Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Tiếng đập cửa dồn dập bên ngoài, Lục Nan Hy từ từ ngẩng đầu, nước mắt từ khoé mắt ngày càng nhiều trực trào, như bị ứ động khiến con ngươi hơi nhức. Yết hầu đông cứng, một tiếng phản ứng cũng không thoát ra được. Bị nhịp đập bên ngoài ảnh hưởng.

"Két" Cánh cửa mộc sờn màu vừa đẩy khỏi, một bóng đen quen thuộc ập đến cô, cô không kịp phản ứng mà bị ngã nhào xuống nền nhà lạnh lẽo.

Đưa tay lau đi mắt bản thân, đồng thời mím môi cảm nhận cơ thể uể oải đau đớn lạnh toát, trợn mắt nhìn lại gáy nam nhân đang ôm chầm mình, quá nặng đi, tay còn liên tục siết chặt cô không buông. Chính cô cũng không hiểu bản thân, ôm chặt lại, cũng không cần nhận ra nữa, bởi cô có làm sao đi nữa, cũng nhất định xác định là ai. Nhưng chính vì biết được, nước mắt lại kích động không thể ngừng.

- Tích Lãng...anh say rồi ư?

- Đừng khóc.....

Từng ngón tay lạnh lẽo vuốt ve da thịt mình, Lục Nan Hy mới tin trước mắt mình, là thật sự rồi. Giây trước cô còn chưa dám tin. Đưa mắt không chút chần chừ nhìn thẳng người đàn ông mệt mỏi trước mặt.

- Tóc của em...HY HY....EM....

- Anh...hức hức....anh tại sao còn đến đây làm gì? Đừng tự hạ mình mà đến gần tôi nữa, tôi...không..xứng...xứng để anh tốn thời gian...

- Những lời tôi nói trước đó em quên rồi? Tôi lời nói đều không có nói suông.

Bất chấp Lục Nan Hy cố gắng kháng cự, Tích Lãng mạnh mẽ lần nữa ôm chặt cô, trước mắt ngày càng tối sầm, sau, không thể cầm cự nổi nữa mà gục ngay trên vai cô nhỏ bé. Dần dần ý thức được mà ngừng lại tay, cảm nhận đỉnh đầu hắn trên vai cô nặng trịch, được một lần thót tim, sợ hãi mà lần mò hắn gương mặt, ôm chặt vào lòng, nhưng sau nghe hương men nồng nặc cùng nhịp thở chậm rãi, mới biết được, là hắn say, thực doạ chết cô rồi.

Mặt trời lên cao, lần đầu tiên hắn cảm giác bản thân không thể ngồi dậy, quá mức nặng nhọc, nhưng đầu mũi lại ngửi được mùi của bếp núc, có phải ai đó đang nấu gì không? Bất chợt, đưa mắt tìm Lục Nan Hy, nhưng trước nhất, đầu giường là ly nước, hắn nhìn xung quanh, không có thấy ai nên nhanh cạn sạch, quả thực, mỹ vị ngon nhất trần gian lúc này là nước lọc.

Nước chỉ vừa nuốt vào yết hầu, yết hầu khô cằn, tưởng chừng đã lâu không có nghe vị nước, giây sau, phát giác được bước chân đang tiến gần từ gian bên cạnh, Lục Nan Hy cầm khay bước vào, lúc này mới kịp nhìn cho rõ, dung nhân mỹ mạo hằn sâu hai mắt mất ngủ, nhợt nhạt khí sắc, trên má còn có vệt nước mắt đã khô đi. Tích Lãng nhìn sơ qua, con ngươi hổ phách đỏ ngầu, sáng quắc như muốn tuyên chiến.

- Đây là canh giải rượu, tôi...

Còn chưa có nói hết, Lục Nan Hy đã bị ôm chặt đến nghẹt thở, có chút kinh ngạc, không nghĩ đến được, muốn nhắm mắt cảm nhận nỗi trống trải hiu quạnh được lấp đầy nhưng mà bản thân lại không cho phép cô làm điều đó, cô càng cứng đầu, mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối hơn.

- Hy Hy, em đã quá vất vả...tôi không cho phép...

