Cả ngày nay có lẽ cô không ngừng dày vò, có thể thấy được cô đã rất mệt mỏi. Ban đầu còn nói với anh một chút, tới lúc này lời cũng trở nên ít đi, chỉ ngây ngốc ngồi, bảo là muốn nhìn mặt trời mọc. Bây giờ mới tối, nhìn mặt trời mọc phải hơn 10 giờ nữa, cô lại thật sự có quyết tâm.
Khi sau lưng truyền tới tiếng bước chân Sở Úy Dạ nhạy bén phát hiện được, thời gian này người có thể tìm tới đây cũng có tới tám chín phần mười là Lương Phi Phàm. Anh cau mày, trong lòng ít nhiều có chút mâu thuẫn.
Anh có thể ở cạnh cô cả ngày lẫn đêm, thật ra cũng chỉ là ở bên cô một ngày một đêm mà thôi, nhưng người đàn ông này cũng không cho phép.
Dĩ nhiên là không cho phép.
Đối với Lương Phi Phàm mà nói, sự tồn tại của Sở Úy Dạ đã là một loại nguy hiểm.
Bạch Lộ biến mất nhiều giờ như vậy lại đều ở cùng với anh ta, anh chỉ cần nghĩ tới điều này đã không cách nào tỉnh táo được.
Sải bước tiến đến, Bạch Lộ ngồi trên đá cũng nghe được tiếng động sau lưng mình, vừa mới quay người đã thấy dáng người đàn ông cao ngất đang dung nhập trong bóng đêm đang tiến tới, nhìn qua cả người càng lộ vẻ thâm trầm.
Đôi mi thanh tú của cô biến sắc, cũng trắng bệch một chút, lúc thấy anh lại có biểu tình này hẳn coi như là… mâu thuẫn.
“Bạch Lộ, về cùng anh.”
Lương Phi Phàm lên tiếng, cũng không có thời gian nói nhảm quá nhiều, tìm cô bao lâu là anh lo lắng bấy lâu, bây giờ nhìn thấy cô cùng người đàn ông này đứng ở đây, trong lòng anh lửa cháy bừng bừng nhưng vẫn phải chịu đựng.
Không muốn nổi giận, dĩ nhiên cũng biết không nên nổi giận.
Trong lòng anh luôn tin tưởng Bạch Lộ, cô là kiểu người như nào anh rất rõ ràng, cô sẽ không làm chuyện có lỗi với anh, nhưng anh cũng không cho phép cô tới gần người đàn ông khác, nhất là Sở Úy Dạ. Biết muốn chiếm cô làm của riêng quá mạnh mẽ là ích kỷ, nhưng đàn ông rơi vào tình yêu luôn như vậy, lo được lo mất, kể cả trên người cô dán chữ ‘vợ Lương Phi Phàm’ thì anh cũng vẫn không thể yên tâm.
Bạch Lộ biết anh nhất định sẽ tìm được mình nhưng không nghĩ tới là lúc này. Cả ngày mệt mỏi giống như du hồn, khắp nơi bồng bềnh, thật sự là rất mệt mỏi, cho nên cô cũng không còn sức lực tranh cãi gì với anh, tóm lại phải trở về, mẹ vẫn đang phẫu thuật cô sao có thể đi nơi khác?
Cũng lo lắng, nếu mình không nguyện ý tự đi thì đến lúc đó không chừng Lương Phi Phàm cùng Sở Úy Dạ sẽ đại náo, tình cảnh như vậy là cô không muốn gặp nhất, cho nên cô rất tự nhiên đứng dậy, nói với Sở Úy Dạ bên cạnh: “Hôm nay rất cảm ơn anh, cảm ơn bánh mì của anh, cũng cảm ơn nước của anh, lại cảm ơn anh đã ở cạnh tôi lâu như vậy.”
Bạch Lộ cố gắng nở một nụ cười với anh, nhưng nụ cười kia lại cứng ngắc ở khóe miệng.
Nhớ tới lời anh vừa nói, ‘đừng cười với anh như vậy’, cô lại nhịn xuống. Nhưng vai sát vai, trong nháy mắt Sớ Úy Dạ không nhịn được đưa tay nắm lấy cổ tay cô.
Bạch Lộ sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên, trong đêm đen con mắt của anh càng tăm tối, dường như anh đang ẩn nhẫn, cuối cùng mới nói: “Nếu như em không muốn đi…”
“Cảm ơn anh, nhưng tôi phải về.” Cô nói nhanh cắt đứt lời nói của anh, cũng không muốn đẩy mình vào cục diện hỗn loạn.
Lời cô như vậy đã rõ ràng, Sở Úy Dạ dường như không còn tư cách gì để giữ cô lại, thật ra thì anh vẫn luôn rõ ràng lòng cô chưa từng có anh dù chỉ một giây.
Anh buông cổ tay cô ra, trơ mắt nhìn Lương Phi Phàm cứ như vậy dễ dàng đưa cô xuống núi.
Gió đêm thổi tới, trên tay anh còn cầm áo khoác cô vừa mới cởi đưa cho anh, phía trên còn lưu lại một ít mùi của cô. Dáng người Sở Úy Dạ tịch mịch đứng ở bên cạnh tảng đá lớn, sau đó khoác áo vào, nhìn một mảng đèn sáng chói trong đêm trước mặt.
Từ trên núi xuống, trên đường Lương Phi Phàm đều cau mày, Bạch Lộ không lên tiếng khiến anh cảm thấy cổ họng mình như có cái gì chặn lại, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói với cô, vậy mà khi gặp được cô thì anh phát hiện mình trước sau như không tồn tại trong mắt cô.
Đường xuống núi so với lên núi dường như khó khăn hơn, thể lực Bạch Lộ không tốt, thêm việc cả ngày không ăn gì tử tế, đi nửa đường cô đã thở hổn hển.
Lương Phi Phàm chú ý thấy, đưa tay muốn đỡ cô, môi vừa mới mấp máy khẽ nói “Bạch Lộ” thì cô đã tránh sáng một bên, sau đó không nói gì cả, tiếp tục đi về phía trước.
Ánh mắt Lương Phi Phàm tối lại, tiến lên, cúi người bế bổng cô lên. Bạch Lộ sợ hết hồn, kêu lên một tiếng, hai tay theo bản năng chống vào ngực anh.
“Anh, để em xuống.”
“Sẽ nói chuyện với anh chứ?” Ánh mắt Lương Phi Phàm thâm trầm, giọng có chút ác liệt. “Có phải chúng ta nên nói chuyện, đừng nghĩ trốn tránh anh? Bạch Lộ, anh không nói đùa với em, em muốn tức giận ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng không nên trốn khỏi anh, nhất là không thể cùng gã Sở Úy Dạ ở chung một chỗ.”
Hai hàng mi thánh tú của Bạch Lộ nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không dễ nhìn lúc này lại lạnh thêm một ít, vẫn đẩy mạnh anh ra mặc dù biết là phí công, nhưng những ưu tư mâu thuẫn trong lòng kia càng ngày càng đậm.
“Em không muốn gây chuyện với anh.”
Lương Phi Phàm ngẩn người, ánh mắt thâm trúy nhìn cô gái mạnh mẹ trong lòng ngực mình, than thở: “Không gây chuyện với anh sao? Anh ngược lại lại hy vọng em gây chuyện với anh, đừng giữ chuyện gì trong lòng. Ừ, anh biết chuyện kia trong lúc nhất thời em sẽ không tiếp thu nổi, nhưng tại sao lại phải chạy trốn? Em có biết những giờ qua anh lo lắng cho em thế nào không? Em muốn lên núi anh có thể cùng em lên núi, tại sao lại phải cùng Sở Úy Dạ ở chung một chỗ? Em không biết anh ta có chủ ý gì với em sao?”
Trong lòng Bạch Lộ không thoải mái, càng không biết phải đối mặt vưới người đàn ông này như thế nào. Cô không nói láo, cô thật sự không muốn gây chuyện, cũng không có chuyện gì để phải gây cả. Đã không phải là trẻ con, có những chuyện trong lòng rất rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, giữa anh và cô không có vấn đề gì cả, chỉ có một cái hào sâu ở giữa không cách nào vượt qua.
“Là, em trốn, nhưng em chỉ tìm một không gian để cho mình có thể thở.” Bạch Lộ cãi lại. “Anh không thể bắt em trong thời gian ngắn ngủi ở đó có thể hiểu cho anh được, nhân vật chính trong chuyện này không phải cha mẹ anh mà là cha mẹ em, anh hiểu không? Cho dù có thật sự phát sinh đối với anh, không phải anh cũng giúp mẹ mình sao? Anh để cho em như thế nào? Bây giờ cùng lắm em chỉ muốn có thời gian suy nghĩ, anh đừng kéo Sở Úy Dạ vào, anh ấy chỉ tốt bụng muốn giúp em, không xấu xa như anh nghĩ!”
Cô cảm thấy cô không trách anh, nhưng cô cần thời gian từ từ tiêu hóa tất cả những chuyện này, đến khi cô có thể hoàn toàn thản nhiên mới có thể lần nữa đứng bên cạnh nắm lấy tay anh.
Nghe cô giải thích, những lời cô nói, đặc biệt là những lời sau cùng kia nghe vào tai Lương Phi Phàm liền thay đổi hoàn toàn theo ý khác.
“Anh nghĩ xấu xa cho anh ta?” Lương Phi Phàm nhíu mày, giọng bỗng nhiên ác liệt hơn mấy phần. “Bạch Lộ, em bây giờ lại ở trước mặt anh nói đỡ cho người đàn ông kia? Cán cân của em từ lúc nào đã nghiêng về anh ta? Mới chỉ hơn sáu giờ mà thôi, anh ta làm được cái gì cho em mà khiến em nói đỡ cho anh ta trước mặt anh?”
Lương Phi Phàm có chút kích động.
Không thể trách anh, bây giờ giữa hai người có những chuyện khiến xa cách không dễ xóa nhòa, thật ra ai cũng muốn phải cẩn thận xử lý, nhưng càng quan tâm chân tay lại càng luống cuống.
Cô chỉ muốn nói mình cần một khoảng không để lấy hơi, nhưng đối với cô mà nói thì Lương Phi Phàm quá bá đạo độc đoán. Anh tới cô liền theo anh xuống núi, anh có hỏi qua nguyện ý của cô không? Dĩ nhiên anh cũng sẽ không hỏi, bởi vì cho dù cô nói không muốn anh cũng tìm cách đưa cô xuống núi.
Đối với Lương Phi Phàm mà nói, cô thế nào cũng tốt, đánh, quậy, mắng, khóc… như thế nào cũng tốt, chỉ cần ở bên cạnh anh là được. Anh biết những chuyện kia đối với cô mà nói quá mức kinh động, chắc chắn cô không có cách nào tiếp nhận được ngay, nhưng cho dù thế nào không phải cô là vợ anh sao? Cô hẳn phải đứng bên cạnh anh, rõ ràng anh nói cho cô biết chân tướng, cũng sẽ không buông tay cô ra, tại sao cô lại xoay người bỏ chay? Lại còn ở cùng một chỗ với Sở Úy Dạ…
Bây giờ ở trước mặt anh lại còn bảo vệ cho người đàn ông kia.
Lương Phi Phàm không có cách nào khống chế ưu tư của mình, dưới tình huống này một người như Bạch Lộ chưa bao giờ bảo vệ bất kỳ người đàn ông nào trước mặt anh đột nhiên thay đổi khiến anh khẩn trương cùng bất an. Đàn ông chỉ có thể dùng bá đạo che giấu những bất an trong lòng mình.
Anh đưa tay ghì chặt eo Bạch Lộ, hỏi: “Em nói cho anh, tên khốn Sở Úy Dạ kia đã làm gì với em?”
Bạch Lộ chỉ cảm thấy từ eo truyền đến đau đớn, thật ra thì không phải rất đau nhưng trong lòng cô không thoải mái, Lương Phi Phàm cao giọng chất vấn như vậy càng khiến cô rất không thoải mái, tất cả oán khí đều giống như đã nghẹn ở cổ hỏng khiến cô ngay cả nói chuyện cũng không muốn, nhìn cũng không thèm.
Cô mím chặt môi, dứt khoát cúi đầu xuống, không nói tiếng nào.
***
Lương Phi Phàm đã đi tới chân núi, xe đậu cách đó không xa nhưng cô gái trong ngực anh vẫn đang giận dỗi, không chịu lên tiếng, trong lòng anh càng có tư vị không thoải mái, giữa hai người vốn đã xuất hiện một cái hào sâu, lần này tốt rồi, còn tăng thêm một ít sương khói mờ mịt ở giữa.
Lương Phi Phàm đặt cô xuống gần xe, để lưng cô dựa vào cửa xe, hai tay giữa chặt hai bên người cô, cau mày tiến lại gần. Bạch Lộ mặt lạnh, đem gương mặt nhỏ nhắn ngoảnh sang một bên, Lương Phi Phàm liền đưa tay giữ cằm cô lại, để cho cô nhìn anh cường ngạnh.
“Bạch Lộ, đừng như vậy, nói chuyện với anh.”
Bạch Lộ cắn môi, mặt vẫn không ngẩng lên, mi mắt vẫn rũ xuống dưới, hai tay đang nắm áo sơ mi đẩy anh ra, vẫn không lên tiếng.
Lòng Lương Phi Phàm càng trầm hơn, môi mỏng cũng mấp máy, sau đó giọng nhỏ nhẹ mang theo mấy phần khẩn cầu: “Trước khi nói chân tướng mọi việc cho em em đã đồng ý với anh những gì? Bạch Lộ, em là vợ anh, biết không? Em nói xem, buổi tối em ở cùng một người đàn ông khác ở nơi hoang vắng như thế này, anh có thể không lo lắng cho em sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...