"Chỉ là tỏ thái độ với ta cũng vô dụng." Lương Phi Phàm thanh âm nhàn nhạt, hai tay tùy ý cho vào túi quần tây, cũng không nhìn Hướng Long Cẩm, đột nhiên hỏi Lương Tĩnh Tiêu, "Mấy tháng?"
"Hai tháng."
"Buổi tối em và hắn cùng nhau về nhà ăn bữa cơm, chuyện này không phải ta có thể làm chủ. Thế nhưng việc đã đến nước này, việc ta có thể làm là giúp em nói mấy câu với bố." Tròng mắt Lương Phi Phàm trầm ngâm chốc lát, sau cùng mới đưa tầm nhìn vào khuôn mặt hơi tái nhợt của Hướng Long Cẩm, lông mày chau lại, mỗi chữ mỗi câu đều nhắc nhở hắn, "Ta mong muốn hai người các ngươi đều có thể hiểu rõ, hôn nhân đại sự không phải trò đùa, tương lai sẽ không hối hận vì quyết định của ngày hôm nay."
"Anh, vừa rồi Long Cẩm không phải đã nói rồi sao? Chúng em rất rõ ràng." Lương Tĩnh Tiêu lần nữa biểu thị.
Lương Phi Phàm không biểu tình gì gật đầu, "Kiểm tra làm xong thì đi về nghỉ ngơi đi, có muốn tài xế đưa về không?"
Hắn cũng không phải rất thích tên Hướng Long Cẩm này.
Hắn chắc là bạn trai cũ Bạch Lộ, hiện tại lại làm cho em mình mang thai, trước đây hắn chỉ biết Tĩnh Tiêu và Bạch Lộ quan hệ tốt vô cùng, hôm nay lại như thù nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, xem ra hắn cũng thoát không khỏi liên quan.
Hai nữ nhân vì người đàn ông này mà ghen tuông qua lại, a, bản lĩnh thật lớn!
"Không cần, Long Cẩm có lái xe đến!" Lương Tĩnh Tiêu nghĩ lúc này là một cơ hội tốt, vội vã nói thêm: "Anh, còn có một việc muốn nhờ anh, Long Cẩm bây giờ còn chưa có việc làm, có thể đến EC giúp anh không?"
Lương Phi Phàm mím mím môi, giữa hai lông mày đều là lạnh lùng xa cách, "Muốn vào EC đi con đường bình thường, là người có bản lĩnh thật sự công ty chưa bao giờ mai một."
"Anh."
"Được rồi, ở đây không nói chuyện công việc, các ngươi về đi."
Hắn nói xong, xoay người hướng phía Bạch Lộ vừa rời đi mà đi.
"Tĩnh Tiêu, sau này không nên đối với đại ca ngươi nói chuyện công việc của anh." Đợi Lương Phi Phàm đi ra thật xa, Hướng Long Cẩm mới mở miệng, giọng nói có chút không vui, "Anh cũng không nhất thiết phải vào EC, kỳ thực công việc trước của anh..."
"Anh bây giờ là người của Lương gia, vì sao không vào EC?" Lương Tĩnh Tiêu cắt đứt lời của hắn, khóe miệng nhếch một cái, "Long Cẩm, anh đừng để em nói trúng, anh là bởi vì Bạch Lộ nên không vào EC đi? Anh yên tâm, em không có ý định để cho cô ta ở lại EC đâu!"
Sắc mặt Hướng Long Cẩm trầm xuống, "Tĩnh Tiêu, chuyện này em có thể dừng lại tại đây không? Bạch Lộ cô ta cũng không làm gì em, huống hai người trước đây là bằng hữu tốt, em hà tất ngay cả công việc của cô ấy đều can thiệp?"
"Anh nghĩ hiện tại cô ta còn coi em là bằng hữu sao?" Lương Tĩnh Tiêu cười một tiếng, đắc thế không tha người, "Thôi bỏ đi, anh cho là cô ta giữ yên lặng là thành toàn chúng ta sao? Em dám cam đoan nếu có cơ hội cô ta có thể sẽ nhào lên cắn chúng ta một ngụm!"
