Tổng Tài Bá Đạo Ép Phải Yêu FULL


“ Bạc Nhược ! ”.
Sắc mặt Helen vốn đã không tốt, sau khi nhìn thấy động thái của Bạc Nhược thoáng chốc liền trở nên trắng bệch.

Hắn vội chạy ra chỗ cô, dùng lực kéo cô vào trong lòng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ từng nhịp lên lưng cô.
“ Tiểu Hoạ sẽ ở bên cạnh em, sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.

Bạc Nhược, bình tĩnh nào, bình tĩnh nào ”.
Hắn từ từ nói, thanh âm cực kỳ dịu dàng.

Bạc Nhược ở trong lòng hắn dần dần khống chế được cảm xúc.

Nhưng sự xuất hiện của người đàn ông ấy khiến cô luôn cảm thấy bất an, mười đầu ngón tay vẫn không có cách nào kiềm chế được run rẩy.
Cô đã từng trải qua cảm giác mất đi chính con ruột của mình, đau đến mức không thiết sống nữa.

Chính vì vậy cô càng không muốn trải qua một lần nữa.

Tiểu Hoạ là do cô mang nặng đẻ đau, là do cô một tay nuôi nấng.

Suốt ba năm nay, cô bao bọc con bé từng tí một, chưa từng dám để cho nó chịu bất cứ tổn hại.

Cô không cho phép Vô Kỵ xuất hiện để rồi đảo lộn cuộc sống vốn đã yên bình kia.
“ Helen, chúng ta nhanh chóng về đất nước K có được không ? Vân Thế Bằng cũng đã chết rồi ”.
Bạc Nhược như cá gặp nước, bấu chặt lấy cánh tay Helen, khiến cho cánh tay hắn hằn lên một mảng đỏ ửng, nhưng Bạc Nhược lúc này hoàn toàn không ít thức được bản thân đã làm đau hắn.
Helen vuốt nhẹ mái tóc cô, bế cô trở về ghế sofa.
“ Được, ngày mai chúng ta về nước.

Còn bây giờ, em mau đi nghỉ ngơi đi ”.

Helen nói chuyện cùng cô một lúc lâu mới có thể khiến Bạc Nhược an tâm.

Cô nằm bên cạnh Tiểu Hoạ, cả hai mẹ con đều đã ngủ say.

Helen chỉnh lại chăn cho cả hai người, trước khi rời đi âm thầm kiểm tra nhiệt độ của Tiểu Hoạ, thấy con bé không còn sốt nữa mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Ở bên ngoài phòng khách đã có người ngồi đợi sẵn ở đó.

Helen cũng không có quá nhiều bất ngờ, hắn lấy chai rượu vang được chuẩn bị sẵn rót vào hai ly.
“ Trở về rồi sao không báo một tiếng ? ”.
Vô Kỵ nhận lấy rượu vang từ tay Helen, ngẩng đầu uống một hơi hết sạch.

Đôi đồng tử màu hổ phách tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, nhưng thực tế ẩn trong sự tĩnh lặng ấy chính là cơn thịnh nộ đã được anh khống chế.
“ Cần phải báo sao ? Tôi làm gì, đi đâu về đâu không phải lúc nào cũng nằm trong sự kiểm soát của anh ư ? ”.
Helen nhíu mày, hai cánh môi mím chặt thành một đường thẳng.

Đối với xuất hiện bất ngờ này của Vô Kỵ hắn ít nhiều cũng đã có sự chuẩn bị, chỉ là sẽ không ngờ anh lại tới nhanh như thế.

Quả nhiên nắm trong tay điểm yếu củ người khác lại có lợi như vậy.
Vô Kỵ khẽ cười.

Anh đột nhiên bóp vỡ ly rượu trống rỗng trong tay tạo nên một tiếng động không nhỏ.

Mảnh thuỷ tinh vỡ vụn đâm vào da thịt khiến nó chảy máu, từng giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống nền đá cẩm thạch.

Lúc này cơn thịnh nổ đã chẳng còn ẩn thân trong lớp tĩnh lặng nữa.
Anh ngẩng đầu nhìn Helen, như cười như không buông một câu.
“ Người phụ nữ ấy, đừng động vào ”.
“ Đáng tiếc, chúng ta đã có cùng nhau một đứa con rồi.

Đứa bé ấy năm nay được hai tuổi rồi, là con gái, rất xinh tên Hi Hoạ ”.
Helen nhếch khoé môi cười một tiếng chế giễu.

Hắn biết một khi nói câu này sẽ thành công chọc giận Vô Kỵ.

Nhưng hắn chính là muốn chọc giận anh, muốn cho anh hiểu cảm giác thứ mà mình muốn cô rơi vào tay của người khác.
“ Nhược Nhược không thể nào sinh con cho cậu, nhớ lấy ”.
“ Là do bản thân anh nghĩ như vậy, Vô Kỵ, cô ấy đã sinh con cho tôi ”.
“ Nếu hiện tại cô ấy biết cậu chính làm em trai của tôi sẽ có phản ứng thế nào ? Nếu biết rồi cô ấy hận tôi ra sao sẽ hận cậu như thế, Vô Kỷ ! ”.
Sắc mặt Helen khẽ biến động, nhưng rất nhanh mọi cảm xúc ấy đều đã được hắn thu lại.

Ba năm hắn ở bên cạnh cô, chỉ nói cho cô biết tên thật của mình là Vô Kỷ, còn tên tiếng anh là Helen.

Bạc Nhược trước nay vẫn luôn nghĩ rằng, người họ Vô rất nhiều, hắn và Vô Kỵ chẳng qua là sự trùng hợp.

Nhưng cô lại hoàn toàn không biết trong người hắn và anh đều cùng chảy một huyết thống.
“ Anh sẽ có cơ hội để nói chuyện với cô ấy ư ? Anh trai ? ”.
Helen mỉm cười, hai cánh môi bất giác mím thật chặt.

Hắn là người hiểu rất rõ nhất Bạc Nhược vì sao mà hận Vô Kỵ, càng hiểu rõ nỗi hận ấy lớn ra sao.


Một khi cô biết hắn có quan hệ với Vô Kỵ, hơn nữa còn là quan hệ ruột thịt hắn sẽ không giữa được cô, dù cho Bạc Nhược luôn trọng tình trọng nghĩa, dù cho cô đối với hắn luôn cảm thấy có ơn.
Hiện tại đối với Bạc Nhược mà nói Tiểu Hoạ là quan trọng nhất, cô sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào được là tổn thương con bé, càng không cho phép những người có quan hệ với Vô Kỵ được lại gần.

Vậy thế nên, mối quan hệ này bại lộ cô nhất định sẽ lựa chọn cách chạy trốn.
“ Thân là phận dưới có nhiều chuyện nên biết điều.

Vô Kỷ, tôi cảnh cáo cậu cô ấy tuyệt đối đừng đụng vào, cũng đừng có bất cứ ý đồ gì với cô ấy.

Chỉ cần đợi tôi biết cậu có ý lợi dụng cô ấy để đạt được mục đích, đừng nói là nể tình anh em, bằng mọi giá mạng của cậu tôi nhất định phải lấy ”.
Dứt lời Vô Kỵ liền rời đi ngay.
Khi nghe Helen nói, Bạc Nhược đã sinh cho hắn một cô công chúa xinh đẹp anh đã có biết nhiên đố kỵ.

Nếu không phải gắt gao kiềm chế có lẽ anh đã động thủ mà giết chết hắn.

Nhưng hiện tại nghĩ lại là Helen cố tình kích động anh.

Bạc Nhược yêu anh như vậy sao có thể tình nguyện sinh con cho người đàn ông khác.

Cô chỉ có thể là người của cô, là mẹ của con anh.
\[ ...!\]
Sáng sớm, Helen đã thu xếp đưa Bạc Nhược và Tiểu Hoạ ra sân bay.

Anna vì quá yêu thích nơi này nên xin phép hắn về nước K muộn một chút mà Helen cũng đã chấp thuận.
Bạc Nhược và Helen bận sắp xếp thủ tục, xong khi làm xong việc quay ra nhưng không thấy Tiểu Hoạ đâu.

Gương mặt cô tái đi, sắc mặt Helen cũng không hề vui vẻ cho lắm.

Hắn và cô lập tức chia nhau ra tìm.

Cô tìm ở phía trước, hắn ở tìm ở phía sau.
Bạc Nhược chạy tới một khoảng trống liền nhìn thấy Tiểu Hoạ, kế bên con bé chính là Vô Kỵ.

Bước chân của cô khựng lại, không có cách nào có thể tiếp tục bước đi.
“ Là con của ai ? ”.

Vô Kỵ không cần nhìn cũng biết người tới là Bạc Nhược.

Anh bồng Tiểu Hoạ trên tay tiến đến trước mặt cô.

Không hề vòng vo mà hỏi thẳng.

Từ hôm qua tới giờ, trong lòng anh vẫn luôn không được yên ổn chỉ vì vấn đề này.
“ Không phải của anh ”.
“ Của Vô Kỷ ? ”.
“ Anh biết anh ấy ? ”.
Bạc Nhược nhíu mày, bỗng cảm thấy có điểm kỳ quái.
“ Tôi hỏi em, đứa bé này có phải con của Vô Kỷ không ? ”.
Vô Kỵ không đáp lại câu hỏi của cô.

Anh nhìn Bạc Nhược, một cái nhìn không hề có một chút hơi ấm, lạnh ngắt như có thể đóng băng lấy cô.
Cô đáp.
“ Phải ”.
“ Vậy thì tôi giết nó ”.
Bạc Nhược nhanh chóng rút dao đặt lên trên cổ của Vô Kỵ.

Ánh mắt cô cũng giống như anh đều trở nên lạnh ngắt.

Lòng bàn tay hơi tăng thêm sức nắm thật chặt lấy con dao.

Cô gằn giọng.
“ Anh dám ? ”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui