Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Lương Phi Phàm quan sát Bạch Lộ từ đầu tới chân, ánh mắt dò xét như thể không dám tin người trước mặt là Bạch Lộ. Nhưng đợi anh nhìn thấy Sở Úy Dạ đứng không xa sau lưng Bạch Lộ, sắc mặt anh lập tức lạnh lùng: "Em và hắn đi cùng nhau?" Giọng nói chắc chắn.

Cũng đúng, buổi tối cô đâu có ở đây, cô đi cùng Sở Úy Dạ xuất hiện trước mặt Lương Phi Phàm, điều này thực sự khá bối rối.

Có điều Bạch Lộ cho rằng mình trong sạch, cô cần phải giải thích, chỉ có điều nên mở lời ra sao?

Khi đang suy nghĩ lời sắp nói ra, Sở Úy Dạ nhanh hơn cô một bước, chậm rãi lên tiếng: "Lương tổng, thật trùng hợp."

Lương Phi Phàm liếc nhìn Sở Úy Dạ, gương mặt càng trở nên sa sầm, giọng nói thì vẫn bình tĩnh: "Sở tổng, từ khi nào anh thân thiết với nhân viên của EC tôi tới vậy?"

"Lương tổng, nhìn anh nói gì vậy, ban ngày cô ấy làm việc ở EC thì là nhân viên của anh, khi tan làm thì là một người bình thường, lẽ nào trở thành nhân viên của EC hàng ngày đều phải báo cáo cuộc sống đời thường của mình cho anh sao, bao gồm việc cô ấy quen ai, ở bên cạnh ai sao?" Sở Úy Dạ hai tay vẫn đút túi quần theo thói quen, mỉm cười nói.

Hắn và Lương Phi Phàm là hai mẫu người đàn ông hoàn toàn khác nhau.

Lương Phi Phàm bình thường rất trầm ổn, nội hàm, mọi hành động lời nói đều vô cùng nho nhã, ung dung, người đàn ông như vậy, vui buồn đều không thể hiện ra ngoài, cũng không để người khác dễ dàng suy đoán được tâm tư của mình; còn Sở Úy Dạ thì hoàn toàn khác, đôi mắt đào hoa ngang ngược có cảm giác ngông cuồng, nhưng tâm tư thâm trầm, thì dùng nụ cười để che lấp đi tâm tư thật sự.

Nói cho cùng, cũng là một con hồ ly xảo quyệt.

Lương Phi Phàm và hắn đã giao đấu nhiều lần trên thương trường, có điều bình thường hai người không chính diện đối đầu bao giờ.

Anh đích thực có công việc ở bên này, chỉ là căn biệt thự này không phải anh mua, khi xưa bố mẹ anh thích cảnh quan bên này nên đã đích thân mua, mua xong mới viết tên của anh. Lương Phi Phàm thi thoảng cũng tới đây ở đôi ba ngày, cho dù gặp Sở Úy Dạ ở đây họ cũng coi nhau như người vô hình.

Giống như tình hình hôm nay, tuyệt đối là lần đầu tiên.

"Nhân viên củ EC đương nhiên không cần báo cáo gì với tôi, có điều cô ấy đúng là phải báo cáo."

Lương Phi Phàm nhướng mày, đưa tay kéo Bạch Lộ đứng bên cạnh về phía mình, dáng người cao lớn của anh hơi quay sang một bên, để Bạch Lộ và mình vai kề vai, bàn tay nắm lấy cổ tay cô không hề buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.


Bạch Lộ giật thót tim, không ngờ anh lại bất ngờ kéo mình, phản ứng bản năng của cô là giãy giụa.

Nhưng chỉ hơi cử động, Lương Phi Phàm liền siết mạnh cổ tay cô, cô không giãy ra được, cũng không dám dùng lực quá mạnh, chỉ có thể để mặc anh nắm tay.

Ánh mắt của Sở Úy Dạ nhìn xuống đôi tay đang nắm chặt của hai người, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, bật cười một tiếng, lời nói ra vô cùng mỉa mai: "Ồ? Cô ấy là gì của Lương tổng anh vậy? Bạn gái sao?"

"Đây là việc của tôi và cô ấy, không cần thiết phải giải thích cho một người ngoài như anh." Lương Phi Phàm nhếch môi, không nhìn Sở Úy Dạ nữa mà kéo Bạch Lộ đẩy thẳng vào vị trí ghế lái phụ, sau đó anh cũng ngồi vào xe, đạp ga, xe vượt qua Sở Úy Dạ chạy nhanh về hướng ngược lại.

Sở Úy Dạ đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng chiếc xe tính năng cực tốt mỗi lúc một xa dần, tới cuối cùng tới hai chiếc đèn sau xe màu đỏ cũng biến mất khỏi tầm nhìn của hắn, lúc này hắn mới mím chặt môi từ từ nở một nụ cười thâm thúy.

