Lương Tịnh Tiêu nhếch miệng, hai tay nắm chặt vạt áo.
Cô nhìn đi nơi khác, mặt cứng ngắc, nhưng không nói ra bất cứ lời nào.
Lương Phi Phàm chỉ nghĩ cô bị chiều hư nên cũng không để tâm lắm, anh đi vòng qua cô, đi thẳng tới phòng khách.
Lương Phi Phàm vừa đi khuất bóng, Lương Tịnh Tiêu liền lấy điện thoại, gọi tới một dãy số.
“Người đâu?”
“Lương tiểu thư, trước đây cô cho hắn không ít tiền, hắn sớm đã cao chạy xa bay rồi, hiện tại muốn tìm cũng không tìm được.” Một giọng khàn khàn vịt đực kèm theo âm thanh lạo xạo vang lên ở đầu dây bên kia.
Lương Tịnh Tiêu gằn từng chữ, “Đừng nhiều lời, tôi cho anh tiền để làm việc! Anh không làm tốt thì chớ còn dám mặc cả với tôi? Ra giá đi, trong vòng ba ngày, bắt buộc phải đem người kia tới trước mặt tôi!”
“Khà khà, Lương tiểu thư, có tiền thì dễ nói chuyện rồi, tôi tìm người giúp cô cũng phải chi tiêu nhiều thứ lắm...cái này cái kia cộng lại cũng tầm 100 ngàn nhân dân tệ!” Người đó đòi tiền.
Lương Tịnh Tiêu cũng không ngốc, cô cười lạnh nói: “100 ngàn? Sao anh không đòi 1 triệu? Muốn lừa tôi sao? Cũng không xem lại bản thân mình một chút!”
“Lương tiểu thư trêu đùa rồi! Tôi nào dám lừa cô, cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Lương, 10 vạn đối với cô mà nói chẳng là gì cả.”
Lương Tịnh Tiêu biết người này đang ra giá trên trời nhưng cô cũng muốn tìm ra người đàn ông khi đó đã sắp xếp cho Bạch Lộ, 10 vạn nhân dân tệ đúng là không nhằm nhò gì. Chỉ suy nghĩ trong chốc lát, Lương Tịnh Tiêu đã đồng ý.
“Tôi chỉ có một yêu cầu, nếu trong vòng 3 ngày anh không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng hòng nhận được một xu nào.”
Tên đàn ông ở đầu dây bên kia cười tham lam: “Xin Lương tiểu thư yên tâm, chuyện cô giao tôi nhất định làm đâu ra đấy! 3 ngày! Đảm bảo không có sai sót!”
Lương Tịnh Tiêu tức giận cúp máy, nghĩ ngợi lại cảm thấy không phục liền bấm số họi cho Diệp Lân.
“Chị Diệp Lân, chúng ta tìm nơi nào đó gặp nhau đi.”
Chuyện của Lương Phi Phàm và bạch lộ vẫn được nhà họ Lương giữ kín nên Diệp Lân không hề biết chuyện.
Quan hệ giữa cô và Lương Tịnh Tiêu không quá thân thiết, vì Diệp Lân lớn tuổi hơn Lương Tịnh Tiêu lại luôn ở nước ngoài học tập nên cũng không qua lại nhiều. Nhưng lần này về nước, Diệp Lân cảm nhận được rất rõ Lương Tịnh Tiêu nhiệt tình với bản thân. Lương Tịnh Tiêu là em gái ruột của Lương Phi Phàm nên Diệp Lân cũng không bài xích việc cô tiếp cận mình.
Hai người hẹn ngày mai gặp mặt, Lương Tịnh Tiêu cúp máy, ngón tay dừng trên hai chữ “Bạch Lộ” hiện trên màn hình. Sau khi đắn đo một hồi, Lương Tịnh Tiêu bấm nút gọi.
Cô cố ý đi xa hơn một chút...
Bạch Lộ đặt quả trứng vàng cuối cùng vào trong hộp, điện thoại cô đặt trên ghế sô pha bỗng đổ chuông.
Cô vội vàng đóng chiếc hộp lại, sau đó đặt vào trong túi, xong xuôi đâu đấy mới đem đồ ăn qua. Cô cởi áo khoác vắt lên khuỷu tay, vừa thay giày vừa lần mò tìm điện thoại, đến khi nhìn rõ người gọi tới là ai bỗng sững người.
