâm Hương Giang cho rằng, chờ đợi họ là một trận mưa như trút, sau đó nước sông dâng lên, họ lại bị dòng nước cuốn đi, may mà tài xế đã dẫn người giúp đỡ tìm tới.
Bởi vì núi đá sạt lở, gần đây có người cứu hộ, họ mới có thể được cứu lên nhanh như thế.
Đường vẫn bị chặn, họ được người tới cứu dẫn tới một thôn làng nhỏ gần đó tá túc một đêm.
Quần áo cả hai đều đã ướt đảm, Lâm Hương Giang lạnh tới nỗi răng va lập cập vào nhau, cho dù Giản Tư Thâm ôm chặt lấy cô, cô vẫn cảm thấy rất lạnh.
May mà tới được nhà dân thì có thể tắm nước nóng, lại thay sang bộ đồ giữ ấm, cảm giác đã không còn tệ hại như thế nữa.
Chủ nhà nấu cho họ bát canh gừng trừ lạnh, Lâm Hương Giang uống một hơi cạn sạch, cơ thể đã ấm lên một chút.
“Vậy đêm nay mọi người nghỉ ngơi cho.
khỏe, ngày mai đường thông rồi là có thể ra khỏi núi.” Chủ nhà tưởng rằng họ là vợ chồng, sắp xếp cho họ ở trong cùng một phòng.
Cả hai cảm ơn chủ nhà, đi theo sau.
Trong căn phòng nho nhỏ có một tấm phản nhỏ làm giường, cả hai nhìn cái giường nhỏ bé đó, chẳng lẽ đêm nay còn phải nằm chồng lên nhau mà ngủ? Còn phải mặt đối mặt ôm nhau ngủ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...