Nghe đến, đáy mắt lại trực trào nước mắt, hắn chỉ giỏi làm cô khóc, nhưng tay lại nắm chặt, giả vờ như cái ôm này chưa hề xảy ra, kìm bản thân gần như muốn cắn răng cầm cập, mở to mắt, hàn quang sóng sánh lấp lánh, đôi đồng tử như hai hòn ngọc minh châu xuyến đỏ, vô tình mà buông ra lời nói kiên cường nhất có thể, nuốt nước mắt vào trở lại khó khăn, như tảng đá đè trũng xuống đáy lòng tê tái.

- Bát canh này mau cạn hết, sau ăn vào một chút cơm rồi rời khỏi đây ngay, tôi không muốn chấp chứa người lạ.

- Người lạ? Vậy Lăng Thanh mới là quen tai quen mắt? Tôi không đi đâu cả.

- Anh không đi thì tôi sẽ rời khỏi.

Tức khó trực trào sục sôi ở yết hầu, nắm chặt cổ tay Lục Nan Hy như nghiền chặt mà ra sức điên tiết, cô vậy mà lại không tiết ra lời nào, càng nhìn thấy cô mím môi ngó lơ bao nhiêu thì càng máu dâng trào tức khí bấy nhiêu. Cô sao có thể bán đứng hắn mà cơ hội, bảo vệ Lăng Thanh.


- Nó là tình nhân của cô, cho nên cô bất chấp lợi ích bản thân, ngây ngô để người lợi dụng. Đừng tưởng tôi không biết, cô lấy cắp đi văn kiện kế hoạch Tích thị cũng chỉ vì một lời của thằng nhóc đó.

Tích Lãng nhất thời như mất hết thần trí, trước mắt gần như hoá bão tố, ngực phập phồng dồn dập hơi thở khí tức sát khí đằng đằng dâng trào nhìn nữ nhân trước mắt trơ ra yên lặng không chút nào biểu cảm hối lỗi. Tay cứ liên tục đưa lên, sau lại buông thõng xuống vô lực, không cách nào làm chủ bản thân, bị phần yếu điều khiển. Hắn thực lòng không thể cách nào nhắm mắt động thủ với Lục Nan Hy. Gương mặt nữ nhân như hoa, hương thơm từ cô làm hắn thoải mái, luôn muốn xích lại gần hơn.

Chính bởi không thể nào diễn lãnh băng, không thể để cô nhìn hắn mềm lòng được, là cô đã chà đạp đi hắn trước đó muốn hoà giải.

- Cô....muốn rời khỏi đúng không?....Cút khỏi mắt tôi lập tức...cút...

Lục Nan Hy ý định muốn chạy khỏi đây ngay như ban đầu nhưng mà chân như bị dính keo chặt, không thể di chuyển, sao lại cảm thấy lời hắn này thực khó thực thi, cô thấy bản thân không có lỗi, đâm sau lưng hắn, là cô không có lỗi. Đây chẳng là gì với đứa con của cô mất đi, là cuộc đời cô liên quan đến hắn cho nên hiện tại mới đến bước đường cùng thế này, còn không phải địa ngục vô gián trần gian đang dần giày vò cô?

Ánh mắt hắn dần đỏ ngầu, không chừng chỉ một cái nhíu mày liền mềm lòng ôm lấy cô vào lòng, bởi mái tóc kia, sao lại ngắn đến đáng thương thế này, hắn không thể trách, những chuyện đã xảy ra, đối cô là một thảm họa, nên chính nó đã thể hiện cô từ một thân mềm bao bọc bởi một lớp gai trơ trọi, dần chỉ còn gai góc chống nổi, thân mềm xước đến mức không còn tồn tại. Hồi ức đang dần hồi niệm trong thần trí chẳng thể nào buông bỏ, chỉ có thể buông bỏ mọi thứ vật chất giúp hắn quên đi cô nhưng là trong lòng hắn đã thầm mở cửa, chào đón hình bóng nữ nhân kia.

- Anh tức giận không? Điên tiết? Đối tôi, anh như vậy vẫn chưa đủ tôi thoã mãn...tránh xa tôi ra...ghê tởm...

"Bang..." một cái chớp làm hắn bừng tỉnh, nghe lời cay độc nhưng giọng điệu lại không phải, Lục Nan Hy đang kìm nén, nước mắt không ngừng rơi xuống nhưng đó không là chủ ý, là nước mắt chẳng thể cầm được, phẫn nộ tích tụ mà bật chế độ tự động, tầm mắt trước mắt mờ nhạt, hình ảnh hắn ngập tràn trong nước mắt, dần môi cô mếu lại, sắc mặt tệ không che giấu nổi, gục ngã tại chỗ, lồm cồm đến nơi hắn đứng, nắm tay thật chặt, cứ việc đưa nắm tay mạnh đấm vào mũi giày hắn, cứ mạnh dần rồi mạnh dần, cùng tiếng khóc ai oán khiến cho ai cũng xốn xao.

Hắn không chịu nổi nữa, nhìn trước mắt nhíu mày, một bước khom người chào thua, nhanh cầm lấy tay cô, ôm chặt cô vào lòng, siết chặt, không muốn buông, hắn đã sai, hắn không phải con người lãnh cảm, máu lạnh như hắn diễn đạt thường ngày che mắt thế nhân.

- Tôi hận anh... thực hận....

Tiếng khóc tràn đầy kìm nén, trong hắn khó chịu, không thể làm gì khác ngoài ôm cô, tuỳ cô đấm đánh tuỳ ý, miễn cô dễ chịu tâm tư.

- Lục Nan Hy, chỉ cần em đến, không từ thủ đoạn, tôi cũng sẽ nhắm mắt không biết. Chúng ta, bắt đầu lại từ đầu được không?

Lời hắn phát ra, một nửa van xin, một nửa bất lực. Hắn sẽ không trách đứa bé, không trách văn kiện quan trọng đánh mất, chỉ cần cô một tiếng chấp thuận, hắn liền hoá ngu ngốc nam nhân, bất cứ cái gì đúng đắn lý lẽ đều không có biết.

- Anh còn có thể mở miệng như vậy ư? Cả đời dùng lời không có đạo lý làm trọng? Tôi từ thủ đoạn, chẳng bằng anh giết chết con tôi...

Trước ngực cách lớp áo sơ mi ướt đẫm nước mắt nữ nhân, đau nhói không thể tả. Nhưng vừa nghe đến cô thét lên trách cứ hắn đứa bé, hắn liền ngây người, con ngươi hổ phách đan xen hốt hoảng như sấm sét ngang trời, lời nói cũng như không lành mạch nữa, uy nghiêm trong lời nói cũng không còn, thay vào đó là điếng người.

- Cô...cô vừa nói gì? Nhắc lại xem.

- LÀ ANH NHẪN TÂM BỎ ĐI ĐỨA BÉ, GIẾT CON CHÚNG TA, CON CỦA TÔI...anh muốn tôi nhắc bao nhiêu lần đây?

Lục Nan Hy tức khí hét lớn vào mặt hắn, hắn không trách cứ, chỉ ngày ôm cô càng chặt, thầm phát tiết bản thân, không thể nào bóp chết cô - nữ nhân ngang ngược.

- Cô....Hảo, hận tôi lắm đúng không? Tôi sẽ cho cô nếm trải, thế nào là cảm giác hận đến xương tủy.


Được, hắn sẽ nhận lỗi tất cả, chỉ để muốn có thứ gì đó ràng buộc giữa cô và hắn, không có khả năng chấm dứt. Nhưng liệu hắn có nghĩ đến, cách hắn chịu đựng kiểu này, chỉ có đẩy hai người thực lòng ra xa hơn.

- Đồ cầm thú, rời khỏi nhà tôi ngay lập tức.

Ngược lại, Tích Lãng không đợi Lục Nan Hy hai lời, liền trực tiếp rời khỏi, chỉ duy nhất bỏ quên chiếc vest lại, nhưng lại cầm lấy chiếc vest trước cô mua tặng cho hắn, xem như cô cũng đã tặng xong, thầm thở phào nhẹ nhõm. Tất cả mọi chuyện xảy ra, làm hắn điên tiết cũng đã làm qua, vậy có thấy hoan hỷ?

Cô đã tự hỏi bản thân bao nhiêu lần câu hỏi này rồi.

Cơm canh đã nguội lạnh, nhìn đến còn mường tượng lại bộ dáng lúc nãy bản thân cao hứng thế nào khi nghĩ đến nấu cho hắn ăn. Tất cả, rốt cuộc cũng trở lại vị trí của nó. Điều hiêu, hoang tàn cảnh vật, ngôi nhà này, chỉ còn một mình cô ngây ngốc nhìn lại. Chính cô đã phá hỏng tất cả.

