Chương 148: Có phải là dự định gả cho anh ấy
Lâm Hương Giang đến hành lang bên ngoài phòng tiệc, xuyên qua cửa sổ sát bàn ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm giác khó chịu trong lòng đã tốt hơn một chút.
Điện thoại di động đặt trong túi xách nhỏ vang lên vào lúc này, cô trượt nút trả lời: “Có chuyện gì vậy? Kiều Liên?”
“Tiểu Giang, cậu nói đêm nay cậu đang ở với Nguyễn Cao Cường, là chuẩn bị ngủ qua đêm sao?”
“Cậu đừng nghĩ bậy, tớ chỉ cùng anh ta tham gia một buổi yến tiệc, muộn một chút sẽ trở về” Cô há sẽ nghe không ra mùi vị nhiều chuyện trong lời nói của chị em tốt sao.
“Ôi chao, cậu đừng vội trở về, cho dù cậu thật sự qua đêm bên ngoài với anh ta, tớ cũng sẽ không có ý kiến gì hết, mọi người đều đã trưởng thành hết rồi mà”
Giọng điệu của Hoàng Kiều Liên hoàn toàn là một bà mẹ già nóng lòng muốn gả con gái đi Lâm Hương Giang bất đắc dĩ nhếch môi: “Đúng vậy, chúng ta đều đã là người lớn, vì vậy đủ tỉnh táo để không làm loạn, cậu đừng lo lắng vớ vẩn, không cần chờ tớ, đi ngủ sớm đi”
€ô định kết thúc cuộc gọi, nhưng Hoàng Kiều Liên ở đầu dây bên kia hét lớn, “Này, nói thật đấy, tớ nghĩ Nguyễn Cao Cường tốt hơn nhiều so với thằng chồng cũ khốn nạn Hà Tuấn Khoa của cậu, anh ấy cũng vừa đẹp trai vừa giàu có, điều quan trọng nhất là đối với cậu vô cùng quan tâm dịu dàng, cậu đừng suy nghĩ nữa, nhanh chóng đáp lại anh ấy đi ở bên cạnh anh ấy đi! “
Những lời này cô đã nghe rất nhiều lần, đoạn thời gian này Kiều Liên ngày nào cũng ở bên tai cô nhắc tới, tai cô đều sắp trở thành cái kén rồi.
“Rồi rồi rồi, khiến cậu phí lòng rồi, tớ sẽ cùng anh ta từ từ phát triển, mau đi ngủ cảm thấy làm đẹp của cậu đi!”
Không đợi người chị em tốt trả lời, cô đã cúp điện thoại, thật sự không muốn nghe cô ấy nhắc tới nữa.
Gô cất điện thoại di động, chuẩn bị quay lại sảnh tiệc, nhưng vừa quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt diều hâu sắc bén của người đàn ông, tim cô chợt đập lệch một nhịp.
Người đàn ông thân hình cao lớn đang dựa vào tường, với một điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay mảnh khảnh, lạch cạch một tiếng, hắn châm điếu thuốc kia, như thể coi cô không tồn tại.
Lâm Hương Giang căn cần môi, tại sao hắn lại ở đây?
Lúc này, hắn chẳng phải là ở bên trong cùng vị hôn thê của hắn là cô Cố sao?
Sự xuất hiện của người đàn ông này dường như khiến cho bầu không khí trở nên loãng hơn, cô lại cảm thấy có chút khó thở.
Nhìn hắn hút thuốc mà không để ý đến cô, hoặc vốn dĩ đã phớt lờ cô.
Cô cũng rất biết điều, cụp mắt xuống, nhấc bước lướt qua trước mặt hắn.
Chỉ là… đôi chân mảnh khảnh của người đàn ông duỗi ra, chặn đường cô một cách vô lý.
Lâm Hương Giang bước chân dừng lại, kinh ngạc đưa mắt nhìn hắn, người đàn ông quá anh tú đang mặc một bộ vest rất chỉnh tề, khi hút thuốc lại có vẻ badboy, nhưng lại khiến cho người khác mê muội không dứt ra được!
“Anh.
.
” Cô muốn hỏi hắn định làm gì, đôi môi mỏng của người đàn ông phả ra một làn khói khiến cô ho khan, lông mày cau lại, nhìn hẳn chằm chằm: “Anh làm gì vậy? “
Thấy cô bị sặc, anh ta làm như trò đùa quái đản của đứa trẻ hư nhếch môi lên, đôi mắt diều hâu lại nặng tiĩu nhìn cô, giọng điệu rất lãnh đạm, như thể tuỳ miệng hỏi: “ Cô đang hẹn hò với Nguyễn Cao Cường?”
Hắn không hút thuốc nữa, điếu thuốc giữa ngón tay hắn lúc sáng lúc tắt,giống như vẻ mặt anh lúc này, không thể đoán trước, khó mà phân biệt Gô có chút kinh ngạc khi hắn lại hỏi câu này, mắt Lâm Hương Giang mờ đi, lạnh nhạt nói: “Vậy thì sao, không phải vậy thì sao? Liên quan gì đến anh không?”
Con ngươi của người đàn ông đột nhiên co lại, giống như vừa nháy mắt nhìn cô chằm chăm, trên người toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ, khóe môi nhếch lên: “Có phải là ly hôn với tôi vừa hay để cô tiện hẹn hò với anh ta? Hay là lúc chưa ly hôn, cô đã sau lưng tôi tìm tiếp một gia đình tốt?”
Hắn nói như vậy vì cho rằng cô đã phản bội hắn?
