Lục Quân vừa từ Lục thị về Lục gia, thấy Lục Hạ Thi ở đây, bỗng nhiên tâm trạng ông ta biến sắc ngay lập tức.
- Tại sao con bé đưa Linh Đan về chơi với tôi và Hạ Nhi mà ông cũng tỏ thái độ thế ?
- Vì tôi cảm thấy chướng mắt.
Lần sau mày đừng có về nữa.
- Dù gì căn biệt thự cũng đã thuộc quyền sở hữu của tôi, ông làm gì có quyền đuổi con gái tôi đi.
Hạ Thi đứng lên rồi cúi dập đầu xuống, nói :
- Con chào cha.
- Quý hóa quá cơ ! Sau 5 năm ở nước ngoài, không ngờ mày cũng chỉ rước về được một đứa con hoang còn không biết mặt bố.
Giỏi lắm !
- Ông ! - Lục phu nhân tức giận.
Để ngăn không cho mẹ tức giận quá thành bệnh, Hạ Thi ngồi xuống, vắt hai chân rồi ôm Linh Đan ngồi vào lòng mình và nói :
- Con mang về một đứa con hoang cũng được, còn hơn là cha rước về căn nhà đã đứng tên mẹ một bà vợ lẽ cùng hai đứa con hoang.
Gì mà còn tuyên bố thằng con trai lại là người thừa kế của Lục gia.
Hừ ! Nực cười thật !
- Mày !
Ông ta không thể nói lại, quay ngoắt người đi thẳng vào trong.
- Sao con lại bị gọi là con hoang hả mẹ ? Con thật sự không có bố sao ? - Linh Đan buồn rầu hỏi lại.
Hạ Thi buồn phiền lấy tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn cỡn của con gái và cười mỉm :
- Con đừng để ý, ông ngoại nói đùa thôi.
Rồi cô quay sang nói với mẹ mình :
- Mẹ, con xin phép đưa Linh Đan về.
Hôm nào rảnh rỗi con sẽ đưa con bé sang thăm mẹ sau.
Đúng lúc đấy, Hạ Nhi đứng dậy, kéo tay Hạ Thi đi và nói :
- Chị Thi, em muốn cho chị một bất ngờ này !
Hạ Thi không biết là có chuyện gì nên đi theo.
Linh Đan cũng lon ton chạy theo nốt.
Lục phu nhân cười hiền hậu rồi thư thái đưa tách trà lên uống.
Hạ Nhi kéo chị gái lên một căn phòng tối om.
Hạ Thi ngơ ngác hỏi :
- Đây là đâu ? Sao tối thế ?
- Mẹ ơi, tối quá ! Con sợ lắm !
- Hì hì ! - Hạ Nhi khúc khích.
* Tiếng bật đèn *
- Ta da, ngạc nhiên chưa !
Ánh đèn sáng quá làm Hạ Thi chói mắt.
Cô nhíu mày lại rồi từ từ mở mắt ra.
- Oa ! Đẹp quá mẹ ơi ! Trông như váy công chúa ý !
- Đây là...
Hạ Thi quá đỗi ngạc nhiên trước những thứ trước mắt : Một chiếc đầm với tông màu nhẹ nhàng nhưng được thiết kế khá tinh xảo.
Sẽ không ai có thể tưởng tượng được đây là thiết kế của một người mới.
- Em giỏi lắm, Hạ Nhi ! Chị tự hào về em !
Hạ Thi ôm trầm lấy em gái mình.
Một lúc sau, cả ba người cùng đi xuống.
Trước khi ra về, Hạ Thi nhìn cô em gái và nói :
- Đúng như đã hứa, chị chắc chắn sẽ tặng em một món quà.
Chờ tin vui từ chị nhé !
- Dạ ! - Lục Hạ Nhi mỉm cười.
Trình Phong cũng xin phép được đưa cô và Linh Đan về chung cư để nghỉ ngơi.
Còn Mạt Hy muốn được về công ty để sắp xếp công việc vào mấy ngày tới cho Hạ Thi.
- Mẹ ơi con về đây.