Lục Nan Hy gục ngã xuống, úp mặt vào hai đầu gối chụm lại, nấc từng đợt, chỉ muốn khóc cho đã một trận, cô còn phải đối mặt với nhiều thứ khác nữa.

Mắt vô tình nhìn ra khỏi cửa, cứ thế ngẩn người đến hết ngày.

- Lão gia, khi nãy đại thiếu gia vừa mới trở lại, nhưng không có sự định đến đây thỉnh an, ngay lập tức bỏ lên phòng, nhìn vẻ mặt đang rất mệt mỏi.

- Đừng làm phiền nó, chuẩn bị cho ta tuần trà mới.

Tích Hiếu Vi chậm chạm xoay người khỏi giường mộc, nhận ra khi trở gió, bản thân cũng ngày già đi mặc yếu dần, gậy ngày càng dồn trọng lực nhiều. Nhưng nghĩ đến thằng cháu đích tôn thì càng không nhịn được thở dài, trong suy nghĩ lại nghĩ đến, chắc hẳn lại ẩu đả sơ xuất rồi trốn đến ông thôi, cho nên không cần gấp gáp, đợi một chút chuẩn bị bữa trưa, gọi xuống luôn một thể, là muốn cho hắn thời gian một chút yên tĩnh, nhìn nhận lại mọi chuyện.

- Lão gia, tôi gõ cửa nhưng đại thiếu gia lại không có phản ứng.

Ông đành rời bàn lớn mà nhấc gậy lần mò dò đường đi, chính bản thân leo lên từng nấc thang dài, cháu ông đang buồn, ông sao có thể ngon miệng ăn uống?

- Tiểu nghịch tử, ta gọi cửa, còn không mau mở!

Tích Lãng thật sự bị ảnh hưởng, mau chóng mà chạy đến mở cửa. Cả người hắn đều đã nhiệt độ nóng đến khiếp người.

- Mặt đỏ thế này, bệnh rồi đúng không?

Dừng một chút, ông đến gần hơn, mùi men nồng nặc thì càng giận dữ, nổi trận lôi đình quơ gậy lên không trung định giáng xuống đứa cháu ngỗ nghịch này thì hắn lại ngã xuống bất tỉnh.

- Người đâu? Hầu nhân...

Một phen sợ hãi, chính ông cũng muốn ngất theo, nhưng lại mau chóng định thần mà hô hoáng hầu nhân tập trung đến chăm sóc hắn. Bản thân lại lần mò trở lại xuống đại sảnh, nhấc điện thoại liền trực tiếp đánh đến Cẩm Viên, nhưng lạ lẫm một tràng dài không có ai nghe máy, hoàn toàn là tự động thiết bị để lại tin nhắn. Sau không gọi đến Tích gia mà gọi đến Lăng gia.

- Gọi Lăng Khấu Thiên đến đây cho ta.


Giọng điệu uy nghiêm này đối diện hầu nhân lại không có dám hỏi lại, ngay lập tức đoán được là nhân vật thế nào rồi mà yêu cầu như vậy.

Lăng Khấu Thiên bị mắng hôm qua đến nay còn chưa hết tức giận, định bụng làm vạ nhịn ăn cả ngày, đến hiện tại còn chưa có nhận được lời an ủi hay năn nỉ thì càng điên người.

- Sao?

Tích Hiếu Vi như nhất thời quên đi lời phản ứng bên trong điện thoại, ngay lập tức vào thẳng vấn đề.

- Cháu dâu, ta đã gửi xe đến đón con, ta không biết giữa con và Tích Lãng như thế nào không thuận nhau, nhưng mà hiện tại nó đang bệnh nặng, nó chăm sóc cần con.

Sao? Cháu dâu a?

- Vâng ông nội, con nhất định sẽ di chuyển sớm nhất đến.

Lăng Khấu Thiên nhuếch mép cúp đi ngay điện thoại, vô cùng hài lòng, là ông già này còn chưa biết chuyện, nghĩ đến cô sẽ lợi dụng hắn tình cảnh yếu ớt bệnh tật, tạo cớ sự ràng buộc hắn, không thể bỏ cô dễ dàng được.

