Cửa phòng được đóng lại, Bạch Lộ dựa vào trên giường, nhìn cục bột trên chân mình bằng ánh mắt vô hồn. Trong đầu cô không ngừng vang vọng những gì mà mình nghe được ở sau núi.
Dấu hỏi càng lúc càng lớn----
Vì sao Lý Đường Lâm lại đi gặp bố cô? Có phải bà biết bô cô từ trước rồi không? Đúng rồi, mẹ…
Bạch Lộ hoàn hồn, cô vội vàng lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, lần này có người bắt máy. Lúc nghe điện thoại, giọng nói của Tần Trân Hy vẫn như thường. Bạch Lộ nói với bà cô đã về một chuyến, nhưng điện thoại của bà lại tắt máy. Tần Trân Hy nói là điện thoại của bà hết pin, đúng lúc bà lại ra ngoài mua thức ăn nên không gặp được.
“… Nhưng bên bệnh viện nói mẹ xin nghỉ, mẹ, có phải mẹ không được khỏe không?”
“Làm gì có.” Giọng của Tần Trân Hy hết sức bình tĩnh: “Mẹ khỏe lắm, khoảng thời gian trước không nghỉ ngơi, lúc đó bệnh viện bận quá, giờ mẹ già rồi, khó mà chịu nổi, vì vậy mẹ mới xin nghỉ một ngày.”
Bạch Lộ cũng không hoài nghi gì: “Nửa năm nữa là mẹ đến tuổi về hưu rồi, hay là mẹ tới thành phố A ở cùng con…”
“Con bé ngốc, chẳng phải con kết hôn rồi sao?” Tần Trân Hy cười khẽ, từ chối khéo léo: “Kết hôn rồi thì lo mà chung sống với chồng, mẹ ở đây tốt lắm, cũng gần bố con nữa. Để một mình bố ở lại đây thì ông ấy sẽ cô đơn lắm.”
Vừa nhắc tới Bạch Vân, Bạch Lộ liền nghĩ tới Lý Đường Lâm. Vấn đề này đã luẩn quẩn trong đầu cô quá lâu rồi, lúc này cô không nhịn được nữa, nhưng cũng không thể hỏi thẳng ra, rốt cuộc cô đang cố kị cái gì… Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô dè dặt hỏi một câu: “… Mẹ, thực ra con vẫn luôn có một việc muốn hỏi mẹ…”
“Hứ?”
“Bố… Trước kia bố có bạn thân nào đặc biệt không? Hình như con.. chưa từng thấy ai tới thăm bố. Mặc dù mẹ cũng nói là người nhà của bố đã qua đời hết rồi, nhưng bố cũng phải có bạn chứ?”
“Sao đột nhiên lại hỏi cái này?”
Bạch Lộ không thấy được vẻ mặt của Tần Trân Hy, chỉ có thể nghe được giọng nói thản nhiên của bà qua điện thoại: “Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi sao? Trước kia ba con luôn thích một mình, vậy nên không có bạn thân gì cả.”
Vẫn không hỏi ra cái gì, Bạch Lộ chỉ “ồ” một tiếng, vì sợ mẹ cô nghi ngờ mà đánh rắn động cỏ, cô lại bổ sung một câu: “… Trước giờ con tới sau núi thăm bố, nghĩ rằng bao năm qua chỉ có mình cô cô độc ở đây, thế là mới hỏi mẹ vậy.”
Rất ít khi Bạch Lộ nói dối mẹ mình, vậy nên đương nhiên Tần Trân Hy sẽ không nghi ngờ, đề tài này nhanh chóng trôi qua. Sợ rằng mẹ sẽ lo lắng, Bạch Lộ không nói việc mình bị thương ở chân, chỉ nói sắp đi đăng kí kết hôn ở cục dân chính nên đã lấy sổ hộ khẩu đi rồi. Tần Trân Hy dặn dò cô thêm mấy câu rồi mới tắt điện thoại.
Cất điện thoại đi, Bạch Lộ nằm trên giường, bó một cục bột lớn trên chân nên cô không thể lăn qua lộn lại được. Nhưng những nghi vấn kia, cùng bóng lưng mà cô bắt gặp sau núi lại không ngừng xuất hiện trong đầu cô…
Ở đầu bên kia, Lương Vô Minh và cháu trai của mình đi vào phòng khách của bệnh viện.
Trong căn phòng tiếp khách to lớn, hai ông cháu ngồi đối diện với nhau trên ghế sofa.
Lương Phi Phàm không chủ động mở lời. Anh trầm mặc hút thuốc lá, Lương Vô Minh thấy anh chỉ híp mắt nhìn điếu thuốc, không định giải thích điều gì, quải trượng trong tay ông gõ mạnh lên mặt đất: “Con định giấu ông cả đời sao?”