Động tác của cô ta cũng nhanh thật, mới qua chút thời gian đã gọi cho cô, định làm gì đây?
Chất vấn?
Hay muốn cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình?
Không cần nghe máy cô cũng biết Lương Tịnh Tiêu định nói gì, cô cho rằng không cần phải làm chuyện khiến bản thân bực mình nên dứt khoát ấn nút từ chối cuộc gọi.
Đến khi cô đổi giày xong chuẩn bị ra ngoài, chuông điện thoại lại vang lên.
Bạch Lộ liếc mắt nhìn, vẫn là người đó, cô nhếch môi, lần nữa ấn nút từ chối, sau đó tắt luôn điện thoại rồi đi tới bệnh viện tìm Tần Trân Hy.
Tần Trân Hy là y tá, bà làm việc ở đây đã nhiều năm. Từ khi Bạch Lộ nhận biết được mọi chuyện, cô đã biết mẹ mình là một thiên sứ áo trắng. Nhiều năm nay, Tần Trân Hy đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm, nếu bệnh viện xảy ra sự cố đột xuất, bà sẽ tăng ca.
Bạch Lộ vừa bước vào phòng nghỉ dành cho y tá, đã thấy bà đang câmd cốc nước đứng dựa bên cửa sổ. “Mẹ.” Bạch Lộ để đồ ăn lên bàn, bước nhanh về phía bà, “Sắc mặt mẹ không tốt lắm, có phải mệt quá không? Mẹ ăn chút đồ trước nhé.”
Tần Trân Hy nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay con gái, tính bà vốn hờ hững nên giọng nói cũng khá dửng dưng, “Mẹ không sao, cũng làm gần hết việc rồi.”
“Vậy mẹ ăn đi.” Bạch Lộ kéo bà ngồi lên ghế, mở đồ ăn cô đã chuẩn bị sẵn ra, “Con ăn ở nhà rồi.”
Giờ này những y tá khác đều đã tan làm, Tần Trân Hy cầm lấy đũa con gái đưa cho, gắp một miếng trứng vàng óng, vừa cho vào miệng liền cảm thấy mặn đến nhíu mày.
“Cho nhiều muối quá.” Bà nhai nhai rồi cố gắng nuốt xuống.
Bạch Lộ cũng cầm đũa nếm thử, quả thật rất mặn, cô cười ngốc nghếch, kéo tay bà làm nũng, “...tài nấu nướng của con không bằng mẹ, mẹ ăn tạm đi ạ.”
Tần Trân Hy liếc cô, cong cong khóe môi, “Hôm nay là thứ sáu, sao con lại về? Không phải đi làm à?”
“...con xin nghỉ rồi.”
“Có chuyện gì à?”
Tính cách con gái thế nào bà là người rõ ràng nhất, thực ra từ lúc con bé vào phòng, Tần Trân Hy đã biết hôm nay cô có chuyện nên mới tới đây.
Bạch Lộ không giỏi trong việc che giấu suy nghĩ, chuyện gì cũng đều hiện hết lên mặt, dĩ nhiên, lần này cũng thế.
“...Thực ra, cũng không phải chuyện gì lớn cả, con muốn bàn với mẹ một chuyện.”
Trên đường tới đây, cô đã nhẩm lại vô số lần, nhưng mỗi khi thấy khuôn mặt hiền hòa của mẹ, nhìn mẹ mặc áo trắng của y tá, dù cô muốn nói dối cũng cảm thấy tội lỗi.
Những cái cớ chuẩn bị trước dường như bị cô quăng hết ra sau đầu, bây giờ cô chỉ nghĩ, liệu có nên nói thẳng với mẹ chuyện mình chưa chồng mà chửa không. Ba đứa bé muốn cô kết hôn với anh ta mới để cô giữ lại đứa bé này...
Nhưng vấn đề gây shock thế này, cô không biết phải nói thế nào mới phải.
Tần Trân Hy gật đầu, “Con nói đi.”
“Mẹ... Thực ra con muốn hỏi mẹ, tuổi con cũng không còn nhỏ nữa, tại sao...mẹ chưa từng giục con chuyện lấy chồng?”
Trước đây, cô và Hướng Long Cẩm yêu nhau trong một thời gian dài, Tần Trân Hy chắc chắn biết chuyện nhưng chuyện hai người chia tay, cô lại khôn nói với bà. Bởi vì Tần Trân Hy không thúc giục con gái lấy chồng giống những phụ huynh khác nên Bạch Lộ nghĩ, nếu cô không nhắc tới chuyện này thì bà cũng không biết.
