Thấy sắc mặt Lương Tĩnh Tiêu càng ngày càng tái nhợt, Lương Phi Phàm rốt cuộc vẫn phải từ từ buông lỏng tay khỏi cổ cô.
Ngón tay thon dài vừa mới buông lỏng, Lương Tĩnh Tiêu giống như cá thiếu nước, từng hơi từng hơi thở dốc.
Có lẽ thật không cam lòng, cô thở còn chưa ổn định trở lại mắt đã đỏ hoe, xoa cổ đứng dậy, bởi vì cổ vẫn còn đau nên giọng khàn đặc thêm mấy phần ấm ức:
“Anh, anh có ý gì? Bạch Lộ của anh chính là bảo bối, ai cũng không đụng được? Phải, em thừa nhận hơn một năm trước quả thật em khiến cô ta tổn thương, tính kế với cô ta, nhưng lần này em dám thề với trời em tuyệt đối không làm chuyện tổn thương gì tới cô ta!”
Lương Tĩnh Tiêu kích động, toàn thân run rẩy, mắt đỏ au ứa nước mắt rơi xuống gò má, cô lấy tay quẹt một cái, tiếp tục nói: “Em vốn lén lén lút lút tới thành phố C này quả thật có tư tâm, nhưng Bạch Lộ chính là một trái hồng mềm sao? Cô ta để mặc cho em nắm bóp sao? Lời em còn chưa nói hết thì cô ta đã nói một tràng khiến em á khẩu không trả lời được.
Em chẳng qua chi rbaor tài xế đưa cô ta tới bệnh viện rồi rời đi, cái gì mà đổ sơn, chuyện này căn bản không có bất kỳ liên quan gì tới em! Anh coi cô ta là bảo bối cũng được, nhưng em là em ruột của anh, anh thật sự ra tay tàn ác như vậy sao?”
“Nếu như anh ác thì bây giờ đã không một mình đứng ở đây nói những lời cảnh cáo này với em mà sẽ đi tìm người khiến em cảm nhận một chút.”
Lương Phi Phàm rốt cuộc cũng không phải là kẻ máu lạnh, đối với tình thân nah rất coi trọng.
Trước kia Lương Tĩnh Tiêu làm không ít chuyện thật ra trong lòng anh rất rõ ràng, vẫn luôn lựa chọn mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Kể cả Lương gia đối với Bạch Lộ là trực tiếp hay gián tiếp gây ra tổn thương thì từ đầu đến cuối anh đều nhịn ở trong lòng, vừa rồi đúng là anh có chút quá kích động, chỉ cần vừa nghĩ tới nếu như không cẩn thận sẽ khiến mình lại mất đi đứa bé vất vả mới có được thì anh thật sự không có cách nào khống chế bản thân mình.
Đưa tay nhéo nhéo mi tâm, Lương Phi Phàm không hề muốn chần chờ gì nữa: “Chuyện này anh không muốn nói thêm, cho dù có phải do em làm hay không thì em vẫn phải nhớ lời anh vừa nói, đừng có gây ra bất kỳ chuyện gì bất lợi với Bạch Lộ nữa, cô ấy nhất định sẽ là chị dâu của em.”
“...”
“Anh, em thật sự không…”
Lương Tĩnh Tiêu còn muốn giải thích thì đột nhiên điện thoại của Lương Phi Phàm reo lên, hai người sửng sốt một chút, sau đó Lương Phi Phàm lấy điện thoại ra, nhìn dạy số một cái rồi nghe, một tay mở cửa phòng bước ra ngoài.
Bên kia là một giọng đàn ông gấp gáp, không biết nói điều gì với Lương Phi Phàm nhưng sắc mặt anh biến sắc, con ngươi vừa mới đè xuống cuồng phong bạo vũ lại lần nữa sắc bén nhìn về phía Lương Tĩnh Tiêu.
Lương Tĩnh Tiêu theo bản năng rụt cổ một cái, có chút sợ hãi không rõ ràng.
Lương Phi Phàm cúp điện thoại, môi mím thật chặt: ‘Anh chỉ hỏi em một câu, có phải em tìm người dẫn anh đi khỏi Bạch Lộ, sau đó sẽ mang cô ấy đi?”
“...”
Mắt Lương Tĩnh Tiêu đầy vẻ hoang mang, cô giống như có chút không phản ứng kịp.
Lương Phi Phàm từ nhỏ nhìn em gái mình lớn lên, trước khi có quá nhiều chuyện xảy ra với Bạch Lộ thì anh với Lương Tĩnh Tiêu thật ra không có chút phàn nàn nào.
Dẫu sao là thiên kim tiểu thư sinh trưởng trong gia đình giàu có thì tự do phóng khoáng, phung phí vô độ thế nào cũng được, dường như đó là đặc quyền của thiên kim nhà giàu, anh cho tới bây giờ đều không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng sau khi gặp được Bạch Lộ, anh dần dần cảm nhận được sự chất phác trên người Bạch Lộ, từ đó đối với các hành động của Lương Tĩnh Tiêu lại có chút thất vọng cùng đau lòng.
Chỉ là, cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng rất hiểu em gái mình, nếu quả thật có làm chuyện gì thì con bé nhất định sẽ không có biểu tình này.
Ánh mắt sắc bén của Lương Phi Phàm lóe lên, óc nhanh chóng xoay chuyển, dường như ý thức được chuyện không hề đơn giản.
Có một ý niệm đáng sợ thoáng qua trong đầu anh, sắc mặt anh càng âm trầm, thân thể dường như còn nhanh hơn suy nghĩ, trong một giây kế tiếp đã kéo mạnh cửa thật nhanh lao ra ngoài.
Lương Tĩnh Tiêu cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, cô đưa tay xoa xoa cổ vẫn mơ hồ đau, lại thấy sau khi Lương Phi Phàm nói câu kỳ lạ kia liền chạy đi, đầu óc cô mơ hồ nhưng cũng nhanh chóng suy nghĩ được.
Người có thể khiến anh mình bối rối như vậy, trên đời này ngoại trừ Bạch Lộ còn có thể là ai?
Anh ấy vừa rồi chính là tới hưng sư vấn tội, cô quả thật cảm thấy ấm ức, chuyện gì mà tạt sơn, chuyện này với cô không có chút liên quan nào.
Anh ấy vừa đi vào đã bóp cổ mình, lại còn mắng, uy hiếp mình… Lương Tĩnh Tiêu bây giờ suy nghĩ một chút, tức giận tới mức hai thái dương giật giật, nhưng khi suy nghĩ thêm tới vẻ mặt vừa rồi của Lương Phi Phàm, còn có câu nói cuối cùng của anh…
…
Bạch Lộ… có phải là không thấy đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...