Thực sự người của ông làm việc rất nhanh chóng, xa như vậy quãng đường, lại rất nhanh vào đến trung tâm thành phố. Lăng Khấu Thiên chỉ vừa thay xong quần áo đã nghe thấy tiếng còi báo hiệu. Cô một bước lên xe, không che dấu được cao hứng, chỉ nghĩ đến, thời cơ bản thân đã đến rồi, sao lại không đáp lấy được, như vậy là phụ lòng ông nội rồi a?

Đến nơi, Lăng Khấu Thiên gấp gáp xuống xe, không đợi hầu nhân mở cửa, một bước hất cằm bỏ qua cả chào hỏi thân thiện, cũng như điệu bộ khó gần cao quý làm ai nấy đều nghi hoặc. Lãng Hiếu Vi thấy hầu nhân mau chóng tập trung ra ngoài thì cũng đưa mắt nhìn, có phải hay không thị lực ông giảm, rõ ràng nhìn qua liền không có giống khí chất nữ nhân trước kia đến đây. Nhưng nghĩ lại, có lẽ ông nghĩ nhiều rồi.

- Ông nội.

Lăng Khấu Thiên như người nhà gặp nhau, không một chút kiêng dè ôm lấy ông khiến ông nhíu mày, ho khan một tiếng, truyền đến hầu nhân đưa cô lên phòng Tích Lãng, còn bản thân thì ra ngoài hoa viên tuần trà, sắp xếp bàn cờ vây, trong lòng vẫn chưa thoát khỏi băn khoăn.

- Chuẩn bị một chút nước ấm cùng cháo mang lên cho thiếu gia.

- Vâng lão gia.

Hầu nhân là bên trong bếp, nghe đến thiếu phu nhân đến thì hào hứng, nhanh nhẹn muốn gặp gỡ. Còn muốn hỏi cô công thức làm bánh quy.

Lăng Khấu Thiên không cần gõ cửa, cửa đã tự động để hở một đường lớn, cũng từ ánh sáng chói bên ngoài mà nhìn ra bên trong hoàn toàn tối om như mực, cô có chút chùn bước, cảm giác lạ lẫm vây chặt, tại sao bản thân lại lo ngại? Quay đầu hiện tại đã không kịp rồi.

Trấn an bản thân bình tĩnh, đưa tay bật nhẹ đèn ngủ ở đầu giường, ánh sáng đủ loe loét không quá làm phiền Tích Lãng giấc ngủ, đập vào mắt là hắn nằm run rẩy, mền bông dầy đắp quấn kín cả người vẫn chưa đủ ấm, mồ hôi dày đặc động ở trán, chỉ có khuôn mặt tuấn lãng cứ mãi chập chờn làm đốn tim nữ nhân yếu lòng... Ngược lại Lăng Khấu Thiên không một chút thương xót, cô hoàn toàn thoải mái mà hành động theo đúng ý mình. Bò lên giường hắn, trụ môi hắn như dự định, nhất định phải có một đêm ngủ với hắn, chí cuối, cái gì cũng nên sự.

Tích Lãng trầm mặc bên tai nghe tiếng động bước chân nhẹ nhàng hời hợt như kiểu trộm cắp lắp lắp ló ló, sinh ra hoài nghi, hai cánh môi bạc run rẩy không ngừng, hàn khí xâm nhập ở người gần như là quá nhiều, lại bụng trống rỗng, cảm giác ê ẩm nhức nhói khó tả. Cả khoan miệng đều tê cứng, nước bọt cũng muốn đông đặc khó mà nuốt trôi. Trong thần trí thầm nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, chỉ có xát muối lại một lần nữa vết thương mới giúp hắn mặc định lại. Bỗng một đôi môi mềm mại mát lạnh phủ lấy môi hắn, tản nhiệt thoải mái, nhưng mắt vừa kịp lim dim mở khỏi, thì gần như lờ mờ không thể nhìn rõ được dung mạo nữa, chỉ có thể cảm nhận đối phương từ từ nông rồi vào sâu hơn, ngày càng mãnh liệt, như muốn nuốt trôi đi hết do dự của hắn, không cho hắn cơ hội tự mình tiếp nhận.

