Người phụ nữ ấy nói xong liền rời đi ngay.
Bàn tay Bạc Nhược vịn chặt lấy thành cầu thang, có thể như bất động tại chỗ.
Cô ấy nói Vô Kỵ đã trở về, nửa tháng trời anh cuối cùng cũng chịu trở về Vô gia.
Đáng lẽ nhìn thấy anh ở đây cô phải rất vui mới đúng.
Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của người phụ nữ kia khiến lòng Bạc Nhược hình thành một tảng đá vô hình, tảng đá ấy đè lên trái tim khiến hô hấp của cô ngày một khó khăn.
Vết thương ở bả vai bên phải độc đã bắt đầu ngấm sâu hơn, Bạc Nhược dường như có thể cảm nhận được cơ thể đã mất dần sức lực.
Cô còn đang ngây người, phía trên đã vọng xuống giọng nói quen thuộc, trầm trầm, lạnh nhạt.
“ Đứng ở đó làm gì ? Còn không lên đây ! ”.
Vô Kỵ chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện.
Ở đứng ở đầu cầu thang, hai tay đút túi quần, lưng thì dựa vào tường, gương mặt không biết có phải do ánh sáng hay không mà hơi ửng đỏ.
Bạc Nhược thất thần nhìn anh một hồi lâu, đến khi Vô Kỵ thiếu kiễn nhẫn mà nhíu mày, cô mới đáp.
“ Đến đây ”.
Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người trở về phòng ngủ chính.
Anh lên được một lúc thì Bạc Nhược cũng đã trở về.
Cô đưa tay trái đẩy cửa phòng, sau khi bước vào liền đưa tay lên che vết thương ở bả vai như một thói quen.
Nhưng hành động chậm chạp của Bạc Nhược làm sao có thể qua được mắt Vô Kỵ.
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa lại một lần nữa nhíu mày, đôi lông mày kiếm nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết hai con ruồi.
Anh nheo mắt nhìn Bạc Nhược vẫn đứng ở vị trí cánh cửa.
Giọng nói được hạ xuống tông thấp nhất, kết hợp với không gian yên tĩnh của căn phòng càng thêm phần lạnh lẽo.
“ Em bị thương ? ”.
Sống lưng Bạc Nhược căng cứng.
Đối diện với đôi mắt sắc bén của anh cô không dám nhìn thẳng nên chỉ biết cụp xuống.
Cô không muốn anh biết mình bị thương.
Bản thân Bản Nhược cũng không rõ tại sao mình lại như thế, chỉ là trong lòng không muốn để anh lo lắng.
“ Không có ! ”.
“ Không có ? ”.
Vô Kỵ lặp lại lời cô một lần nữa nhưng trong ý tứ không nhìn ra nửa điểm ấm áp.
Anh đứng dậy, bước nhanh ra chỗ cô không nói không rằng giật bàn tay trái của Bạc Nhược xuống để lộ một mảng máu khô nơi bả vai trên chiếc áo phông
“ Thế này còn nói không có ? ”.
Bạc Nhược mím môi, không đáp.
Có một khắc cô nhìn thấy trong đôi đồng tử màu hổ phách kia chất chứa sự lo lắng, nhưng một khắc ấy trôi qua quá nhanh Bạc Nhược không thể phân biệt cảnh tượng ấy là ảo ảnh của bản thân hay là thật sự nữa.
“ Là kẻ nào làm em thương ? ”.
Vô Kỵ đưa tay xé rách chiếc áo phông trên người Bạc Nhược.
Vết thương lộ ra, vừa lớn lại vừa sâu.
Máu tuy đã không còn chảy nhưng vẫn đủ doạ người.
Anh cẩn thận chạm nhẹ lên vết thương của cô, giọng nói dịu đi.
“ Đau không ? ”.
Bạc Nhược lắc đầu.
Cô đã sớm bị độc tố kia làm cho không còn cảm giác, thời gian thích hợp để chữa trị sắp trôi đi ...
