- Lục tiểu thư, đây chính là những sở thích, công việc và tính cách của Lăng Khấu Thiên cần cô ghi nhớ và cả những cử chỉ nhỏ nhặt phản xạ của Lăng Khấu Thiên cô cần phải thuộc lào, không được quên. Dần dần cô sẽ quen thôi, đừng lo lắng!
Cô chống cằm suy nghĩ, phản xạ tự nhiên cũng có thể đóng giả sao? Cô thực sự không hiểu nổi, rốt cuộc Lăng gia đề cao cô tới mức nào? Dù sao phóng lao thì phải theo lao, nên cô cũng tò mò mà nhìn chòng chọc vào xấp giấy chữ chi chít.
Cái gì mà đua ngựa, súng hơi? Cô còn không dám nghĩ tới chứ nói chi giải trí bằng cái đấy! Cô có thể lờ mờ đoán ra Lăng tiểu thư này chắc chắn rất mạnh mẽ, cá tính, đối với cô thì hoàn toàn trái ngược nên khiến cô lo lắng. Lăng Khấu Thiên mạnh mẽ, nổi loạn như vậy thì sao lại bỏ trốn, chẳng lẽ không còn hướng giải quyết khác? Là Lăng Tích đáng sợ hay Lăng Khấu Thiên yêu thích người khác? Một cơ hội quý giá như vậy, nắm chặt Lăng Tích trong tay mà Lăng Khấu Thiên lại không muốn? Rốt cuộc là thế nào?
Cô lại một lần nữa mặc kệ, chuyện nhà người ta, cô không cần hiểu đâu, cô chỉ cần xong việc rồi cầm tiền là được.
Cái gì mà khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì nên xử sự thế này, khi gặp con vật Lăng Khấu Thiên ghét thì phải làm thế kia và cả các mẫu chữ ký của Lăng Khấu Thiên mà bắt buộc cô phải luyện mỗi ngày. Trời ạ! Những điều nhỏ nhặt như phản xạ lại được ghi chú cẩn thận như vậy chứng tỏ Lăng Khấu Thiên không hề tự do như cô nghĩ, có lẽ Lăng Khấu Thiên quá bị bức ép.
Và cô cũng không phải người máy sao chép người khác nguyên bản!
Cô đến giờ vẫn chưa tin tưởng được bản thân phải làm chuyện điên rồ này. Bỏ qua đi! Cô quăng xấp giấy lên bàn rồi rốt cuộc không thèm nhìn tới dù chỉ một lần. Cô đôi lúc cũng rất ngang bướng, chỉ 1 năm thôi thì có cần hành cô như vậy không?
Cầm lấy mặt khác là lịch sử của Lăng thị. Cô nghĩ ngợi chắc hẳn tờ này phải đọc qua rồi, cô từ trước đến nay học thuộc bài đều học qua loa sau đó sẽ tự ghi nhớ, không cần miệt mài học tới học lui như người khác. Nói trắng ra là không phải cô thông minh hơn người mà là cô phát ngấy làm biếng!
Nhắm mắt, cô liền thiếp đi trên nệm lớn êm ái. Kỳ lạ, mỗi lần cô tính học cái gì đó tiếp thu vào não thì liền mắt mở không lên, chính vì thói này mà khiến cô gặp rất nhiều rắc rối khi còn đi học.
Mắt sắp đóng lại thì cô liền giật mình, đánh vào đầu bản thân một cái cho tỉnh táo. Cô rời giường mà vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo. Nhìn gương mặt ướt sũng trong gương thì cô lại nhớ ra một chuyện buồn cười.
Cầm Như là đồng học với cô, Cầm Như mỗi lần đến lớp thì luôn trang điểm cho tươi tắn nhưng cô thì chuộng tự nhiên hơn nên vẫn chưa biết son phấn. Có lần cô vì học mệt mỏi mà vuốt mặt cho sảng khoái thì cô quay sang bên cạnh thấy Cầm Như cả gương mặt đờ đẫn nhìn cô.