Nhưng rõ ràng suy nghĩ này của cô đã bị lật tẩy ngay khi nghe Tần Trân Hy nói câu tiếp theo.
Bạch Lộ nghe thấy mẹ cô bình tĩnh nói: “Không phải con và Hướng Long Cẩm đã chia tay rồi sao? Mẹ giục con lấy chồng kiểu gì?”
“...Mẹ, sao...sao mẹ lại biết?” Bạch Lộ giật mình, hoảng hốt, “...Con chưa từng nói chuyện này, ai đã kể cho mẹ nghe?”
Tần Trân Hy nhìn con gái, nhẹ nhàng thở dài, lúc này mới chầm chậm lên tiếng: “Con tưởng mẹ ở trong thôn nhỏ thì không biết gì hết à? Tin tức Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm kết hôn còn lên cả TV, mẹ sớm đã biết chuyện, mẹ không hỏi vì mẹ biết con có chủ kiến. Chuyện của mấy đứa, mẹ không muốn can thiệp nhiều. Con gái mẹ tốt thế nào mẹ biết rõ, Hướng Long Cẩm cưới bạn con cho thấy cậu ta không còn xứng với con nữa. Mẹ không muốn tạo áp lực cho con nên không nói gì cả.”
Nhưng hôm nay cô đột nhiên tới đây, Tần Trân Hy lo lắng, có phải cô vẫn chưa thoát khỏi bóng ma thất tình không?
Trước đây cô chơi rất thân với Lương Tịnh Tiêu nên Tần Trân Hy biết rất rõ cảm giác bị bạn trai và bạn thân mình phản bội đau đớn nhường nào.
“Lộ Lộ, nếu con không thoải mái, cần tìm người nói chuyện, mẹ sẽ lắng nghe, có chuyện đừng mãi giữ trong lòng.”
“Mẹ...thực ra không phải là chuyện của Hướng Long Cẩm và Lương Tịnh Tiêu.” Bạch Lộ ngập ngừng, có một số chuyện bắt buộc phải nói, cô cũng không phải là người ăn nói lắp bắp, chưa kể đến đứa con trong bụng...
Cô không muốn từ bỏ, nhưng muốn giữ lại đứa bé này thì phải kết hôn với Lương Phi Phàm...
Người chịu thiệt cũng không phải là cô. Cô cảm thấy chính bản thân mới là người không xứng với anh.
“Còn có chuyện khác?” Tần Trân Hy buông đũa, nhìn con gái đang băn khoăn. Bà vuốt ve lòng bàn tay cô, “Có chuyện gì cứ nói ra, con tới đây tìm mẹ chắc chắn đã chuẩn bị nói thẳng cho mẹ biết rồi.” Đúng vậy, cô đã chuẩn bị kỹ rồi.
Bạch Lộ hít sâu, khó khăn nói, “Mẹ, nếu con nói, con muốn kết hôn...mẹ có đồng ý không?”
Khuôn mặt trước giờ vẫn luôn bình tĩnh của Tần Trân Hy chấn động, “Muốn kết hôn? Với ai? Sao lại đường đột như vậy?”
“Lương Phi Phàm” Ba chữ này như tắc nghẹn trong cổ họng, cô không có can đảm nói ra.
Mẹ biết Lương Tịnh Tiêu, không lí gì lại không biết Lương Phi Phàm, Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm chỉ mới công bố sẽ kết hôn chứ chưa hề cử hành hôn lễ, nếu cô cùng Lương Phi Phàm...
Chuyện này tới tai bất cứ người biết chuyện nào cũng không phải là chuyện vui vẻ gì.
Cô...nên nói sao mới tốt đây?
“Rất khó nói?” Tần Trân Hy nhíu mày, nói thẳng vào vấn đề, “Đối phương là người thế nào?”
“Mẹ đừng nghĩ nhiều, anh ấy...anh ấy rất giỏi, không phải là người như mẹ nghĩ đâu.”
“Vậy có gì mà không thể nói? Nếu đã muốn kết hôn, sớm muộn gì mẹ cũng biết, con có cần phải lắp ba lắp bắp vậy không?”
Bạch Lộ nghĩ thấy cũng đúng, lần này cô về nhà không phải là muốn tham khảo ý kiến của người thân duy nhất sao? Kết hôn, sinh con cũng là chuyện lớn của đời người. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...