Điều mà Lâm Hương Giang không thể chịu đựng được nhất là bị người khác nói phản bội, rằng cô là loại phụ nữ không biết chừng mực, loại phụ nữ thích lừa dối.
Trước đây, Hà Tùng Nhân không tin cô, bây giờ hắn cũng không tin cô, cho rằng cô là loại phụ nữ đó sao?
Chỉ là, đến nay hắn đã đính hôn còn quản cô có phải là hẹn hò với Nguyễn Cao Cường để làm cái gì?
Cô không muốn giải thích cho hắn và cũng không cần giải thích làm gì.
Cô cười lãnh đạm, bình thản nói: “Anh thích nghĩ gì thì nghĩ” Lời nói vừa dứt, liền bước đi.
Giây tiếp theo, mu bàn tay đột nhiên bị nắm lại, xoay người lại, cô bị người đàn ông ép vào tường, thân hình cao lớn của người đàn ông ép cô ở trước mặt.
“Anh … Cô hoảng hồn nhìn hẳn.
Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị của người đàn ông áp sát mấy phân, khóe môi cong lên rất lạnh nhạt: “Vậy cô có phải là định gả cho anh ta?”
Người đàn ông này thực sự rất kỳ lạ, tại sao hắn lại quan tâm đến cô và Nguyễn Cao Cường đến vậy.
Đổi lại nếu không phải trước đây bọn họ chưa ly hôn, hắn tức giận có thể hiểu được nhưng hiện tại rõ ràng là hắn lo hơi nhiều rồi rồi.
“Anh rất để ý sao?” Cô bắt gặp đôi mắt đen nhánh của người đàn ông.
Khoảng cách hai bên gần nhau đến nỗi, hơi thở của hẳn phả vào má, còn đem theo thoang thoảng mùi thuốc lá.
Hắn mang theo ánh sáng, hơi thở anh tuấn lạnh lùng khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Hắn mím môi, vô cùng khôi ngô, nhìn cô chăm chằm không phát ra âm thanh.
Lâm Hương Giang nhếch môi giễu cợt: “Anh cũng đã đính hôn rồi, lẽ nào không cho phép tôi tìm hạnh phúc của mình sao?”
Sắc mặt của người đàn ông càng ngày càng đen kịt lại, châm chọc nói: “Cô cho rằng Nguyễn Cao Cường có thể cho cô hạnh phúc nào?”
“Tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc gì là tôi nói, chứ không phải anh”
Nguyễn Cao Cường đột ngột xuất hiện, anh đi về phía hai người họ, lúc khoảng cách chỉ còn cách nhau hai bước dừng lại, lạnh lùng nhìn Hà Tuấn Khoa nói: “Tổng giám đốc Hà, có phải là anh nên buông người phụ nữ của tôi ra không?”
Bốn chữ “Người phụ nữ của tôi” khiến ánh mắt Hà Tuấn Khoa trong giây lát đen kịt như màn đêm.
Lâm Hương Giang cũng hoàn hồn, một tay đẩy anh ra, đi đến bên cạnh Nguyễn Cao Cường.
Nguyễn Cao Cường nắm tay cô, nhướng mày nhìn cô, sợ cô bị bắt nạt, lo lằng hỏi: “Anh ta không làm gì em chứ?”
Lâm Hương Giang lắc đầu: “Không…”
Hà Tuấn Khoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hương Giang, nhìn cô ở trước mặt Nguyễn Cao Cường trông như một người phụ nữ nhỏ bé, trong lông ngực hắn bùng lên một ngọn lửa không tên.
Trước đây ở cạnh hắn tại sao cô lại không như thế? Đối với Nguyễn Cao Cường lại là ngoại lệ?
Hắn nắm chặt tay, muốn cố gắng kéo người phụ nữ đáng chết này quay lại!
Sau khi Nguyễn Cao Cường chắc chẳn rằng Lâm Hương Giang vẫn ổn mới quay đầu lại nhìn Hà Tuấn Khoa, ngầm cảnh cáo: “Tổng giám đốc Hà, vì Tiểu Giang đã ly hôn với anh, xin anh đừng quấy rầy cô ấy nữa, nếu anh bị vợ chưa cưới hiểu lâm thì thật không hay.
“
Quấy rầy cô ấy?
Ø… có điều, chỉ nói hai câu với cô thôi, tại sao lại biến thành quấy rầy cô?
Hắn cũng không phải là không thể không có cô! Nhưng hắn kìm nén lửa giận trong lòng, nói đùa: “Không ngờ tổng giám đốc Cường thích đồ cũ, anh nghĩ kĩ đi, cô ấy còn sinh cho tôi một đứa con, người con gái như vậy mà anh cũng đồng ý nắm tay sao?”
Sắc mặt Lâm Hương Giang lập tức trở nên khó coi, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ác nghiệt trước mặt, hẳn … sao hắn có thể làm tổn thương cô bằng cách nói như vậy?
Cho dù họ đã ly hôn, có thể cả đời không qua lại với nhau, nhưng giữa họ vẫn còn một đứa trẻ …
Lễ nào là vì hẳn không có tình cảm với cô nên mới có thể nói ra những điều tổn thương như vậy?
Cơ thể Lâm Hương Giang khẽ run lên, không biết là cô đang tức giận hay là quá buồn.
Đồ cũ … Ôi,hoá ra trong lòng hắn cô thấp hèn như vậy!
Nguyễn Cao Cường tức giận thay cho cô, tức giận nói: “Thật không ngờ tổng giám đốc Hà đối với một cô gái cay nghiệt như vậy, tôi biết ơn Tiểu Giang, thật may là cô ấy đã rời bỏ một người như anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...