"Tớ không dám vuốt mặt như cậu vì sợ trôi lớp trang điểm tớ dày công cả tiếng đồng hồ đâu!" Khiến cô cười như muốn ngất đi, khoé miệng giật liên tục đến đau bụng vẫn không thể ngừng cười. Đến hiện giờ, cô vẫn còn nhớ rõ "Cầm Như hát bội".
Cô lấy khăn vắt trên giá, lau đi nước trên động lại trên mặt, trở lại giường mà tiếp tục đọc cái đấy. Nhưng chưa bao lâu, cô lại chán mà bật TV lên xem phim truyền hình, hết phim truyền hình thì tới báo chí trực tuyến, hết cái này lại tới thời trang, cho đến khi cô buồn ngủ thì cô ngủ luôn.
Vậy xem ra, cô đọc chả được là bao! Cô thậm chí còn chả có khái niệm lạ giường là thế nào. Cô phì phò, ôm gối dài rồi mơ mộng, đi vào giấc ngủ sâu.
Sáng tinh mơ, cô còn chưa muốn dậy thì đã có hầu nhân vào mời cô dùng bữa sáng. Cô trong nháy mắt liền tỉnh táo, không dám ngủ nướng tiếp vì chính cô biết cô không thể buông thả tự nhiên.
Cô thay đồ gọn gàng rồi mới đi xuống. Buộc tóc gọn gàng cao lên cho thoải mái rồi theo sau hầu nhân, như cũ đi xuống phòng bếp. Cô khép nép vô cùng mà ngồi xuống.
Nhìn cháo bò trước mặt thì cô thấy có vẻ dễ nuốt nên cô nhìn thấy "chủ nhân" cầm muỗng thì cô mới dám cầm lên múc cháo.
Vừa nuốt xuống một muỗng, thì có tiếng nói phát lên.
- Lục tiểu thư, chốc lát sẽ xảy ra buổi họp thường lệ của Lăng thị, cần sự có mặt của cô. Chúng tôi sẽ cho cô một xấp tài liệu, cô chỉ cần dựa vào nó là được, không cần căng thẳng.
Lại một xấp tài liệu? Chẳng lẽ đầu óc cô chỉ để vào tài liệu! Cô máy móc gật đầu rồi cấm cúi ăn tiếp.
Cô liên tưởng đến cuộc họp, sẽ có rất nhiều người nghe cô nói vây quanh cô, cô còn chưa làm quen với môi trường đó, với lại cô cũng chẳng biết nói gì, chẳng lẽ mỗi lần nói là mỗi lần nhìn vào giấy. Còn có biết bao nhiêu cổ đông ở đấy, cô tuyệt đối không thể nói bừa.
Cô bắt đầu thấy nuốt cháo không nổi nữa rồi, lại cố nuốt rồi đi thay đồ ngay. Khi cô trở về phòng thì đồ đã đặt ở cuối giường. Cô an ủi bản thân nên vui vẻ lên đi, không nên lo lắng đâu, dù sao mọi chuyện này đều không phải chuyện của cô, chuyện của Lăng Khấu Thiên.
Cô đi tắm thoải mái đầu óc, rồi mới quấn khăn tắm ra khỏi, nhưng lại nhìn thấy Tiểu A đồng thời mở cửa đi vào, cô hốt hoảng không dám hét, Tiểu A lại không khỏi đỏ mặt mà liên tục xin lỗi rồi lui ra ngoài. Cô lúc này đã trốn trong toilet không dám ra ngoài, càng là khoá chặt cửa cho an toàn.
Tiểu A nhớ lại hình ảnh cô chỉ quấn duy nhất chiếc khăn tắm trên người thì mặt càng đỏ. Anh ta là chưa tiếp xúc qua nữ nhân nên có chút gượng gạo.
Nói ra thì có thể không ai tin nhưng là sự thật!
Cô nhìn vào gương, vỗ mặt bản thân cho tỉnh táo, sự hớt hải vẫn còn thể hiện rõ rệt.