Con sẽ thường xuyên đưa Tiểu Mai sang chơi với mẹ, tiện cho con dạy Tiểu Nhi học thiết kế luôn.
Thôi Tiểu Mai, chào ngoại đi con !
- Cháu chào ngoại !
- Cháu và mẹ Thi về cẩn thận nhé.
Hôm nào cũng phải nhớ qua chơi với ngoại nghe chưa.
Linh Đan gật đầu và vẫy cao tay chào ngoại.
Hạ Thi ôm lấy mẹ mình rồi chào tạm biệt.
Chung cư Kim Châu.....
Ngay khi Hạ Thi vừa mở cửa, Linh Đan vừa đi vào nhà đã hét lên vui sướng và lao tới chỗ người đang nấu ăn trong bếp :
- A, dì Tuệ Lam ! Mami ơi dì Tuệ Lam đến chơi.
Hôm nay con được ăn cơm dì Lam Lam nấu.
Cô gái đang đứng trong bếp chính là người mẫu Dược Tuệ Lam - bạn thân từ thời thơ ấu của Lục Hạ Thi và cũng là một trong những người mẫu hàng đầu ở Thịnh Điển.
Hạ Thi cũng là nhà thiết kế riêng của cô nàng người mẫu nổi tiếng này.
- A, Tiểu Đan Đan của dì !
Tuệ Lam nhấc bổng Linh Đan lên.
- Hạ Thi, cuối cùng bà cũng chịu về nước rồi đấy à ?
- Đương nhiên là phải về rồi chứ.
Quê tôi ở đây, không về đây thì đi đâu.
Hạ Thi vào phòng ngủ cất vali và ra bếp đeo tạp dề vào.
- Tiểu Đan có muốn giúp mẹ và dì nấu ăn tối không ? Con có thể cùng dì Lam làm bánh nướng đó !
LInh Đan hớn hở ra bếp giúp mẹ và dì Lam.
Tối hôm đó mọi người đã có một bữa ăn vui vẻ bên nhau, ăn mừng ngày hai mẹ con Hạ Thi trở về.
Sau vài ngày nghỉ ngơi và lên kế hoạch, Lục Hạ Thi đã tổ chức một buổi lễ khai trương công ty, một buổi họp báo lớn với sự có mặt của rất nhiều khách mời và các phóng viên, nhà báo để ra mắt thiết kế đầu tay của cô.
Một tháng sau.....
Buổi sáng.....
Chung cư Kim Châu.....
Sau khi đưa Linh Đan đến trường mầm non, Mạt Hy đưa Hạ Thi và Tuệ Lam đến công ty.
Công ty thời trang The Fashion.....
Lục Hạ Thi vừa đến công ty, những nhân viên trong công ty liền đứng chào to :
- Chào buổi sáng, bà chủ.
Hạ Thi nhẹ nhàng gật đầu, khuôn mặt điềm tĩnh pha chút vẻ lạnh lùng nhìn mấy cô nhân viên.
Mạt Hy đưa Hạ Thi mấy bản thảo và nói :
- Thi tổng, em có mấy bản thảo cần chị ký tên.
Chị cầm lên phòng làm việc kí luôn giúp em rồi chuẩn bị đồ đi nhé.
Hạ Thi cầm lấy rồi hỏi :
- Chuẩn bị đồ làm gì thế ?
- Tí nữa người mẫu Tuệ Lam sẽ ra hoa viên anh đào để chụp ảnh ngoại cảnh, hoàn thiện nốt bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của chị nên chị cũng phải đi cùng chứ !
- Ờ nhỉ, xém quên.
Cảm ơn em đã nhắc chị nhé !
Hạ Thi cười nhẹ rồi quay lưng đi lên phòng làm việc.
Hôm nay, cô cần phải đi cùng Tuệ Lam đến hoa viên anh đào.
Vì là nhà thiết kế của bộ sưu tập mùa xuân mới nhất của mình nên cô cũng cần đi theo để thị sát.
Chụp ảnh dưới hai hàng hoa anh đào trông thật đẹp.
