May mà bây giờ là buổi tối, có những y tá đã tan làm rồi, ý tá trực đêm cũng sẽ không theo cô mãi nên cô ra khỏi bệnh viện rất dễ dàng, đến trước cửa bệnh viện thì đã đuổi kịp Tần Trân Hy.
Bạch Lộ không dám đi quá gần, nhưng cách một đoạn cô cũng phát hiện mẹ cô đang gọi điện thoại, vẻ mặt trầm trọng, chưa được một lúc liền cúp máy, đi về phía đường đối diện. Bạch Lộ phát hiện Tần Trân Hy không hề đi nhà hàng nào cả, mà là đi qua hai con đường, sau cùng mới vào một quán cà phê. Cô vẫn luôn đi theo sau không xa, sau nhìn thấy Tần Trân Hy tìm một chỗ ngồi kín đáo thì cô liền không thấy rõ nữa. Cô đang nghĩ mình có nên vào đó không?
Đang do dự thì cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc chầm chậm đi tới.
Bạch Lộ chau mày, nhất thời không nhớ mình đã gặp biển số xe đó ở đâu, có điều khi đợi xe mở cửa thì cô đột nhiên nhớ ra, đồng thời kinh ngạc vô cùng!
Là Lí Đường Lâm.
Ngạc nhiên là điều chắc canh, sao mẹ cô lại gặp riêng Lí Đường Lâm?
Cô chưa từng nghe nói Lí Đường Lâm có quan hệ với mẹ mình. Theo lý mà nói thì cơ hội duy nhất mà bọn họ gặp mặt thì chính là khi nhà hai bên gặp nhau trước đó. Bạch Lộ cố gắng nhớ lại hình ảnh ngày đó nhưng căn bản không nhớ ra được lúc Lí Đường Lâm hoặc mẹ gặp mặt đối phương có nhiệt tình hay không. Nếu cô không nhớ sai thì khi đó đối phương còn giới thiệu mình với nhau mà?
…
Vậy bây giờ là có chuyện gì đây?
Vì sao vào buổi tối mà họ còn gặp riêng với nhau?
Trong đầu Bạch Lộ có hình ảnh gì đó lướt qua. Giờ cô mới nhớ, cô đã gặp Lí Đường Lâm ở mộ bố mình sau núi trước đây.
Đúng, suýt nữa cô đã quên chuyện này. Lúc đó cô cảm thấy kỳ lạ là vì sao Lí Đường Lâm lại đi sau núi. Giờ đây bà lại gặp riêng mẹ mình, chẳng lẽ họ trước đây đã có quen biết?
Hay là… có quan hệ với bố?
Có rất nhiều dấu hỏi to đùng đánh nhau trong đầu Bạch Lộ, cô vắt óc suy nghĩ cũng không nghĩ ra được ở đây có dây dưa gì. Sau khi cô thấy Lí Đường Lâm xuống xe đi vào quán cà phê liền vội vàng xoay vòng trên đường đối diện, cũng không thể theo vào được, nếu không sẽ bị phát hiện. Cô muốn gọi điện thoại cho Lương Phi Phàm, nhưng lại quên mang điện thoại, suy đi nghĩ lại thì chỉ có thể đợi ở chỗ cũ.
Thành phố A đã vào tháng mười, cuối mua thu, nhiệt độ bên ngoài đã hạ thấp. Bạch Lộ chỉ mặc một bộ đồ bệnh nhân, bên ngoài khoác áo nỉ, bây giờ đứng ở đây liền cảm thấy hơi lạnh. Cô đợi một lúc hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng khi đợi hai người phụ nữ đi ra thì liền phát hiện vẻ mặt họ là lạ.
Thực ra khoảng cách hơi xa, trên đường thỉnh thoảng lại có xe cộ qua lại nên cô không nhìn rõ, nhưng lại có thể phân biệt được qua hành động của họ.
Từ đầu tới cuối Lí Đường Lâm đều đang lôi kéo Tần Trân Hy, mà vẻ mặt Tần Trân Hy thì lại không kiên nhẫn, cuối cùng không biết nói gì mà cảm xúc của Lí Đường Lâm rõ ràng hơi kích động, kéo Tần Trân Hy không chịu buông tay.
Bạch Lộ chỉ thấy kinh ngạc, Lí Đường Lâm là một phụ nữ cao quý nhã nhặn như thế, thế mà lại làm ra hành động này trên đường cái, chẳng lẽ bà ấy có thù với mẹ mình?
Nhưng nghĩ kĩ thì lại không giống, mẹ của mình là một người lãnh đạm, bà sẽ không kết thù với người khác. Hơn nữa những năm này, bà rất ít đến thành phố A, thường sinh hoạt trên thị trấn, cũng sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, về mặt công việc cũng rất kính nghiệp, sao có thể quen biết một người phụ nữ như Lí Đường Lâm chứ?
… Hay là họ đã quen biết từ trước rồi?
Bạch Lộ càng nghĩ càng thấy loạn, cô cắn môi, nghĩ, so với ở đây nghĩ lung tung thì không bằng tiến đến hỏi cho rõ.
Thực ra cũng có thể là vì chuyện hôn nhân của mình và Lương Phi Phàm.
Chuyện mà Bạch Lộ nghĩ được cũng chỉ có thế, hai tay cô ôm lấy mình, trong lúc chân trái vừa nhấc lên thì cách đó không xa truyền đến tiếng thắng xe chói tai. Buổi tối yên tĩnh ở trong thành phố sắc đèn xa hoa này tựa hồ lại không hề yên tĩnh như vậy nữa.
Cả người Bạch Lộ đứng thẳng ở đó, chớp mắt, dường như quên cả hô hấp.
Trong chớp mắt đó, cô tận mắt nhìn thấy cảnh tai nạn xảy ra, mà người bị tai nạn lại là mẹ của cô.
Hình như cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, thình thịch thình thịch, tiếng sau nhanh hơn tiếng trước, cứ thế đập trong hai phút thì bên đường dần dần vây lấy không ít người, có người gọi điện báo cảnh sát, có người gọi cho xe cứu thương…
“Bạch Lộ, mẹ hi vọng con được hạnh phúc, chỉ cần là điều con chọn thì mẹ đều sẽ ủng hộ con.”
“Bạch Lộ, mẹ nhìn ra được, Phi Phàm rất nghiêm túc với con… Tìm được một người đàn ông yêu con không dễ, con với nó phải sống thật tốt.”
Một giọng nói của phụ nữ bình thường hờ hững lạnh lùng nhưng khi ở trước mặt cô thì lại trở nên mềm mại, lúc này đang vang lên không ngừng bên tai cô. Bạch Lộ chỉ cảm thấy mình hình như bị thứ gì đó đột nhiên đập trúng, cô hoàn hồn, lúc này mới biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Cô như phát điên mà chạy qua: “… Mẹ ơi… Mẹ…”
Người vây quanh càng ngày càng nhiều, nhưng lại không có ai tiến lên, vì xung quanh đều là máu, rất nhiều rất nhiều máu, nhìn mà thấy sợ. Bạch Lộ chưa bao giờ có cảm giác như vậy, giống như có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng, không thể hô hấp, không thể nói chuyện, cả người không có cảm giác gì, cô hình như cũng quên hết mọi thứ. Chỉ như phát điên mà đẩy đám người ra, dẫm chân lên trên máu tươi, cả người cô quay cuồng, dạ dày như đảo lộn, cô muốn nôn.
Cô cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn, bởi vì cái nơi gọi là tim đang đau vô cùng, đau đến mức muốn khóc cũng không khóc được. Bạch Lộ không để ý mà xông về phía trước, quỳ trong bãi máu, run rẩy giơ tay ôm lấy người phụ nữ hôn mê không tỉnh, trong cổ họng lại không phát ra nổi một chữ…
Lương Phi Phàm vừa mới kết thúc cuộc họp video, anh giơ tay bóp sống mũi hơi đâu, lại rút một điếu thuốc ra, ngậm trong miệng rồi đốt, đúng lúc này thì điện thoại vang lên.
Liếc nhìn số điện thoại, là Quan Triều gọi đến.
Anh nhìn một cái, lúc này đã sắp 11 giờ rồi, anh hít một ngụm thuốc rồi mới cau mày nhấn tiếp.
“… Lương tổng, Lương phu nhân xảy ra chuyện rồi.”
Khi Lí Đường Lâm ngồi lên xe thì thân thể vẫn run rẩy, trên mặt toàn là sự hoảng hốt lo sợ trước nay chưa từng có.
Ngồi trước là lái xe, ông ta là một lái xe đã làm cho nhà họ Lương rất nhiều năm. Những năm này luôn lái xe cho Lí Đường Lâm, rất trung thành với bà ta. Một màn vừa rồi ông ta cũng thấy rõ ràng, trong lúc đó, chính ông ta đã kéo Lí Đường Lâm bị dọa cho hồn phi phách tán lên xe, rời khỏi đó.
Nhà họ Lương không phải gia tộc bình thường, huống hồ Lương thị bây giờ đã xảy ra quá nhiều chuyện. Nếu lúc này nữ chủ nhân của Lương gia xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ gây ra ảnh hưởng cực xấu với Lương thị.
Tài xế này đã qua trung tuần, nhưng đã lái xe cho nhà họ Lương rất nhiều năm rồi. Lương Kiếm Nam và Lí Đường Lâm vẫn luôn đối xử với ông ta rất tốt. Cho nên ông ta cũng rất trung thành với nhà họ Lương. Là người lái xe, nên khi xảy ra tai nạn thì tư duy thường linh hoạt hơn.
“… Phu nhân, bà đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lái xe đi xa, xác định xung quanh không có camera thì mới dừng lại, quay người, nói với Lí Đường Lâm đang tâm thần không yên: “Đoạn đường vừa nãy không có camera, lúc tôi lái xe đã nhìn rồi, cho nên không bị quay trúng đâu. Hơn nữa lúc đó đã muộn rồi, vị trí cửa sổ quán cà phê không có người, lúc xảy ra tai nạn cũng không có ai trên đường nên bà chủ không cần lo, bình tĩnh lại, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Thật… thật sao?”
Lúc Lí Đường Lâm nói thì môi run run, âm thanh cũng ngắt quãng: “Thật sự sẽ không sao ư?...Tôi…tôi không cố ý đâu. Tôi… tôi không hề cố ý. Chỉ…chỉ lỡ tay…Nhưng…nhưng bà ta nên nói với tôi…Nếu bà ra nói thì sẽ không xảy ra chuyện gì…Vì sao…vì sao lại không chịu nói cho tôi… Tôi… tôi thật sự không cố ý. Tài… tài xế Thẩm, ông…ông phải giúp tôi, tôi không thể xảy ra chuyện. Tôi không thể ngồi tù, tôi không thể ngồi tù được…Tôi…”
“Phu nhân, bà bình tĩnh đi, sẽ không ngồi tù đâu.”
Tài xế Thẩm này vội vàng tháo dây an toàn, nhìn xung quanh, phát hiện một cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, lúc này mới an ủi Lí Đường Lâm: “Phu nhân, bà cứ ngồi trong xe nghỉ ngơi đi, tôi mua chai nước cho bà. Bà đợi chút.”
Không lâu sau, tài xế Thẩm đã xách một chai nước khoáng lên xe, mở nắp, đưa cho Lí Đường Lâm: “Phu nhân, uống ngụm nước trước đi, rồi bình tĩnh lại. Chuyện này sẽ không dính đến bà đâu. Bà yên tâm, vừa nãy tôi đã kéo bà rời đi ngay lúc đầu, không có chứng cứ, không có nhân chứng, sẽ không sao đâu.”
“… Thật ư? Thật vậy sao?”
Lý Đương Lâm ôm chặt chai nước khoáng trong tay, tựa hồ lời tài xế có tác dụng, bà ta hút sâu rồi mới miễn cường bình phục cảm xúc: “Thế thì tốt, tôi không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện… Tài xế Thẩm, tôi… Lần đầu tôi gặp chuyện này, trong lòng tôi rất loạn.”
Bà ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên trên ghế lái xe: “… Ông vừa giúp tôi, ông sẽ luôn giúp tôi đúng không? Chuyện này ông sẽ giúp tôi, đúng không?”
“Đúng, phu nhân, bà yên tâm. Tôi có ngày hôm nay cũng là do bà và ông chủ cho. Tôi sẽ không làm kẻ vong ân phụ nghĩa đâu. Chuyện này bà không cần lo, tôi sẽ không để bà xảy ra chuyện đâu. Phu nhân, bà chỉ cần thả lỏng, đừng để lộ ra sơ hở là được.”
“… Được, được, tài xế Thẩm, ông yên tâm, tôi sẽ không để ông thiệt đâu.”
Lí Đường Lâm nắm chặt mười ngón tay, cảm xúc nôn nóng bất án dường như theo đoạn đối thoại vừa rồi mà dần bình tĩnh xuống.
Bà không thể có chuyện, bà không cố ý. Là tự Tần Trân Hy… đều do bà ta, đều do bà ta cả… Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...