Tay Lăng Khấu Thiên ngày càng mất kiểm soát, giật lấy khoảng cách che đi giữa cô và hắn, chiếc mềm bông gần như được cô bức khỏi rất khó khăn, hắn thực sự thân nhiệt còn hơn lửa đốt, máu trong người cô sục sôi không ngừng, người đàn ông tuấn tú trước mắt, ham muốn hắn là điều cô thèm thuồng từ rất lâu. Đến môi quấn môi cũng muốn tan chảy.

- Ưm...Hy Hy....

Không ngờ tới, nam nhân cũng có tiếng rên ủy mị thế này. Nhưng hắn gọi tên, khiến cô nhíu mày. Càng không cho hắn phát ra tiếng gì nữa, ngày càng nhanh quấn lấy lưỡi hắn nóng bỏng mà đê mê hương men đậm cùng hương thuốc lá đan xen. Hơi thở thơm tho đến nhường nào, tay cô lần xuống cởi bỏ đi áo choàng.

Bỗng, ngoài cửa lại bị tiếng gõ mà hắn nhất thời nhớ rõ lại bản thân như thế nào. Một tay đẩy Lăng Khấu Thiên mạnh bạo trên người mình, cô nữ nhân yếu ớt, dưới lực đạo đó không kìm được văng khỏi giường, đau đớn không thể xem xét kịp, nửa thế kỷ sau mới vuốt ve eo mà chồm người dậy khỏi nền nhà lạnh lẽo. Liếc ánh nhìn đến bóng lưng hắn cao lớn mở đi cửa mà tiếp nhận khay thức ăn từ hầu nhân ở trên bàn, định vị ở ghế mộc, thầm thở dốc vì mệt mỏi, cảm thấu chỉ cần một cái chuyển động khiến hắn muốn ngã sấp khỏi, quét ánh nhìn đến cô như trào phúng, nếu hắn mà không như hiện tại, liền trực tiếp không kiêng nể nữ nhân mà đá ra khỏi đây ngay lập tức, một cách thô thiển nhất có thể đối với loại nữ nhân không biết tốt xấu này, thậm chí cô ta còn là người phá hoại đi thanh danh của Lục Nan Hy, hắn sẽ không cho phép điều đó. Hôm nay lần mò đến đây, là sai lầm lớn nhất mà cô quyết định.


- Cô ở nơi này làm gì?

Lăng Khấu Thiên không ngại mông đau, tức khí vì mất mặt trước hầu nhân đứng bên ngoài, hùng hùng hổ hổ như mọi khi khí thế không chịu khiêm nhường, tiểu thư quyền quý mà chỉ tay thẳng vào Tích Lãng, hung tợn không che giấu.

- Là ông già kia bảo tôi đến, nghĩ xem, tôi cần gì nhìn đến nam nhân dơ bẩn như anh, anh tưởng ai cũng cần anh sao? Còn các người, cái đám bẩn mắt, còn không mau trở lại công việc, có muốn hay không bản tiểu thư tôi sẽ dạy dỗ các người biết nơi của mình ở đâu?

"Cô ta không phải thiếu phu nhân của chúng ta."

"Cô ta điên rồi đó, nhìn điệu bộ kia xem." Hầu nhân không ngừng bàn tán, không có rời khỏi hẳn, mà chỉ là tán ra qua hai góc khuất cửa mộc phượng, chính Tích Hiếu Vì cũng bị tiếng ồn ở trên chú ý.

- Đồ ti tiện, câm miệng lại cho tôi.

Đối hắn - nữ nhân hắn yêu thương phải đau khổ thì nữ nhân này trước mắt không có ý kiến.

- Anh dọa tôi sao? Con người hèn hạ như anh tôi không chấp nhất, anh đang bệnh đúng không? Còn nói nữa, bất đắt kỳ tử tôi càng hỷ sự, lập tức chúc mừng hậu hỉnh.