"Bạch Lộ không phải người như thế, huống chi chuyện này là chúng ta có lỗi với cô ấy."
Lương Tĩnh Tiêu nghe Hướng Long Cẩm lúc này còn nói đỡ cho Bạch Lộ, trong lòng càng không phục, đưa tay nhéo hắn một cái, hận hận nói: "Anh cho là anh rất hiểu cô ta sao? Nữ nhân mới hiểu rõ nữ nhân nhất! Bạch Lộ tuyệt đối không phải cái loại người lấy đức báo oán."
"Tĩnh Tiêu, em có thể đừng hà khắc như thế không?"
"Ta hà khắc? Long Cẩm, anh đừng nói em hà khắc, em làm như vậy cũng là vì anh. Em biết anh bây giờ đối với cô ta còn chưa quên được, anh cảm giác mình có lỗi với cô ta, thế nhưng bụng em đã hai tháng, vì em suy nghĩ một chút được không? Anh đã quyết định ở cùng với em, như vậy anh nhất định phải quên cô ta! Anh nghĩ rằng tình chị em của em và cô ta đứt em sẽ không khó chịu sao?" Ánh mắt Lương Tĩnh Tiêu ảm đạm đi vài phần, hai tay nhẹ nhàng đặt ở bụng của mình, "Thế nhưng em vì bảo vệ tình yêu của mình, em nhất định phải hi sinh tình bạn. Cho nên anh không có tư cách nói ta hà khắc!"
Hướng Long Cẩm há mồm còn muốn nói cái gì nữa, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng của Lương Tĩnh Tiêu, hắn vẫn là đem lời nói nuốt trở vào.
Kỳ thực nói cho cùng người làm bậy là chính mình, là hắn cùng Lương Tĩnh Tiêu lên giường trước, là hắn phản bội Bạch Lộ trước, hắn lại có tư cách gì đi trách người khác?
Lúc Bạch Lộ từ phòng làm việc của bác sĩ khoa chỉnh hình đi ra, thần sắc có chút hoảng hốt.
Một thân ảnh cao lớn ngăn ở trước mặt cô, cô theo bản năng dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Lương Phi Phàm, cư cao lâm hạ nhìn cô, "Kiểm tra rồi? Bác sĩ nói như thế nào?"
"Bác sĩ nói không có việc gì." Bạch Lộ rất nỗ lực bày vẻ mỉm cười, giả vờ thoải mái mà lắc đầu, "Đến thuốc cũng không cần kê."
Dừng một chút, đột nhiên nhớ đến chuyện quan trọng, "Lương tổng, dạ dày của anh thế nào?"
Kỳ thực trong lòng cô vẫn luôn nhớ kỹ lần đầu tiên đi công tác, không có chuẩn bị bữa sáng cho tốt, kết quả làm hại hắn đau dạ dày, cho nên xét đến cùng, chuyện này cùng cô có liên quan.
Lương Phi Phàm liếc cô một cái, thấy cô muốn che giấu chút tâm tình ở chỗ sâu trong đáy mắt. Hắn nhướng nhướng mày, nhàn nhạt mở miệng nói: " Thư ký Bạch, cô không cần ở trước mặt tôi cố ý chuyển đề tài."
Bạch Lộ ngẩn người, nhưng chỉ chốc lát, cô lại hiểu được lời này của Lương Phi Phàm có ý gì.
Nói cho cùng, Lương Phi Phàm trước đây chỉ biết quan hệ giữa cô và Lương Tĩnh Tiêu, hiện tại trở thành như vậy, hắn không có khả năng một chút cũng không nghi ngờ, hơn nữa lúc trước ở văn phòng hắn còn thấy hình ảnh mình và Hướng Long Cẩm ở chung với nhau...