Khung cảnh nơi đây thật thơ mộng làm sao !
Đúng lúc đó, một đoàn làm phim khác cũng tới đây để quay phim.
Hạ Thi chả quan tâm, cô chỉ cần chú ý đến công việc của mình là.
Nhưng bỗng nhiên có mấy chuyên viên trang điểm và trang phục, đến cả Mạt Hy và Tuệ Lam cũng nhìn sang phim trường bên kia và sáng hai mắt lên :
- Ôi, kia chẳng phải là ảnh đế Châu Khải Thần và tổng tài Phó Thị Phó Trạch Diên phải không ?
- Có cả Phó tổng cũng đến đoàn phim sao ? Chắc bộ phim này có vốn đầu tư của Phó thị nên Phó tổng mới đến thị sát đấy !
- Đó là hai nam thần nổi tiếng nhất nhì ở Đế Đô ! Đã đẹp trai lại còn giàu có, khiến bao nhiêu cô gái phải chết mê chết mệt rồi đấy !
- Hình như họ còn là bạn từ nhỏ.
- Thế mấy nàng có muốn tôi cho nghỉ làm để ở nhà nhà ngắm trai hay không ?
- D-dạ, chúng em đi làm ngay !
Hạ Thi cảm thấy mệt mỏi với mấy nhân viên nữ mê trai đó, cả nàng thư kí và với con bạn thân của cô nữa...Haizzz !
Tuệ Lam khoác tay lên vai Hạ Thi, thở dài :
- Bạn tôi à, cậu có cần phải lạnh nhạt và thờ ơ trước cái đẹp của đàn ông như thế không vậy ? Trai đẹp sinh ra là để gái ngắm đó.
Hay để tôi thử nhìn xem có anh nào bên đoàn phim đó trúng vào đôi mắt sắc sảo của Hạ Thi không ta ?
- Vớ vẩn !
Hạ Thi ôm trán, thở dài : Cô thì còn một đống tài liệu tham khảo thiết kế cần đọc và một đống hồ sơ xin phỏng vấn vẫn còn phải xem xét, lấy đâu thời gian mà ngắm trai cơ chứ !
Rồi cô lấy ngón tay dí vào trán Tuệ Lam một cái mà nói :
- Bà chuyên tâm mà làm việc của mình đi kìa, sắp trưa rồi đấy !
Hạ Thi và Tuệ Lam cùng đi về phía mà nhiếp ảnh gia và mọi người đang nói chuyện để chụp ảnh nốt.
Nhưng Hạ Thi vẫn quay đầu lại nhìn về phía đoàn làm phim kia, nghĩ ngợi : “ Phó tổng ? Là chủ tịch tập đoàn Phó thị - một trong những tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới.
Người nổi tiếng với danh Đại Ma Vương Đệ Nhất Đế Đô, là kẻ lạnh lùng, một tay che trời, giết người không chớp mắt đó hả ? Kẻ như anh ta vẫn không nên dây vào thì hơn ! ”
....!.
.
.
....
Đến giờ nghỉ trưa, Phó Trạch Diên và Châu Khải Thần ra gần bờ hồ ngồi uống trà.
Châu Khải Thần bỗng vỗ vai Trạch Diên, cười lớn :
- Trạch Diên à, hình như vừa nãy lúc tôi diễn, cậu chả chịu để ý gì đến theo tôi cả.
Hay ở đoàn chụp ảnh của công ty thời trang bên kia, lại có cô nào vừa mắt cậu ?
Phó Trạch Diên lườm Khải Thần rồi lạnh lùng nói :
- Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu ! Suốt ngày nghĩ vớ vẩn, để ý một tí vào vai diễn đi.
- Thôi thôi, tôi không đùa nữa không Phó tổng lại giận.
Mà tôi đã cố gắng diễn tốt lắm rồi mà, sao Phó tổng đại nhân vẫn không hài lòng nhỉ ?
Phó Trạch Diên đứng dậy, quay lưng định đi về chỗ phim trường thì bỗng có tiếng hét lớn phát ra từ bên kia bờ hồ :
- Á !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...