Đương nhiên là Lương Phi Phàm biết ông đang nói anh giấu chuyện gì, anh thở ra một làn khói: “Ông, con chẳng thể nào giấu ông cả đời được, trên thực tế, ông cũng biết rồi mà.”
Anh đang kẹp điếu thuốc, trên ngón áp út cứng cáp là một chiếc nhẫn kim cương lóe sáng dưới ánh đèn, khiến cho Lương Vô Minh cảm thấy chói mắt.
Giọng nói của ông lại sắc nhọn hơn mấy phần: “Nếu không phải bố con nói cho ông biết thì đến giờ ông cũng chưa biết gì đâu. Lúc này con không định giải thích gì với ông sao? A Phàm, ông nhìn con lớn lên từng ngày, con luôn làm việc có chừng mực, hiện tại lại đang xảy ra chuyện gì? Chỉ một cái cô Bạch Lộ đã khiến con bị mê muội rồi à? Có phải con làm ra chuyện này là muốn ông phải tự ra tay không?”
“Ông đừng động tới cô ấy.”
Lương Phi Phàm dùng ngón tay siết lấy tàn thuốc trong tay, vẻ mặt của anh lạnh lùng: “Bây giờ cô ấy là vợ của con, đang mang đứa con của con. Ông à, con luôn rất tôn trọng ông, vậy nên đây là lần duy nhất mà con nói lời này với ông ---- Đừng động vào người phụ nữ của con, nếu không có thể con sẽ thực sự làm ra chuyện mê muội mà ông nói đấy.”
Những lời uy hiếp như thế này, Lương Vô Minh chưa từng được nghe, không ai nói với ông như thế. Vậy mà hiện tại, cháu trai của ông lại đang nói với ông.
Khuôn mặt già nua của Lương Vô Minh rõ ràng rung lên, tràn đầy vẻ giận dữ, giọng nói càng thêm trầm thấp: “Con xem con giống thứ gì chứ? Con có biết con đang nói chuyện với ai không? Ông thấy con hồ đồ thật rồi!”
“Con cưới cô ấy không phải vì vui thích nhất thời.” Lương Phi Phàm muốn giải thích: “Ông à, con đã từng dẫn cô ấy và mẹ cô ấy tới gặp mọi người, ông cảm thấy con không tôn trọng mọi người thật sao? Không, con muốn để cô ấy trở thành người nhà họ Lương theo cách bình thường, nhưng không những mọi người không chấp nhận cô ấy, còn nhục mạ cô ấy nhiều lần. Trong khi mọi người yêu cầu con tôn trọng mọi người, thì có phải mọi người cũng phải tôn trọng con không? Vì thế ông đừng cảm thấy con tùy ý làm xằng làm bậy, cũng như ông nói vậy, con luôn làm việc có chừng mực, chuyện lần này cũng không ngoại lệ.”
Khóe môi của Lương Vô Minh run run, một hồi lâu mà không nói được lời nào.
Những lời mà Lương Phi Phàm nói có trật tự rõ ràng, mỗi câu mỗi chữ đều có lí lẽ, điều này khiến ông không thể phản bác được. Nhưng ông không thể đồng ý để Bạch Lộ vào nhà họ Lương được, không chỉ vì đứa con trong bụng cô, cũng không vì những bài báo ngổn ngang kia-----
Mà hiện tại nhà họ Lương đã biến thành thế này, người làm chủ nhà như ông sao có thể nhắm mắt làm ngơ được?
Ông nhíu mày, cuối cùng thở dài một tiếng: “… A Phàm, ông nội không phải người không biết phân biệt đúng sai, mới đầu… ông cũng rất thích con bé đó, nhưng về sau xảy ra hết chuyện này tới chuyện khác, con phải biết rằng, ông có thể không để ý tới gia cảnh của nó, nhưng không thể không để ý tới sự trong sạch của nó. Được rồi, nếu con đã che chở nó như thế, vậy thì ông sẽ cho nó một sự lựa chọn, nhưng nếu cuối cùng nó không thể đưa ra đáp án…”
“Ông nội, ông quá lo lắng rồi, con đã nói nhiều lần là chuyện như vậy không thể xảy ra trên người con được. Đứa bé đó một trăm phần trăm là con của con, cô ấy cũng là người phụ nữ của con, chưa từng có gì với người khác, vậy nên cô ấy căn bản không cần phải lựa chọn, kể cả cô ấy có muốn nhượng bộ, con cũng sẽ không đồng ý!”
Nhìn vẻ mặt kiên định của cháu trai, Lương Vô Minh biết mình nói gì cũng chỉ là vô dụng.
Ông vẫn thở dài, lắc đầu liên tục, cuối cùng dùng giọng nói bình tĩnh mà lại bất đắc dĩ nói: “… Ông già rồi, không thể quản thanh niên bọn con được, con muốn kết hôn với nó đúng không? Con nhất định phải lấy cô ta, ông nội cũng không có gì để nói. Nhưng con có nghĩ tới chưa, con có còn muốn nhà họ Lương chúng ta hay không?
“Ông chưa bao giờ quản chuyện công ty của các con, cũng không thèm để ý chút tiền của bố con. Nhiều năm qua, nhà họ Lương tạo dựng được uy tín ở thành phố A, ông biết không chỉ có tên của Lương Vô Minh ông, mà còn cả bố con nữa. Bố con có nhiều anh em họ hàng như thế, mấy năm nay vẫn luôn tranh đấu ngầm, thế nhưng vẫn chưa thực sự có kết quả gì, ông nghĩ chắc con cũng biết là vì sao. Lúc này tới tay con, nếu thực sự khiến mọi người phải đấu đá đến đổ máu, thì chẳng khác nào khiến nhà họ Lương tan nát… Đây là điều mà ông không muốn thấy, cả chuyện của em gái con nữa… A Phàm, ông nội già thật rồi, không sống yên ổn được mấy năm nữa, tâm nguyện duy nhất hiện tại của ông là hi vọng cho cái nhà này được hòa thuận. Ngay cả chuyện của em gái con, nếu mà còn có lần thứ hai, chưa biết chừng ông sẽ tức điên lên mà chết. Vì vậy, bây giờ ông chỉ nói với con một câu, ông không ngăn được chuyện con kết hôn, nhưng nếu sự tồn tại của Bạch Lộ khiến cho cái nhà này trở nên hỗn loạn, nhất định ông sẽ không để cho nó dễ chịu!”
Nói xong, Lương Vô Minh đứng dậy, lên tiếng gọi thân tín đang chờ ngoài cửa, có người bước vào rất nhanh. Người đó gật đầu với Lương Phi Phàm, sau đó đỡ Lương Phi Phàm ra khỏi phòng khách.
Cửa đóng lại, cả căn phòng hoàn toàn rơi vào yên tĩnh. Lương Phi Phàm cảm thấy đầu lưỡi phát chát---- Những ngày qua, hình như càng ngày anh càng nghiện thuốc lá rồi, có lúc vì hút nhiều quá, ngay cả cổ họng cũng chát.
Nhưng vào lúc phiền lòng, chỉ có mùi vị của nicotin mới có thể khiến anh bình tĩnh lại.
Anh dựa vào trên ghế sofa, lại rút ra một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, châm lửa, hút mạnh từng hơi.
Làn khói trắng lượn lờ trước mắt, khiến anh phải nheo mắt lại. Thế giới trước mắt như bị sương mù bao phủ. Móng tay dài của anh lướt qua đuôi lông mày, trên khuôn mặt điển trai hiện lên vẻ lạnh lẽo…
Bạch Lộ ngủ một giấc, lúc tỉnh lại thì phát hiện có một bóng dáng quen thuộc đang ngồi bên giường mình.
Cô đưa tay day day huyệt thái dương đau nhức, cựa quậy ngồi dậy. Lương Phi Phàm vội giúp cô sắp lại gối dựa: “Ngủ rồi mà còn nghĩ gì vậy? Anh thấy em nhíu mày mãi, còn nói mơ nữa.”
Bạch Lộ giật mình: “… Em nói mơ à?”
“Ừ, nói mơ.”
“… Nói gì?”
Lương Phi Phàm gạt những sợi tóc vương trên mặt cô sang bên cạnh, cười nhẹ: “Không nghe rõ em nói gì.”
Bạch Lộ ngẫm nghĩ nghiêm túc, thực sự không nhớ được vừa rồi mình đã mơ thấy gì. Có thể trước khi ngủ cô luôn nghĩ ngợi một số chuyện nên mới mơ thấy mấy giấc mơ kì quái gì đó, lúc này không thể nhớ lại được. Lương Phi Phàm nói không nghe rõ, chắc là cô chỉ lẩm bẩm mấy câu thôi.
Cô không để tâm tới, hỏi anh: “Anh về bao giờ thế?”
“Được một lát rồi.” Đôi mắt thâm thúy của Lương Phi Phàm liếc nhìn cục bột trên chân cô: “Chân em còn đau không?”
“Hết rồi.”
“Xem ra anh phải đẩy em tới cục dân chính rồi.” Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...