Một cái tát mạnh bạo làm Lăng Khấu Thiên như trấn tỉnh, ngã ngay xuống nền nhà lạnh toát đến thấu da thịt, không còn rõ cảm giác một bên mặt như thế nào nữa, từ từ cố kìm nén, không ngừng run rẩy, mãi vẫn không có sức quật người trở lại. Cả thân thể chấn động, đưa tay chạm đến dung mạo bản thân, không hề để ý bộ dạng của mình khó coi thế nào, còn đang nằm sắp án thân bất động. Khoé môi gần như có chất lỏng tanh tanh trực trào khỏi, cả một bên má nóng rát gớm máu, sẫm màu vết thương chói mắt trên da thịt trắng nõn. Đau cũng không thấy, cả một cái vuốt ve ngón tay bản thân trên mặt cũng không có cảm thụ. Đầu tóc rối bời, đồng tử như muốn nổ tung, đáng ghét nhìn chiếc bóng cao to in dài trên tường trước mắt, trong một phút nhất thời, cô đã muốn giết hắn rồi.

- TÊN KHỐN KIẾP, ANH NGHĨ ANH LÀ AI MÀ DÁM ĐÁNH TÔI HẢAAA?

Tiếng thét phát lên khiến hầu nhân gấp gáp chạy đến, Lăng Khấu Thiên gần như mất lý trí, bổ nhàu đến, muốn ăn tươi nuốt sống Tích Lãng. Hắn không ngần ngại tay chân, không ngại mình ngày càng mệt mỏi, thở dốc một hơi, đồng tử hổ phách trầm đi, híp dài mắt, đón lấy cô, một tay trụ thân nữ nhân, một tay quật khỏi tay ra sau, giây tiếp, tiếng rên vang lên không phục, hầu nhân trố mắt hoảng sợ, đều vào đến ngăn cản. Tích Hiếu Vi cũng đang từ từ lên đến, có phải ý tốt của ông đã trở thành thảm họa?

- Đại thiếu gia, thiếu phu nhân không chịu nổi đâu. Xin người tha cho cô ấy...

Mặc dù hầu nhân không có vừa mắt cũng không có hiểu gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lăng Khấu Thiên thì không ngần ngại nhỏ nhẹ lên tiếng cầu xin.

- Có chuyện gì xảy ra ở nơi này?

Ông một mặt tức giận, sao lại đến mức này bạo hành nhau, có phải hay không, không xem ông ra gì cả?

Lăng Khấu Thiên mất mặt hoàn toàn, nhưng đã không có thời gian nghĩ đến chuyện đó nữa vì quá đau, cộng dồn trọng lực, muốn nặng chết luôn rồi. Thực thô lỗ, một nam nhân sao có thể đối nữ nhân kiểu này cơ chứ? Không xứng đáng một đại hảo hán.

- CÔ TA GIẢ MẠO, ĐUỔI ĐI!

Rất khó khăn, Tích Lãng mới có thể thốt ra những lời này, giọng điệu gắt gỏng thầm làm anh càng kiệt sức. Buông mắt nặng nề, chỉ tay về Lăng Khấu Thiên nghiến răng nghiến lợi.

- ANH...ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI TRẢ GIÁ...BUÔNG TÔI RAA CÁI LŨ THỐI THA RÁC RƯỞI....

Lăng Khấu Thiên cảm thấy nực cười vô cùng, cô hiện tại còn chưa biết bản thân là thực hay giả mạo. Đến thời điểm bị hầu nhân nắm lấy kéo đi, giọng điệu gần như muốn phá hỏng hết tất cả mọi thứ bởi tần âm, hét toáng lên vang vọng khắp dinh thự uy nghiêm tránh lệ, nhanh gọn hầu nhân nắm lấy không một chút nương từ, lôi kéo sềnh sệt như con rối không có cảm nhận, cả bắp tay đều đỏ chói đủ năm ngón tay, đặc biệt là các bà thím làm bếp ban nãy bị cô mắng, hoàn toàn oan có đầu nợ có chủ.

Chưa đi khỏi bao lâu, hắn sắc mặt ngày càng tệ, tay nắm chặt thành giường hòng đỡ bản thân, tay còn lại phe phẩy phía sau như sự bảo không cần lo lắng, cơ thể to lớn run rẩy mạnh, hơi lạnh ngày càng khoan miệng khô khốc, chỉ một cái xoay lưng liền ngất xuống, bất tỉnh nhân sự, một cái "bịch..." ngã xuống trước mắt làm Tích Hiếu Vi một phen đau tim. Ông cũng không đứng nổi nữa, gậy buông thỏng vang vọng ảm đạm ở nền nhà, tựa vào hầu nhân mặt mày xanh mét thở hơi lên.

- ĐẠI THIẾU GIA....

- TÍCH LÃNG....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui