Edit:Ying
Beta: Huyền Phương + Phạm Phượng
Bạch Lộ giật giật khóe mắt, đây... Là muốn giới thiệu cái gì?
Sao cô có cảm giác Ôn Chiêu Nhân có ẩn ý gì khác?
“Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Lương Phi Phàm chủ động duỗi tay, khí thế bức người. Trên khuôn mặt anh lộ ra ý cười đơn thuần, Bạch Lộ theo bản năng nhìn anh, ánh mắt Phi Phàm vô cùng bình tĩnh nhưng ẩn giấu sâu bên trong con ngươi là một điều bí ẩn chẳng thể thấu hiểu được.
Anh cứ bình thản như thế ngược lại khiến cho trái tim cô có chút bồn chồn... Đợi đã... Bạch tiểu thư?
Không hề nghĩ tới sẽ có một ngày anh sẽ gọi cô một tiếng Bạch tiểu thư... Nếu đã như vậy cô có phải cũng nên gọi anh một tiếng "Lương tổng"?
"Lương tổng, đã lâu không gặp."
Bạch Lộ cố gắng bình tĩnh kiềm chế cảm xúc rung động mãnh liệt ấy... Nếu quay về thời điểm của một năm trước có lẽ cô sẽ không biết cách kiềm chế lại cảm xúc chân thật của mình. Dù sao cũng đã trải qua nhiều biến cố như thế, mọi sự đều có đổi thay.
Bây giờ Bạch Lộ đã học được cách khống chế tốt cảm xúc.
Cô cùng anh bắt tay nhau.
Bàn tay này đã từng vô số lần nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Nhưng liền chỉ qua một năm, khi lại lần nữa có cơ hội tiếp xúc, cảm giác cũng đổi khác nhưng độ ấm nơi này làm cho Bạch Lộ có cảm giác tựa như mọi thứ chưa từng có sự thay đổi.
Ngược lại, càng ngày càng mãnh liệt!
Bạch Lộ cùng anh chỉ chạm tay nhau một chút. Cô trốn tránh theo bản năng thu tay lại.
Ngón tay thon dài của Lương Phi Phàm hơi hơi động, ánh mắt lại thất thần một chút.
Chỉ là đã lâu rồi không được chạm tay vào lòng bàn tay mềm mại ấy, trong lòng anh bất giác nảy lên dục vọng si tưởng. Đã hơn mười ba tháng, không thời khắc nào Phi Phàm không suy nghĩ về cô, anh luôn chờ Bạch Lộ trở về, kế hoạch đều đã chuẩn bị hoàn hảo...
Anh bày ra "Thiên la, Địa võng" chỉ còn chờ cô ngoan ngoãn nhảy vào. Anh muốn yêu thương Bạch Lộ, bù đắp cho cô đem những thương tổn mà trước kia cô phải gánh chịu xoa xịu đi tất cả.
Lúc này đây, thật không ngờ chỉ có thể bất lực buông tay.
Sâu trong ánh mắt sắc bén của anh hiện lên tia quyết tâm, sau đó anh như không có gì xoay người lẳng lặng ngồi xuống.
Bên cạnh, có người thấy thế cũng lập tức chào hỏi Bạch Lộ. Sự chú ý bị phân tán, cô cầu còn không được liền quay sang chào bọn họ, từ đầu tới cuối trên mặt đều chỉ mang theo nhàn nhạt ý cười.
Ánh mắt thâm thúy của Lương Phi Phàm lại một lần nữa thất thần.
Cô gái đã từng sống trong sự bao bọc che chở của anh, giờ đây đã trưởng thành. So với một năm trước, thời điểm bọn họ tiếp xúc Bạch Lộ có chút câu nệ, nhưng hiện tại sẽ không như vậy.
Lương phi phàm cảm thấy vui mừng.
Tuy rằng bây giờ Bạch Lộ đã không còn là người của anh, nhưng trong lòng Lương Phi Phàm cô luôn là người duy nhất. Sự thay đổi của cô khiến cho anh cảm thấy vui vẻ.
Tán gẫu một lúc, mọi người mới chính thức bàn tới công việc.
Ôn Chiêu Nhân là nhị công tử của Ôn gia, mà Ôn gia ở thành phố C cũng là gia tộc lớn. Công ty thiết kế LATI do Ôn lão gia cố ý tạo dựng cho Ôn Chiêu Nhân, muốn anh ta làm tổng giám đốc. Nhưng bởi bản tính lười nhác của anh, cũng không thích điều hành một công ty lớn như thế, nên trên danh nghĩa tổng tài công ty vẫn là anh trai anh.
Nhưng mà lần này hắn lại tự thân mời Bạch Lộ về công ty làm, tự nhiên cũng là chịu người chi lấy huyệt.
