“Có thể gọi sư phụ rồi.” Giọng nói hồn hậu, mạnh mẽ ngắt quãng dòng suy nghĩ vẩn vơ của Bạch Lộ, cô ngẩng đầu lên thì thấy Lương Phi Phàm đang nhếch làn môi gợi cảm nhìn mình, ngón tay thon dài chỉ Buck: "Quái thai này rất ít khi nói nhiều như vậy trước mặt người khác, hơn nữa lại còn là một cô gái, có hiểu vậy là sao không?"
Bạch Lộ trong lòng nghĩ ngợi, đứng bật dậy từ trên sofa, cô có chút kinh ngạc nhìn mấy bản vẽ suýt chút nữa mình vứt đi, tâm trạng phần nhiều là kích động.
"... Thật sao? Buck, anh thực sự cho rằng thiết kế của tôi... sẽ được thông qua sao?"
"Tôi đâu phải thượng đế, được thông qua hay không thực ra trong lòng cô hiểu rõ. Có điều tôi có thể nói với cô rằng tôi thực sự thấy cô có thể, hãy duy trì ngọn lửa trong tim cô, sau đó tiếp tục cố gắng đi về phía đó, một ngày nào đấy cô sẽ trở thành nhà thiết kế xuất sắc." Hai tay anh xòe ra, vô cùng vui vẻ nói: "Những thứ kém cỏi tôi sẽ không thèm quan tâm, nếu là vàng tôi sẽ không tiếc lời khen ngợi!"
Bạch Lộ nghe ra những lời mà Buck tính tình cổ quái nói với mình lúc này là thật lòng, tuyệt đối không hề có chút giả tạo nào.
Nhưng chính vì vậy cô mới cảm thấy kích động.
Việc mà cô không dám chắc chắn, lúc này được chính thần tượng sùng bái nhất của mình khẳng định, cảm giác đó... quả thực khiến người ta phấn khích hơn cả trúng vé số.
"Chỉ có điều phải nói trước với cô rằng, cô tuyệt đối không được gọi tôi là sư phụ." Buck nhìn cô gái đang vô cùng kích động trước mặt, thực sự sợ cô sẽ gọi ra cách xưng hô thô thiển kia, anh cần phải ngăn chặn Bạch Lộ trước: "Cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi."
Bạch Lộ cũng cảm thấy sư phụ nghe có phần kì quặc, đương nhiên cô không phản đối, cuối cùng cô vẫn thận trọng hỏi: "... Vậy sau này tôi có thể theo học anh không?"
Buck nhướng mày: "Thứ tư hàng tuần tôi sẽ ở lại tại biệt thự trên đỉnh núi phía tây thành phố, mỗi tuần cô hãy vẽ một bản thiết kế, tới thứ tư thì gửi tới biệt thự."
Như vậy đã xem là thành công rồi sao?
Cô thực sự đã trở thành học trò của Buck, bản vẽ của cô đã nhận được sự thừa nhận của Buck.
Trái tim Bạch Lộ giống như một trái bóng bay rực rỡ, vì quá nhiều năm không được bơm khí nên vẫn luôn xẹp lép, nhưng bây giờ... bóng bay đã được bơm khí căng tròn, cô chỉ cảm thấy trong đầu ngập tràn linh cảm, chỉ hận không thể về ngay nhà vẽ ra những linh cảm đó.
Thì ra, giấc mơ chưa khô tàn, chỉ là bị cất giấu ở tận sâu trong đáy lòng.
Bây giờ chính là thời cơ tốt để cô thả ra...
Trên đường về nhà, vẫn là Lương Phi Phàm đích thân lái xe.
Tâm trạng của Bạch Lộ thì hoàn toàn khác với lúc tới.
Dọc đường đi hai người vẫn không hề nói chuyện gì, có điều bầu không khí giữa hai người vô cùng nhẹ nhõm, cho tới khi sắp tới cửa nhà cô, Bạch Lộ mới do dự lên tiếng.
"... Việc hôm nay, cám ơn anh."
Lương Phi Phàm xoay vô lăng, dừng xe trước cửa khu chung cứ, quay đầu lại nhìn cô: "Khi nói cám ơn mà không nhìn vào mắt đối phương, dường như không có thành ý cho lắm."
Bạch Lộ ngẩng đầu lên theo phản xạ, vừa hay bắt gặp đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, đôi mắt bẩm sinh vô cùng đẹp đẽ nhìn cô chằm chặp giống như một đầm nước mùa thu trong lành, như thể muốn hút cô vào trong.
Trái tim Bạch Lộ lập tức hốt hoảng, ánh mắt không biết nên nhìn đi đâu: "... Cám ơn, tôi... tôi nói thật lòng, cám ơn anh... Lương tổng..."
Hai chữ cuối cùng giống như tiếng muỗi vo ve, chỉ có điều trong không gian xe chật hẹp, Lương Phi Phàm vẫn nghe rõ mồn một.
Anh lập tức nhướng mày...
Lương tổng?
"Nói gì cơ? Nói nhỏ quá, tôi nghe không rõ." Anh cố tình tiến sát lại gần cô hơn một chút.
Bạch Lộ lập tức trở nên căng thẳng, lùi sát lại cửa xe để né tránh hơi thở của anh, "tôi nói là, cám ơn Lương tổng... Cám ơn anh đã giúp tôi, tôi biết nếu không có anh, Buck sẽ không chú ý tới tôi... cám ơn."
Nhìn gương mặt e thẹn của cô, khi nói chuyện giọng nói vô cùng êm dịu, Lương Phi Phàm nghe xong, trái tim anh như thể tan ra thành nước, lắc lư qua lại, ảnh cảm thấy tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Hơi thở của hai người trong khoang xe nhè nhẹ nhưng không dễ bị bỏ qua. Anh bỗng dưng cảm thấy cô gái khiến trái tim anh thổn thức lại quay trở về.
Được lắm, Lương tổng... dễ nghe hơn Lương tiên sinh nhiều.
"Nếu đã gọi tôi là Lương tổng vậy thì đừng quên khi về gửi CV của cô tới bộ phận thiết kế của EC, chỉ còn mấy ngày nữa sẽ tới ngày đấu thầu tòa nhà ủy ban thành phố rồi, tới khi đó đừng để tôi thất vọng."
Bạch Lộ mặc dù trước giờ không thích đi cửa sau, có điều lúc này cô hoàn toàn không phải tâm lý đi cửa sau.
Mà nghĩ rằng có cơ hội thì phải nắm bắt, có năng lực thì phải thể hiện.
Cô gật đầu: "Lương tổng, tôi nhất định sẽ cố gắng dốc sức!"
Bạch Lộ cũng có chút kinh nghiệm đối với việc nộp hồ sơ vào EC. Kèm thêm những điều lúc trước Lương Phi Phàm nói với cô, vì thế cô nhanh chóng nộp CV và bản vẽ mới.
Không ngờ ngày hôm sau cô đã nhận được trả lời, người phụ trách tuyển dụng của công ty chính là Quan Triều, khi anh gọi điện cho Bạch Lộ, dáng vẻ rất công tư nghiêm minh, chỉ bảo cô buổi chiều tới EC một chuyến.
Bạch Lộ bình thường đi làm đều đi giày cao gót, nhưng bây giờ... cô xoa bụng mình, cuối cùng vẫn tìm trong tủ giày ra một đôi giày đế bằng để đi.
Đáng tiếc, hôm nay cô không được may mắn cho lắm.
Khi xe chạy tới bãi đậu xe của EC đã va quẹt với một chiếc BMW X7 cũng đang chạy vào.
Bạch Lộ giật mình, vội vàng xuống xe, người lái BMW X7 cũng là một cô gái, lúc này cũng đã mở cửa bước xuống xe.
"Xe của cô sao?"
Đối phương lên tiếng trước, giọng nữ không khiến người ta cảm thấy chói tai nhưng chỉ mấy từ đó thôi cũng toát lên phần nào sự cao ngạo bẩm sinh.
Thực ra đó cũng là một cô gái dung mạo vô cùng nổi bật.
Mái tóc ngắn nhuộm màu nâu đỏ rất cá tính, nước da trắng ngần, dáng người cao ráo, phía dưới hai hàng lông mày tinh tế là một đôi mắt vô cùng có thần.
Cô ấy mặc một bộ đồ công sở màu xanh ngọc càng tôn lên dáng người gợi cảm, rất ít người có thể ăn vận trang phục màu sắc chín chắn một cách thần thái như vậy, cô đừng ngẫu hứng bên cạnh chiếc BMW X7 màu trắng giống như một bức tranh tinh tế.
Bạch Lộ lặng lẽ thu lại ánh mắt, có chút áy náy nói: "Rất xin lỗi cô. Có lẽ vừa nãy tôi rẽ hơi vội, tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường cho xe của cô, tôi làm việc ở EC, tôi tên là Bạch Lộ..."
"Cô cho rằng tôi cần chút tiền bồi thường của cô..." Cô gái nhếch môi cười, giọng nói có phần mỉa mai, nhưng ngay lập tức dừng lại, ".... Cô nói cô là nhân viên của EC? Tên là gì?"
"... Bạch Lộ."
Ánh mắt cô gái nhìn vụt lóe sáng, có điều quá nhanh khiến Bạch Lộ chưa kịp nhận ra thì cô ấy đã khôi phục bình thường. Bước trên giày cao gót tới đầu xe, chỗ vừa bị va chạm, một vết xước sơn to chừng một bàn tay, “nếu cô đã chấp nhận chịu trách nhiệm vậy thì không cần làm phiền công ty bảo hiểm nữa, vừa hay cô là nhân viên của EC, tôi cũng có người quen ở EC, tôi sẽ bảo anh ấy xuống đây, có người quen sẽ yên tâm hơn một chút."