Bạch Lộ... Bạch Lộ...

Xem ra Lương Phi Phàm đối xử với cô ta rất không bình thường.

Bạch Lộ, phải làm sao đây, hình như tôi cũng... càng lúc càng có hứng thú với cô rồi.

....

Bạch Lộ quay mặt nhìn Lương Phi Phàm.

Nửa bên mặt anh vẫn đang rất căng thẳng, đường đèn buổi tối không thực sự tốt, thi thoảng lại có đèn đường chiếu vào qua cửa xe, chiếu lên mặt anh, càng khiến cho dung mạo anh trở nên ẩn hiện khó đoán.

Nửa khuôn mặt kia dường như ẩn hiện trong bóng tối, khiến người ta không nhìn rõ tâm tư thực sự của anh.

Có điều khi ánh mắt của cô nhìn về phía đôi tay như thể tùy ý cầm lấy vô lăng của anh, cô có phần chắc chắn rằng, anh không mấy vui vẻ...


Là vì chuyện vừa nãy sao?

"Lương tổng..."

"Em và Sở Úy Dạ sao lại quen biết vậy?"

Bạch Lộ vừa lên tiếng, Lương Phi Phàm liền lạnh lùng ngắt lời cô.

Bạch Lộ hít một hơi thật sâu, thực ra cô cũng định giải thích, nếu anh đã hỏi thì cô cũng thuận lời nói luôn.

"Thời gian trước tôi đi trên đường không cẩn thận bị xe đâm, khi đó là xe của Sở tổng, sau đó anh ta đưa tôi tới bệnh viện, tôi chỉ vô tình bỏ quên túi xách trên xe của anh ta, hôm nay ngẫu nhiên có cơ hội gặp mặt, anh ta bảo tôi theo anh ta đi lấy túi xách, vì thế tôi đi theo, không ngờ lại gặp anh."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Một lúc sau Lương Phi Phàm mới tiếp lời, trong lòng đã chấp nhận lời giải thích của cô, có điều bề mặt vẫn tỏ ra không tin.

Bạch Lộ nghe giọng anh chất vấn mình ngược lại càng cảm thấy tức giận: "Lương tổng, vậy anh cho rằng là thế nào? Còn nữa, thực ra tôi cũng không cần phải giải thích gì với anh, tôi vừa đã nói rất rõ ràng rồi, chỉ là biết rõ EC và Viễn Đông vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh, là đối thủ mạnh nhất trong buổi đấu thầu ngày mai, vì thế tôi không muốn Lương tổng có hiểu nhầm gì nên mới giải thích."

"Vậy em rất không vui khi phải giải thích cho tôi nghe?" Lương Phi Phàm rẽ xe ở phía trước, có chút thời gian mới quay mặt nhìn cô: "Nếu đã biết Viễn Đông là đối thủ cạnh tranh của EC, chẳng qua chỉ là một chiếc túi xách, em lấy lúc nào chả được? Buổi tối em tới chỗ hắn ta để lấy sao?"

"Là Sở Úy Dạ tự nói vậy, nếu như hôm nay không đi lấy với anh ta, anh ta sẽ vứt túi của tôi đi!" Giọng cô lớn tiếng hơn một chút, trong lòng cảm thấy rất tủi thân.

Thực ra sau chuyển xảy ra ở phòng làm việc của anh ngày hôm đó, cả ngày hôm nay đi làm cô đều có ý né tránh Lương Phi Phàm.


Nếu không phải gặp anh ta ở đây, vừa rồi cô căn bản không thể nào lên xe của anh, bây giờ bị anh hỏi như thế, cứ như thể quan hệ của họ rất thân mật vậy, cảm giác này khiến cô bất an, cũng khiến cô phản cảm.

Nhưng cô biết rõ rằng cô không phản cảm Lương Phi Phàm, cô phản cảm chính bản thân cô.

Cô cho rằng mình giống như một kẻ ăn mày mất hết tất cả sau khi phá sản đói bụng buộc phải đi xin ăn, cô khao khát có được một đĩa thức ăn ngon để lót dạ, nhưng ông trời lại cho cô vô vàn món ăn ngon, còn có cả biệt thự, xế hộp...

Nhưng cô không có chìa khóa biệt thự, cô cũng không có chìa khóa xe, vì thế cô chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể sở hữu.

Khi đối diện với sự hấp dẫn lớn như vậy, so với không có bất cứ thứ gì, sẽ càng đau khổ hơn.

"Em gọi hắn ta là gì?" Lương Phi Phàm nhíu mày, chân giậm mạnh lên bàn đạp phanh, xe vừa hay tiến vào trong gara của biệt thự, anh quay người lại, hai tay chống xuống hai bên chỗ ngồi của cô, giữ chặt cô trên ghế ngồi, giọng nói trầm xuống đôi chút: "Gọi lại cho tôi nghe thử."