Bạch Lộ vòng vo nghĩ, đoán chừng hắn đang lo lắng mình sẽ phá hư chuyện tốt của em hắn?
Khẽ thở dài, Bạch Lộ trầm ngâm trong chốc lát, rốt cục vẫn phải ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: "Lương tổng, không biết anh nghĩ như thế nào, thế nhưng tôi nghĩ điều muốn nói với anh là, mỗi người đều có lựa chọn của mình, hắn lựa chọn điều hắn muốn, tôi thừa nhận mình làm không được cười để thành toàn, hơn nữa vừa rồi đích thật là trong lòng không thoải mái, nhưng tôi nghĩ đây là phản ứng bình thường, tôi đối với người sắp trở thành em rể của anh dã không còn bất kỳ suy nghĩ gì rồi. Cho nên anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không phá hư chuyện của bọn họ."
Mỗi chữ mỗi câu, vô cùng hữu lực, ánh mắt cô trong suốt, bộ dạng môi đỏ khẽ mím, khiến cho lòng của Lương Phi Phàm xưa nay đạm mạc cũng phải thình thịch run lên.
Có thể chính hắn cũng không có nhận thấy được là, cô vừa tỏ thái độ, là hắn muốn nghe, thế nên đôi mày sắc bén của hắn cũng theo đó mà mềm mại đi không ít, giọng nói cũng như trước lãnh đạm, "Cô nghĩ tôi cần lo lắng những thứ đó sao?"
Bạch Lộ nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết nói tiếp thế nào.
Hắn rốt cuộc là có ý gì?
Lẽ nào hắn vừa nói bóng nói gió không phải là vì em của hắn sao?
"... Lương tổng, tôi cho rằng... Ách, tôi cũng không có ý gì khác." Bạch Lộ có chút lúng túng rũ xuống mi mắt.
Những đại nhân vật cao cao tại thượng cá tính đều quá mức thâm trầm, điều không phải loại phàm phu tục tử như cô có thể phỏng đoán được.
Ánh mắt Lương Phi Phàm nặng nề nhìn cô một cái, nhìn cô có chút co quắp đùa giỡn hai ngón tay của mình, khóe miệng nhếch nhếch một cái không thể nhận.
"Quay về công ty đi."
Hắn trầm ổn bước đi ở phía trước, Bạch Lộ phản ứng lại, vội vã đi theo.
Hai bên hành lang bệnh viện đều là cửa sổ, ánh nắng màu vàng của mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người nam nhân phía trước --
Tầm mắt của cô có chút mất khống chế dừng lại trên tấm lưng thẳng của hắn, cũng không biết có phải hay không là ánh mặt trời quá mức ấm áp, lại để cho lòng cô đầy vẻ lo lắng và ủy khuất vơi bớt hơn phân nửa.
**
Hai tháng sau, sáng sớm thứ hai.
Ở bên người Lương Phi Phàm làm việc gần hai tháng, Bạch Lộ đã dần dần lên tay, năng lực thích ứng của cô vẫn luôn rất mạnh, hơn nữa cơ bản đã hiểu thói quen của Lương Phi Phàm. Hai tháng này, công việc của cô có thể coi là thuận buồm xuôi gió, cái loại tình huống tay chân luống cuống như lúc mới làm thư ký của hắn là tuyệt đối đã không còn.
Màu đỏ của phúc đặc biệt dừng bãi đỗ xe ở lầu dưới công ty, Bạch Lộ đem tư liệu hai ngày nghỉ chuẩn bị xong đều lấy ra nữa, lúc này mới khom lưng đi ra xe. Cửa xe vừa khóa, cô chợt nghe Tần Tử Văn ở cửa thang máy gọi cô --
"Bạch Lộ, nhanh lên đi!"
Còn tưởng rằng là thang máy sắp tới, Bạch Lộ vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng không nghĩ vừa đứng vững, Tần Tử Văn một cái kéo cổ tay của cô, vẻ mặt kinh nghi nhìn cô, "Bạch lộ, Hướng Long Cẩm sắp kết hôn rồi, với Lương Tĩnh Tiêu?"
Bạch Lộ có chút đau đầu, Lương Tĩnh Tiêu là thiên kim tiểu thư duy nhất của Lương gia, hôn sự tự nhiên sẽ rất long trọng.
Ngày hôm qua đầu đề báo chí hầu như đều là tin tức Lương thị thiên kim sắp gả, nói vậy ngày hôm nay toàn bộ người của công ty đều đã đều biết?
Mà cô chưa từng ở trước mặt Tần Tử Văn nhắc tới chuyện tình mình và Hướng Long Cẩm, cho nên hắn mới có thể như vậy đại kinh tiểu quái.
"Ừ." Cô gật đầu, có chút xin lỗi nhìn bạn tốt, "Tử Văn, mình chưa cho cậu biết, là bởi vì mình..."
"Dừng dừng dừng, mình bây giờ không phải đang truy cứu sao cậu chưa nói cho mình biết, mình là đang hỏi cậu -- Hướng Long Cẩm xảy ra chuyện gì? Sao hắn lại cùng Lương Tĩnh Tiêu ở cùng nhau vậy?"
Tần Tử Văn và Lương Tĩnh Tiêu không quen thuộc cho lắm, nhưng là lại rất rõ ràng quan hệ giữa Bạch Lộ cùng cô ta, cho nên hiện tại mới có thể ngạc nhiên như vậy.
Bạch Lộ cười khổ, chỉ lời ít mà ý nhiều trả lời một câu, "Như những gì cậu thấy vậy."
Tần Tử Văn không ngu ngốc, biết loại chuyện này đổi thành bất luận kẻ nào đều không muốn nhiều lời.
Cô mím môi, mặc dù trong lòng có chút tức giận bất bình, nhưng lại ngoan ngoãn ngậm miệng, "Vậy tan ca mình mời cậu ăn cơm, ăn cơm xong chúng ta đi hát K đi?"
Bạch Lộ biết Tần Tử Văn cho là trong lòng mình khổ sở nên muốn an ủi mình, cô trấn an cười cười nói, "Tử Văn, mình thực sự không có việc gì, huống chi hôm nay Lương tổng còn có hai hội nghị rất quan trọng, ngày mai hắn muốn đi một chuyến thành phố C, mình cũng không có tốt số như cậu vậy đúng giờ tan sở."
Tần Tử Văn cẩn thận nhìn bạch lộ, thấy biểu tình của cô có vẻ thoải mái, không có bất kỳ bộ dạng miễn cưỡng, lúc này mới thở dài một hơi "Không có việc gì là tốt rồi, cậu giúp mình tiết kiệm tiền, chẳng lẽ mình lại nói không sao?" Dừng một chút, lại cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa, "Hỗn đản Hướng Long Cẩm kia đứng núi này trông núi nọ, bạn gái khuê mật cũng hạ thủ được, thật con mẹ nó không phải là đồ vật!"
Vừa lúc thang máy tới, Bạch Lộ đưa tay vén tóc ra sau tai, cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân liền chuẩn bị đi vào thang máy, phía sau chợt có người gọi lại cô --
" Thư ký Bạch." thanh âm của Lương Phi Phàm.
Bạch Lộ liên vội vàng chuyển người qua, quả nhiên thấy Lương Phi Phàm đang vững vàng hướng phía bên này đi tới.
Một bên Tần Tử Văn đã hiện ra trạng thái hoa si, còn kích động lấy khửu tay đẩy Bạch Lộ, đè thấp giọng nói: "Kỳ thực nói thật, mỗi ngày đều đối diện với một khuôn mặt tuấn tú như vậy, một Hướng Long Cẩm tính là cái gì? Thân ái, cậu thực sự là tốt số, mỗi ngày ngắm soái ca mười phút có khả năng kéo dài tuổi thọ, được rồi, mình đi đây, chúc cậu sống lâu tram tuổi!" Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...