Bạch Lộ cảm kích mỉm cười: "Được, cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không chối bỏ. Vậy cô hãy gọi bạn cô xuống đi, nếu cũng là nhân viên EC, tôi nghĩ chúng tôi chắc chắn quen biết."
"Cô đợi một lát."
Cô gái mở cửa xe, cúi người cầm điện thoại ở ghế lái phụ, đứng trước mặt Bạch Lộ gọi cho một số điện thoại.
Điện thoại đổ chuông một hồi mới có người nghe máy, Bạch Lộ đứng đối diện với cô gái kia cách một chiếc xe, người đầu bên kia nói gì, cô đương nhiên không nghe rõ, chỉ có điều cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia khi gọi điện thoại, sắc mặt dịu dàng hẳn đi, cô dám chắc đầu bên kia là một người đàn ông.
Hơn nữa... có quan hệ vô cùng đặc biệt với cô ấy.
Chỉ có điều không biết nam nhân viên nào của EC may mắn tới vậy, không thể phủ nhận cô gái này rất xinh đẹp, khí chất cũng rất xuất chúng, mặc dù khi nói chuyện thái độ có phần cao ngạo nhưng đồng thời đứng trên lập trường của phụ nữ, Bạch Lộ thừa nhận cô ấy có đủ điều kiện để cao ngạo.
"... Xe của em bị va chạm ở bãi đậu xe, anh có thể xuống đây một lát không?... Rất bận rao?... Là nhân viên của công ty anh... Vâng, vậy em đợi anh."
Đợi tới khi cô gái kia ngắt điện thoại, quay người nói với Bạch Lộ: "Đợi một lát, anh ấy xuống liền."
Bạch Lộ gật đầu, nói không sao.
Sau đó hai người không hề nói chuyện gì nữa, chừng khoảng mười phút, thang máy ở phía xe kêu lên một tiếng, hai cánh cửa mở ra, hai cô gái đều nhìn về phía cửa thang máy...
Người đàn ông cao lớn bước vội ra khỏi thang máy, một tay anh cho vào túi quần tây, một tay cầm điện thoại, dáng đi vội vàng, nụ cười nhẹ nhàng khiến đất trời lu mờ vẫn còn nở trên môi, lúc này hoàn toàn khiến Bạch Lộ sững sờ...
Lương Phi Phàm...
Sao lại là... Lương Phi Phàm?
Bạch Lộ vẫn còn kinh ngạc chưa định thần lại thì đã thấy cô gái đứng phía bên kia xe nhiệt tình bước ra, thần sắc vốn dĩ cao ngạo khi nhìn thấy Lương Phi Phàm liền trở thành dịu dàng, nũng nịu.
"Anh tới rồi sao? Không làm phiền anh chứ?"
Hai hàng lông mày dày sắc như kiếm của Lương Phi Phàm khẽ nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm không hề dừng lại trên người Diệp Lân, lướt qua đỉnh xe, nhìn về phía Bạch Lộ.
Sắc mặt cô có phần biến đổi, anh nhìn rõ mồn một, lập tức lông mày càng nhíu chặt hơn.
Anh không ngờ rằng mình xuống đây lại chạm mặt với cô.
Khi Diệp Lân gọi điện cho anh, anh đang họp.
Không biết rằng hôm nay cô ta sẽ tới vì thế có chút bất ngờ, sau khi ngắt điện thoại Quan Triều mới nói với anh rằng đây là mệnh lệnh của trụ sở chính Lương Thị.
Rõ ràng rằng đây là sắp xếp của bố anh.
Lương Phi Phàm trong lòng biết rõ, trước đây Diệp Lân học ở nước ngoài, khó khăn lắm mới tốt nghiệp về nước, Diệp gia cũng đã nói chuyện với Lương gia từ lâu, sẽ để Diệp Lân ở bên cạnh anh.
Nói hàm súc là để cô ấy theo học anh.
Nói thẳng ra là Diệp gia và Lương gia chẳng qua là muốn tác hợp cho hai người.
Trước đây Lương Phi Phàm không hề phản đối người nhà tác hợp cho anh và Diệp Lân.
Vợ của anh chắc chắn phải là người môn đăng hộ đối với anh. Ở cả thành phố A này, nhà họ Diệp cũng là gia đình môn đăng hộ đối với nhà họ Lương nhất. Hơn nữa mấy năm nay, nhà họ Diệp và nhà họ Lương có quan hệ làm ăn mật thiết, đối với chuyện "liên hôn" của họ, trong tiềm thức, Lương Phi Phàm cũng đã chấp nhận. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...