“ Độc Ái Dĩ ? ”.
Đáy mắt Vô Kỵ nhanh chóng thay đổi.
Anh nặng nề buông ra ba chữ.
Ban nãy anh thấy cánh tay phải của Bạc Nhược gần như đông cứng anh đã nghĩ đến loại độc này, nhưng anh không chắc, thậm chí anh còn phải thuyết phục bản thân là đã nghĩ nhiều.
Nhưng biểu hiện vừa rồi của cô lại càng khiến anh rõ ràng.
Độc Ái Dĩ nguy hiểm thế nào, cô biết, anh biết.
Hiện tại chỉ là cánh tay phải không hoạt động được nữa, nhưng một tiếng sau sẽ là trái tim ngừng đập, khi ấy Bạc Nhược sẽ chết.
Rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay độc ác như vậy ?
“ Là kẻ nào ? ”.
Anh bế cô đặt lên giường lớn, gằn từng tiếng.
“ Không rõ ”.
Tuy cô và Phổ Trắc quan hệ không tốt, nhưng anh ta cũng là vì thi hành nhiệm vụ nên mới đến.
Cô không muốn có người lại vì cô mà chết.
“ Vì sao lại muốn lấy mạng em ? ”.
“ Họ muốn thứ gì đó từ tôi chăng ? ”.
Bạc Nhược vừa dứt lời sắc mặt Vô Kỵ liền biến đổi, nghiêm trọng vô cùng.
Anh đột nhiên không nói gì nữa, cả hai đều rơi vào trạng thái im lặng.
Vô Kỵ cúi xuống, đặt môi mình lên miệng vết thương của Bạc Nhược, bắt đầu hút độc tố ra.
Bạc Nhược bị hành động của anh làm cho sững sờ, cô muốn phản kháng, muốn đẩy anh ra nhưng bản thân không có sức lực cộng thêm lại bị Vô Kỵ kìm chặt.
Một hồi sau, anh buông cô ra, sau đó chạy đi lấy thuốc, đưa cho cô.
“ Uống thuốc này vào, độc tố trong người em sẽ được giải hết.
Hơn nữa thuốc này sẽ làm cho em phát sốt, đêm nay tôi chăm sóc em ”.
Khoảng cách giữa cô và anh lúc này rất gần nhau.
Bạc Nhược hiện tại mới phát hiện trên người anh có mùi rượu, hương rượu nho thơm mát toả trong không khí rất dễ chịu.
“ Không cần đâu ”.
“ Câm miệng ! ”.
\[ ...!\]
Quả nhiên như lời Vô Kỵ nói sau khi uống xong viên thuốc kia cánh tay phải có thể cử động lại bình thường, nhưng đổi lại Bạc Nhược lại sốt miên man.
Cô sốt rất cao, hôn mê mất ý thức không biết thứ gì còn Vô Kỵ thì túc trực ở bên cạnh cô, không rời đi nửa bước.
Anh tham gia bữa tiệc sau đó mới trở về biệt thự uống không ít rượu, lại thêm ban nãy tự mình lấy độc tố trong người Bạc Nhược ra nên hiện tại cảm thấy rất mệt, gương mặt điển trai trở nên phờ phạc thiếu sức sống, cánh tay run rẩy không ngừng.
Người phụ kia đẩy cửa phòng, trên tay bưng một bát cháo nóng hổi, nhìn thấy Bạc Nhược nằm trên giường lớn, lại thêm Vô Kỵ ở bên cạnh không ngừng dùng khăn ấm lau mặt cho cô thì không khỏi lắc đầu.
“ Anh, ăn chút gì đi để em chăm sóc cô ấy ”.
“ Không cần, em về nghỉ ngơi đi ”.
Vô Kỵ không nghĩ nhiều liền cự tuyệt.
Bạc Nhược sốt rất cao thế nên anh không dám một khắc rời khỏi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...