Bạch Lộ há miệng, phát hiện ra khí thế của mình lập tức yếu đi không ít.

Khoang xe vốn dĩ không lớn, anh cứ thế tiến sát lại, giơ tay muốn đẩy mở cửa xe. Bạch Lộ cho rằng mình không nhất thiết phải trả lời những câu hỏi vô vị của anh, cô đưa tay muốn mở cửa xe, Lương Phi Phàm nhanh tay hơn lập tức nhấn khóa cửa xe, đôi mắt gợi cảm của anh ẩn chứa ánh sáng thâm thúy, tiến sát lại gần cô, giọng nói trầm ấm tình cảm: "Sao vậy, không dám nhìn tôi?"

"... Không phải."

Giọng nói rất nhẹ, có điều trong khoang xe chỉ còn tiếng hơi thở của hai người, Lương Phi Phàm đương nhiên có thể nghe rõ mồn một.

Anh bật cười, vô cùng quyến rũ: "Không sao? Hôm nay tổng cộng em né tránh tôi bao nhiêu lần? Họp định kỳ buổi sáng, có phải em cố tình ngồi ở góc hàng ghế sau cùng không? Ngày đầu tiên đi làm, khi tôi tới bộ phận thiết kế, tại sao em không ở đó? Còn nữa, buổi trưa, trước cửa thang máy nhìn thấy tôi, em cố tình chọn đi cầu thang bộ phải không?"

Anh giơ tay ra, bạo dạn khều nhẹ một lọn tóc đen nhánh rơi xuống vai cô, nhẹ nhàng đùa giỡn trong kẽ tay: "Tôi không biết thì ra thể lực của em lại tốt tới vậy, đi mười mấy tầng lầu mà không biết mệt sao?"

Bạch Lộ không ngờ người đàn ông này lại biết rõ mọi việc tới vậy!

Tim cô càng trở nên loạn nhịp.

Đương nhiên anh nói không sai, hôm nay quả thực cô đang né tránh anh, vì không dám đối mặt, cũng vì không muốn để người khác dị nghị, nhưng... cô thực sự tưởng rằng anh không biết, bây giờ nghe anh nói ra, cô càng không dám nhìn vào mắt anh.


Anh, rốt cuộc có ý gì?

Tại sao... cứ chọc ghẹo cô như thế này.

Những hành động cử chỉ của cô đều nói nên rằng anh đối với cô... hình như là... có chút ý đồ, nhưng...

Bạch Lộ không dám nghĩ nhiều, mọi thứ giữa họ đều không chân thực với cô, thực ra không cần biết anh nghĩ gì, cô biết rõ rằng khoảng cách giữa mình và anh là quá xa vời.

Cô không dám, cũng không thể đắm chìm.

"... Lương tổng, anh hiểu nhầm rồi, tôi không muốn né tránh anh."

"Vậy sao?"

"Đúng vậy!" Cô hít một hơi, nghĩ cách nói dối: "Khi họp định kỳ tôi có thói quen ngồi ở bên đó, còn về buồn trưa khi anh tới bộ phận thiết kế, vừa hay tôi vào nhà vệ sinh, còn cả khi ở trong thang máy... khi đó tôi vừa mới ăn trưa xong, muốn tiêu hóa thức ăn..."

Lời giải thích này có phần gượng gạo.

Lương Phi Phàm đương nhiên không tin, cười nhạt: "Giải thích không tệ."

Anh đột nhiên đưa tay giữ chặt lấy cằm cô, ép cô nhìn vào mắt mình, ánh mắt càng trở nên thâm thúy phức tạp, như thể một hố đen, trong đó có ánh sáng chói lóa thu hút Bạch Lộ không ngừng tiến sâu vào, cô không thể kiểm soát bản thân, giọng nói trầm ấm của anh mang chút dỗ dành: "Vậy bây giờ hãy nhìn vào mắt tôi và nói với tôi, buổi đấu thầu ngày mai em đã chuẩn bị ổn thỏa chưa?"

Vấn để thay đổi quá nhanh hơn nữa tư thế của hai người quá tình tứ, nhưng anh lại nói về việc nghiêm túc.

Bạch Lộ cố gắng ép mình bình tĩnh, ánh mắt lấp lánh, cuối cùng cũng khẽ gật đầu: "... Tôi đã chuẩn bị tương đối rồi."

"Có lòng tin không?

Bây giờ càng lúc anh càng thích động chân động tay với cô, trước đây cô còn cho rằng anh là chính nhân quân tử, nhưng người đàn ông này... đích thực là một con sói đội lốt cừu! Xem thêm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui