Bạch Lộ ngồi ở ghế phụ lái, tâm trí có chút lơ đãng, Lương Phi Phàm nói với cô một số thứ liên quan đến thiết kế, anh nói trước đây bản thân cũng từng học qua thiết kế, nhưng vì địa vị cao, dĩ nhiên cơ hội đích thân bắt tay vào làm rất ít, huống hồ gì việc quan trọng nhất của anh vẫn là quản lí một công ty, nhưng mà người như anh, nếu đánh giá từ cái nhìn của Bạch Lộ, chính là đa tài đa năng.
Chỉ cần là thứ anh muốn, điều anh muốn làm, mãi mãi đều là người xuất chúng nhất.
Cuối cùng lúc xe dừng lại, Lương Phi Phàm không vội xuống xe, lấy chìa khóa xe ra, anh nhìn về phía cô, "Cuộc thi thiết kế lần này là phối hợp với Chính phủ tổ chức, vì vậy là ở một hội trường công khai, ec của chúng ta chỉ có một mình em tham gia, anh biết bên phía Viễn Đông cũng có không ít người tham gia, bao gồm một số công ty khác nữa, còn có một số sinh viên vừa tốt nghiệp. Cũng giống như Buck nói vậy, em chỉ cần phát huy trình độ bình thường của em là đủ rồi, không cần tạo áp lực quá lớn cho bản thân, mục đích ban đầu anh để em đi thi, cũng chỉ là để luyện tập khả năng của em, lấy giải thưởng không phải là mục đích cuối cùng."
Bạch Lộ gật đầu, tiếp đó lại nở nụ cười rực rỡ với anh, "Em biết rồi, yên tâm đi, em sẽ cố gắng mà, nhất định không để anh thất vọng."
Lương Phi Phàm đưa tay lên xoa đầu cô, một lúc sau mới bắt đầu lên tiếng: "Bạch Lộ, ngày mai sau khi kết thúc, cứ đứng ở trước cửa hội trường chờ anh, anh sẽ đến đón em."
"Không sao, tự em cũng có thể về được mà." "Ngày mai anh dẫn em đến một nơi." Lương Phi Phàm cười một cách đầy bí ẩn, Bạch Lộ còn định hỏi cái gì, anh liền quay người bước xuống xe.
Bạch Lộ cũng vội vã bước theo xuống xe, điện thoại của Lương Phi Phàm lại reo lên, anh nhấc máy lên, chỉ làm một động tác tay với cô, ý muốn bảo cô đi vào nhà nghỉ ngơi.
Nghĩ anh bận rộn như vậy, Bạch Lộ muốn hỏi anh ngày mai muốn dẫn cô đi đâu cũng đành giữ lại, thấy cũng không còn sớm nữa, cô mang tâm trạng chuẩn bị tinh thần thật tốt ngày mai đi ứng chiến, tắm rửa sớm rồi nghỉ ngơi.
Bạch Lộ mấy hôm nay đều ở trong biệt thự của Lương Phi Phàm.
Vì lí do cô đang mang thai, Lương Phi Phàm không yên tâm để cô về ở một mình trong căn chung cư trước đây. Bạch Lộ cũng không quá nũng nịu, gần đây quả thực là vì cuộc thi thiết kế, bận đến nỗi không có thời gian nấu nướng, do đó nếu ở đây, ít ra còn có người giúp việc chuẩn bị một ngày ba bữa cho cô.
Lương Phi Phàm tuy là công việc bận rộn, nhưng khoảng thời gian cô ở trong biệt thự của anh, lại nghỉ ngơi khá sớm.
Chỉ là hôm nay, cô đã tắm xong nhưng anh vẫn còn chưa lên.
Bạch Lộ vốn muốn đến phòng sách tìm anh, nhưng mà nghĩ lại, chắc là anh bận việc gì đó, cộng thêm bản thân cũng khá mệt, vừa đặt lên gối đã ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau lúc cô mở mắt lên thì phát hiện, thì ra Lương Phi Phàm cả đêm hôm qua đều không ngủ.
Vị trí bên cạnh đó, chăn gối đều rất ngay ngắn, nhiệt độ lạnh tanh, chứng tỏ tối hôm qua anh vốn không hề qua đây nghỉ ngơi.
Bạch Lộ khoác chiếc áo ngủ, trở người bước xuống giường, cô đến phòng sách trước, không nhìn thấy Lương Phi Phàm, lại đến phòng ngủ dành cho khách, cũng không có ai.
"Cô Bạch."
Người giúp việc trong nhà thấy cô đứng trước cửa phòng ngủ lóng ngóng, gọi cô một tiếng, "Cô dậy rồi à, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô rồi."
Bạch Lộ "Uhm" một tiếng, người giúp việc có thể là thấy cô khó mở lời, lại một dáng vẻ ngó trước ngó sau, mở lời một cách rất tinh ý, "Cô Bạch, ông Lương tối qua đã đi ra ngoài rồi, hình như ông ấy nói có việc gì đó quan trọng, nhưng đã nhắc tôi hôm nay nhất định phải gọi cô dậy trước 8 giờ."
"…Ò, vậy anh ấy có nói là đã đi đâu không?"
"Ông Lương không nói, chỉ là dặn dò chúng tôi, để cô ăn sáng rồi đưa cô đến hội trường."
Bạch Lộ cảm thấy hỏi cũng không được gì, nên cũng không hỏi thêm, về phòng thay quần áo, sau khi tắm rửa sơ rồi đi xuống lầu.
Người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, Bạch Lộ nhìn thấy trên bàn đều là những món ăn rất cầu kì, liền biết đây chắc chắn là Lương Phi Phàm đặc biệt dặn dò, cô ăn một chút, nghĩ một lúc vẫn là lấy điện thoại ra, chủ động gọi điện cho Lương Phi Phàm.
Điện thoại gọi không được, cô lại càng buồn hơn.
Thực ra điện thoại riêng của Lương Phi Phàm dường như đều không tắt máy, huống hồ gì bây giờ còn là sáng sớm, điện thoại của anh tại sao lại không gọi được chứ?
Bạch Lộ đặt điện thoại xuống, cầm muỗng lên khuấy đều chén cháo, cũng không thèm ăn, nhưng biết hôm nay bản thân phải tham gia cuộc thi, nên cô vẫn miễn cưỡng ăn thêm một chút. Cuối cùng lúc đến hội trường, là tài xế nhà Lương Phi Phàm đích thân đưa cô đi.
Bạch Lộ chuẩn bị mọi thứ cần thiết một chút, vừa bước xuống xe, đã gặp ngay Sở Úy Dạ trước cửa hội trường.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo đơn giản, dáng người cao to tựa nhẹ lên thân xe, một tay cầm điếu thuốc đang hút dang dở, nhắm nghiền một bên mắt hút thuốc.
Một người đàn ông vốn đã rất thu hút, tạo dáng tùy tiện cũng khiến người ta không thể phớt lờ được.
Hắn chỉ đứng đó hút thuốc, cũng đã khiến cho những cô gái đi ngang qua hắn không kiềm được quay đầu ngước nhìn, người đàn ông này lại không chút e dè, đến cả điệu bộ hút nhả khói thuốc cũng đặc biệt mê hoặc.
Bạch Lộ thở sâu một cái, bình tĩnh đảo mắt ra khỏi tầm nhìn của hắn, sau đó lướt qua hắn, đi vào bên trong.
Cổ tay lúc này bị ai đó bắt lại, Bạch Lộ khựng lại một lúc, dường như không có chút gì gọi là bất ngờ, khẩu khí hời hợt, "Anh Sở, hôm nay tôi có việc quan trọng."
"Cuộc thi còn hơn 2 tiếng đồng hồ nữa mới bắt đầu." Sở Úy Dạ đưa tay dập tắt đầu thuốc, vươn tay ra ném điếu thuốc vào trong chiếc thùng rác bên cạnh rất chuẩn xác rồi nói, "Cuộc đấu thầu ở tòa nhà Chính phủ lần trước, em có cơ hội có thể nở mày nở mặt, quả thực là do anh đã giở trò phía sau, vì vậy lần này, anh sẽ không làm ảnh hưởng em."
"Hành động bây giờ của anh chính là đang ảnh hưởng tôi, phiền anh buông tay ra."
Sở Úy Dạ cau mày, không nói thêm gì, những người đi qua họ rất nhiều, lần này anh lại biết kiêng nể, cũng bất chấp sự phản đối của Bạch Lộ, kéo cô đi về hướng con đường nhỏ bên cạnh hội trường.
"Sở Úy Dạ--" Bạch Lộ có chút tức giận, "Rốt cuộc anh muốn làm gì chứ?"
"Không cần nhìn anh thù hằn như vậy."
Sở Úy Dạ vốn khẩu khí lạnh lùng cao ngạo, giây phút này lại có chút cay đắng và bất lực, Bạch Lộ cũng không biết có phải bản thân nhìn nhầm không, hoặc là cô nghe nhầm, nhưng ánh mắt lấp lánh của hắn, rõ ràng là cô chưa từng thấy qua, nếu như dùng 4 từ để hình dung, vậy thì tâm trạng bây giờ của hắn rõ ràng chính là -- cực kì thận trọng.
"Sự hiểu lầm giữa anh và em là vì bản thiết kế đó, Sở Úy Dạ anh bất luận làm việc gì, trong từ điển của cuộc đời chưa từng có hai từ hối hận, nhưng mà bây giờ, anh thừa nhận với em, anh đã hối hận rồi."
Hắn nói: "Bạch Lộ, nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh vẫn hy vọng bản thân đã không sử dụng bản thiết kế của em, vì việc này mà em luôn canh cánh trong lòng, dù cho trước đây anh đã cầu xin em trước mặt biết bao nhiêu phóng viên, em cũng không đồng ý mở lòng mình một lần nữa kí hợp đồng hôn nhân."
"…Nhưng rõ ràng anh cũng đã từng nói, sau này gặp anh trên đường, cũng đừng lướt qua như không thấy."
……
"Sở Úy Dạ, anh…"
Bạch Lộ phát hiện, trong lòng cô đã lặp đi lặp lại vô ngàn lời nói, nhưng mà đến miệng, đến một câu cũng không thể nói ra hoàn chỉnh được.
Thực ra, đối với việc bản thiết kế lúc đầu, cô sớm đã quên rồi, sự việc cũng đã qua lâu như vậy rồi, cô cũng không phải là người thích so đo tính toán, huống hồ gì Sở Úy Dạ đã từng giúp qua cô không chỉ một lần.
Nhưng mà ngay đến cô cũng không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hắn, dường như cô cứ muốn né tránh, phải tránh xa ra, phải lướt qua như không thấy.
Hoặc là, không phải vì cô thực sự ghét sự tồn tại của hắn đến mức nào, mà là vì…cô hiểu rất rõ ánh mắt mà hắn nhìn cô.
Lại không phải là cô gái nhỏ vô tri đến nỗi không am hiểu sự đời, ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ, rốt cuộc chỉ là bình lặng như nước, hay là che giấu cơn sóng vỗ cuộn trào mãnh liệt, cô vẫn còn có thể phân biệt được.
Vì vậy cô có thể cảm nhận được, Sở Úy Dạ đối với cô, có một dục vọng của đàn ông đối với phụ nữ.
Nhưng cô không chịu được bất cứ điều gì, lại càng không thể cho bất cứ thứ gì.
Cũng vì vậy, điều duy nhất cô có thể làm, đó chính là né tránh.
……
"Hở? Tại sao không nói tiếp? Nói tiếp đi, em muốn nói gì thì nói ra hết đi."
Sở Úy Dạ thấy cô nói được một nửa đã khựng lại, bất giác nghiêng người nhẹ, tiến sát về phía cô một chút.
Bạch Lộ vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, liếc nhìn trong hốc mắt sâu thẵm của hắn, cái hình bóng phản ra đó, cô có thể nhìn thấy rõ, cái người phía bên trong đó, ánh mắt sáng trong như nước, vẫn là rất bình lặng, cô có thể cảm nhận được nhịp đập con tim mình, từng nhịp nối tiếp nhau, dường như không hề có bất cứ hiện tượng gấp rút loạn nhịp nào.
Đều là đàn ông, lúc Lương Phi Phàm gần gũi cô, cô lại không có phản ứng điềm tĩnh như vậy.
Nhưng mà Sở Úy Dạ…
Cô biết, đó chỉ là vì, cô đối với người đàn ông này, không có chút tình cảm nam nữ nào.
Bạch Lộ bễu môi, cuối cùng cũng lên tiếng, "Sở Úy Dạ, anh muốn nghe tôi nói gì chứ? Thực ra chúng ta đều là người trưởng thành, có một số lời nói, cũng không cần thiết nói rõ ra, chỉ rõ ra như vậy, trong lòng của tôi và anh đều hiểu rõ, vậy cũng đã đủ rồi."
Trái tim của Sở Úy Dạ, đã rơi xuống một vực thẳm không đáy.
Một vực thẳm lạnh lẽo, lại u tối.
Hắn, sớm đã biết rồi -- chỉ là, không cam tâm, không chịu thua, vì vậy đang dằn vặt trong sự lừa người dối mình, con đường tình duyên xa lạ này, hắn quả thật là đi không xa lắm, lại sớm đã thương tích đầy mình.
"Thứ mà Lương Phi Phàm có thể cho em, anh cũng có thể cho em được, nhưng mà thứ anh ta không thể cho em, thì anh lại có khả năng cho em." Sở Úy Dạ cố nén cảm xúc lại, vẫn không chịu buông tay ra, những ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô, cuối cùng dừng lại nơi chân mày cô, những đầu ngón tay dường như mang chút hơi ấm của tình yêu, Bạch Lộ muốn né tránh, hắn lại đưa tay ra kẹp chặt lấy cằm cô, cuối cùng chỉ nghe thấy hắn thốt ra từng câu từng chữ, trong giọng điệu ngang tàn lại mang chút mê hoặc cám dỗ.
"Đừng chạy. Bạch Lộ, em là người phụ nữ đầu tiên mà anh muốn đối xử một cách nghiêm túc, tại sao không thể xem xét đến anh? Lương Phi Phàm không hoàn hảo như em nghĩ đâu, ít ra thì anh có thể nói cho em biết, anh ta không thể cho em một danh phận danh chính ngôn thuận, bây giờ bụng em cũng đã to lên rồi, lại cam tâm làm một người phụ nữ trong bóng tối như vậy sao? Hay là cam tâm để con em trở thành một đứa con riêng?" Hắn là Sở Úy Dạ, người nhà Sở gia, trong xương cốt, đã mang dòng máu quả quyết lại ngang tàn, cho dù là ngoại hình tuấn tú hay là dịu dàng, đó cũng chỉ là hình tượng giả mà thôi. Xem thêm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...