"Làm sao đây?" Cô cắn môi, sợ sệt một lúc lâu. Nhìn ra tấm kính bên ngoài, khi thấy rõ sự an toàn mới dám đi ra ngoài. Cô cũng không ngờ tới phòng riêng của bản thân mình mà anh ta lại thoải mái đi vào như vậy. Cô cũng không nghĩ nhiều mà cầm đồ vào toilet thay, đơn giản là cô quên mang đồ theo khi vào tắm!
Khi xong hết thảy, cô nhìn vào tấm gương đứng lớn, phản chiếu hình ảnh cô vận bộ vest công sở đẹp mắt, nó rất vừa vặn với cô, cô đoán có vẻ rất đắt tiền vì nó bóng loáng và rất mượt mà, thân hình mảnh dẻ trắng nõn được vest ôm lại, tất cả đường phô ra khiến người nhìn ló mắt. Cô vẫn không cần trang điểm mà lập tức đi ra khỏi phòng và đi thẳng xuống lầu.
Nhưng đi một lúc, bước chân cô lại cứng nhắc vì nhớ lại ban nãy, Tiểu A! Thì cô lại không dám bước tiếp nhưng lại nghe tiếng hối hả của hầu nhân thì cô đành hết cách mà đi theo.
Ra khỏi dinh thự, Roll Royces đợi cô, Tiểu A lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra mà đối cô, mở cửa cung kính mời cô nhưng với cô thì lại là có tư vị khác.
Cô ngồi vững trên xe, xe lăn bánh dần dần rời khỏi Lăng gia, trong xe chỉ còn cô và anh ta. Không khí cô hít thở, cô cảm nhận dường như là dần bị ít đi, cô cảm thấy không tự nhiên nữa, cứ nhìn thấy anh ta thì cô lại nhớ đến chuyện vừa rồi.
Chuyện mới vừa xảy ra đây mà, Tiểu A có thể xem như không có gì nhưng cô lại không thể đâu. Cô không thể như Tiểu A.
Tập đoàn Lăng thị rộng lớn dần hiện ra trước mắt cô, chuyện Tiểu A cô dần tạm gác đi, chuyện hiện tại cô phải lo lắng vì là đối mặt cuộc họp Lăng thị.
Đỗ trước cổng lớn, bỗng có thư ký đến dẫn cô vào trong, còn Tiểu A để xe cho bảo vệ chạy vào hầm rồi cũng nhanh chân theo sau cô.
Cô hiện tại, chẳng còn biết gì mà cầm tay bản thân đã đổ đầy mồ hôi trấn an. Cô luôn để mắt ở thư ký mà đi theo vào phòng họp, nếu cô không chú ý thì cô sẽ không biết đường đến đấy đâu.
- Cô Lăng, mời!
Thư ký cung kính mở cửa rồi đặt tay mời cô vào. Cô thở phào một cái, cô cầm chặt giấy chuẩn bị sẵn trong tay, trên xe cô đã có đọc qua, có vẻ hiểu được sơ lược cuộc họp này muốn bàn đến là cái gì nhưng vẫn không cấm lúng túng.
Cô đi vào, ai nấy cũng đặt chú ý ở cô, khiến cô thở gấp, cô biết ai cũng chú ý cô đến tư thái của cô nên cô cố gắng thể hiện bản thân bình tĩnh nhưng chính nhịp thở của cô đã bán đứng cô.
"Trời phật ơi, con mong người phù hộ cho con."
Ngồi đến vị trí Tiểu A đã hướng dẫn cô trước đó, sau cô đưa mắt nhìn một vòng những gương mặt xa lạ và dừng ở Lăng Mạc và Lăng Thanh. Lăng Mạc đón được ánh mắt của cô thì gật đầu, cô bỗng cảm thấy ấm áp mà an tâm hơn. Ánh mắt anh ta đen láy sáng ngời như ngôi sao, khiến cô nghĩ đây là cô có thể tin tưởng được một lát.
Cô hít thở sâu một cái, lấy lại bình tĩnh, yên lặng mà nhìn "người này tung, người này hứng.". Chẳng lẽ đây mới thực sự là không khí của mỗi cuộc họp lớn sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...