Đương nhiên Lương Phi Phàm biết, Ôn Chiêu Nhân biết, ở thành phố C này người có tư cách cùng LATI hợp tác lại một chút cũng ko biết.
Trên bàn đã dọn sẵn thức ăn, mọi người bắt đầu nghiêm túc. Bạch Lộ đứng ở bên cạnh Ôn Chiêu Nhân từ đầu đến cuối đều rũ mi mắt, trong lòng cô vô cùng rối loạn, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được.
Cô có cảm giác, luôn có một đôi mắt nóng rực chăm chú nhìn về phía mình. Đôi lúc Bạch Lộ vô tình ngẩng đầu lên, ánh mắt ấy lại biến mất.
Lương Phi Phàm giới thiệu Ôn Chiêu Nhân sau đó tầm nhìn dừng lại trên mặt Bạch Lộ. Kế tiếp tựa hồ còn không hề nhìn cô thêm cái nào nữa.
Bạch lộ nhướng mày đẹp, theo bản năng mà siết chặt đôi tay.
Trong lòng tràn đầy cảm giác mất mát, trước giờ cô chưa từng phủ nhận bản thân đối với anh là đã hết tình cảm. Thời gian mười ba tháng trôi qua, mười ba tháng này anh đã là chồng của người ta, ngày ngày sống hạnh phúc, còn cô bản thân đau khổ mà nghĩ tới bọn họ mỗi tối đều bên nhau ân ái, trái tim cô như bị cắt thành từng mảnh...
Nhưng vẫn không thể nào hết yêu anh được.
Tình yêu chính là như vây, lời này không một chút giả dối.
Cho nên lần này nhìn thấy anh, ngoài khiếp sợ, bất an, kinh hoàng, còn là đụng đến nỗi đau sâu thẳm của cô, những kí ức đau buồn ấy lại tái hiện.
Đúng vậy, cô nhớ anh, rất nhớ, nghĩ về anh rất nhiều...
Nhưng đối với Lương Phi Phàm mà nói cô hiện tại không hơn không kém chỉ là một "Bạch tiểu thư" xa lạ cùng hợp tác với "Lương tổng", xưng hô vừa xa lạ đủ để tạo ra một khoảng cách không tưởng.
“Bạch tổng giám, ngồi bên cạnh đi tôi đi."
Ôn Chiêu Nhân kéo ra ghế dựa, vô cùng lịch thiệp, tựa hồ rất che chở Bạch Lộ, dù sao đây cũng là người anh ta dẫn tới, anh ta làm như vậy, người bên cạnh liền đem sự chú ý lên người cô.
Ở thành phố C ai ai mà không biết đến danh của Ôn Chiêu Nhân?
Hiếm khi, anh tai dẫn theo một tổng giám đốc thiết kế, chẳng biết từ đâu xuất hiện, lại còn vô cùng che chở cô. Vài người tinh ý đương nhiên sẽ suy đoán Bạch Lộ là tình nhân của hắn hoặc ít nhiều có lẽ Ôn Chiêu Nhân cũng có ý với cô. Cho nên ngay từ đầu mọi người đều "tự mình đa tình" mà xum xoe lấy lòng cô.
"Bạch tổng, tự giới thiệu ta họ Lý. Cô từ SGA trở về quả thật chính là nhân tài khó gặp. Về sau nếu có cơ hội chúng ta liền muốn hợp tác với cô. Tới, ly rượu này kính Bạch tổng."
Ông ta bưng chén rượu, đưa tới trước mặt Bạch Lộ.
Tửu lượng của Bạch Lộ cũng không phải tốt. Trường hợp này cô cũng không có cách nào cự tuyệt, theo bản năng thoáng nhìn qua Ôn Chiêu Nhân. Vẻ mặt hắn nhàn nhạt tươi cười ngồi ở chỗ kia, hoàn toàn không có ý muốn giúp cô từ chối rượu. Bạch Lộ trong lòng thầm thở dài một hơi, chỉ là xã giao, uống một vài chén khó tránh khỏi.
Duỗi tay cầm lấy ly rượu cô hào sảng cười: "Lý tổng khách khí rồi, mời ngài."
Ngẩng cổ Bạch Lộ một hơi cạn sạch, tức khắc nơi cuống họng bốc lên một cổ hương vị chua cay. Bạch Lộ nuốt nuốt nước bọt, đặt ly lên bàn, âm thầm điều chỉnh hô hấp của chính mình.
Bên trái cô là Ôn Chiêu Nhân, bên phải là Lương Phi Phàm.
Hôm nay anh là nhân vật quan trọng nhất ngồi ở chính giữa. Bạch Lộ được Ôn Chiêu Nhân an bài ngồi bên cạnh vừa khéo bên còn lại chính là Lương Phi Phàm.
Cô không biết Ôn Chiêu Nhân có phải cố ý hay không, ý niệm vừa nổi lên lại cảm thấy là do chính mình suy nghĩ nhiều rồi.
Cô là người của công ty LATI, nói là người của Ôn Chiêu Nhân cũng không sai biệt lắm. Trường hợp này cô ngồi bên cạnh anh ta là vô cùng hợp lí.
“Tốt! Bạch tổng, tửu lượng tốt!”
Lý tổng đối diện khen ngợi Bạch Lộ, cũng nâng ly lên uống. Người như ông ta có ba ngày hết hai ngày đi tiệc này uống rượu dễ hơn uống trà, dường như một ly kia không hề thỏa mãn được, giống nhau kính rượu đều là ba ly trở lên.
Uống xong một ly rồi kiền đưa cho Bạch Lộ một ly, tủm tỉm cười: "Bạch tổng tửu lượng thật tốt. Tới chúng ta cùng nâng một ly nữa, chúc cho chúng ta hợp tác thuận lợi."
Bạch lộ khóe miệng ý cười hơi hơi cứng đờ, lại đến một ly?
Rượu này độ cồn không thấp, tửu lượng của cô lại không quá tốt. Hơn nữa đã một năm rồi cô chưa động đến một giọt rượu nào, chưa quá ba ly không chừng Bạch Lộ liền say đến bí tỉ.
Kia không phải, quá mất mặt sao?
Bạch lộ nhíu mày, cứng đờ mà cười cười, “ Lý tổng, kỳ thật tửu lượng của tôi không được tốt cho lắm.”
Vừa nói, một bên theo bản năng mà nhìn về phía Ôn Chiêu Nhân, con người đáng giận kia lại rõ ràng không để ý tới ánh mắt cầu cứu của cô, Bạch Lộ quả thực khóc không ra nước mắt. Cùng lúc đó bỗng Bạch Lộ nhận ra một điều gì đó, cơ hồ trong nháy mắt cô chuyển hướng nhìn sang bên còn lại, anh ta ngồi dựa người vào ghế, trông vô cùng lười biếng, thế cũng được coi là đàn ông sao.
Lương phi phàm không nghĩ tới cô sẽ đột nhiên nhìn về phía chính mình.
Tâm tình nhoáng lên, liền ánh mắt khẽ di chuyển.
Khi ánh đèn màu cam bao phủ trên đỉnh đầu anh, thời điểm ánh mắt Phi Phàm di chuyển Bạch Lộ tâm tình nặng nề nảy lên.
Cô cho rằng bản thân đã nhìn lầm rồi... Cảm giác vô cùng không chân thực, chỉ là thoáng qua anh liền khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt xa cách.
Anh cùng cô đã từng, dù sao cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, xa xôi lắm không thể với tới nổi. Tới cuối cùng, chính anh nhẫn tâm đánh tan giấc mộng đó, tới giờ người sống trong giấc mộng chỉ có cô, không thoát ra được.
Bạch Lộ cắn cắn môi, âm thầm hít sâu một hơi, rũ mắt. Một lát sau lại một lần nữa nâng mi mắt đối tầm mắt Lương Phi Phàm cô mỉm cười khóe môi cong lên. Đứng lên tiến một bước từ trên cao nhìn xuống anh lười nhác nhưng lại ưu nhã.
"Lương tổng từ thành phố A đến thành phố C đường xa, tôi kính anh một ly. Hơn nữa dù sao hướng tôi đến với thiết kế chính là Lương tổng, cho nên Lý tổng à tôi uống một ly là đủ rồi, ly còn lại xin kính Lương tổng đây."
Nói đến Lương Phi Phàm, Lý tổng nơi nào còn dám lại tùy tiện lỗ mãn.
Vừa rồi ông ta thật sự mù rồi mà, như thế nào lại bỏ qua Lương Phi Phàm. Chỉ là một phụ nữ, cứ như vậy...
Lý tổng âm thầm ảo não, trên mặt vội vàng vui vẻ, hớn hở mà nói: “…… đúng đúng đúng, Bạch tổng thật là nghĩ chu đáo, hẳn là, hẳn là…… Bạch tổng trước hết mời, tôi đây……mạn phép……”))) đọc full tại Vietwriter.com
Lương phi phàm bất động thanh sắc, nâng lên mi mắt nhìn Bạch Lộ, ánh mắt một mảnh bình tĩnh, anh nhìn cô nâng lên ly rượu, môi mỏng hơi hơi một nhấp, nhướng mày: “Bạch tiểu thư khách khí, bất quá cô hiểu rõ quy tắc như thế sao? Tùy tiện liền kính rượu tôi, hậu quả sẽ như thế nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...