- HY HY, CẬU CÓ PHẢI SỞ HỮU NÃO HAY KHÔNGGG?
Chỉ đồng hồ điểm đúng 6 giờ, Tuệ Mẫn Mễ đã la mắng long trời lở đất. Lục Nan Hy còn tưởng, sắp động đất rồi, phải đi thu dọn đồ đạc rồi cứu sinh linh tinh.
- H-h-hửm? C...ho....tớ ngủ thêm một chút nữa.....ksjxjdikdkdkjsjsueqoso
- CẬU MAU TỈNH DẬY MÀ XEM CHO RÕ, ĐÂY LÀ CÁI SỰ QUÁI QUỶ GÌ?
Tuệ Mẫn Mễ nhất quyết không để yên, nhìn màn hình điện thoại càng sáng, càng tức giận. Sao lại có một nữ nhân cứng đầu cứng cổ thế này, nhưng lời nói đêm trước, đều như nước đổ lá khoai, hiện tại, Lục Nan Hy phải sống thế nào trong mắt bàn dân thiên hạ? Cô đang lo lắng, nhìn lại Lục Nan Hy vẫn ngủ say như chết, không định phản ứng, liền càng tức khí hơn, tay trực tiếp cầm vai cô, đánh thức ngay.
- Đauuuu....được rồi...tỉnh rồi...tỉnh rồi,odkdjdjdjd....không cần kéo nữa, không cần mà...
Giọng điệu ngáy ngủ đặc trưng, ngây ngô chưa biết chuyện, nhìn xung quanh sau trố mắt như đang hốt hoảng, bản thân đang ở nơi nào, lục trong ký ức là không có!
- NHÌN....
- CẬU CÓ THỂ HẠ GIỌNG KHÔNG? TỚ MUỐN ĐIẾC RỒI NÀY AAAAAA......cái...cái...
Trấn tĩnh, nhìn lại màn hình đong đưa trước mặt, Lục Nan Hy ngày càng suy sụp, đưa tay che miệng kìm nén bản thân, chỉ có cô không thể che dấu, mắt cô ngày càng đỏ ngầu đến đáng sợ. Đây là gì? Lăng gia báo án cô lừa đảo họ 100 vạn. Sao có thể xảy ra chuyện này? Dung nhan mỹ mạo trắng bệch, đến tay ngón tay đang lướt điện thoại cũng dần cứng đờ, mồ hôi lạnh từ lòng bàn tay dày đặc.
"Không ngờ lại có nữ nhân đê tiện đến mức này, nhất định phải còng đầu cô ta, dạy dỗ cho một bài học, như làm gương cho người khác."
"Cho cô ta ngồi tù, cạn ngôn..."
"Có thể lừa đảo Lăng gia, thì cô ta thuộc dạng trùm chúa, cao tay rồi, mọi người nên ghi nhớ gương mặt ghê tởm của cô ta, cảnh giác mọi lúc mọi nơi, chân thành nhắc nhở."
"Tận 100 vạn, có thể lừa đảo số tiền lớn như vậy, tôi thực không tin tưởng, có thể báo chí dạo này năng suất hơi cạn kiệt nhỉ? Tạo tin nhảm không chừng."
"Đây là link bài báo cô ta cùng Tích tổng Tích thị xuất hiện ở buổi tiệc hoàng kim đêm qua, mọi người có thời gian thì xem thêm cái này cho ức chế hơn nhé. Nữ nhân 2.0, đáng khâm phục, chẳng hạn như cô ta, là phần tử đáng loại trừ khỏi xã hội, cáo từ."
Lục Nan Hy thực sự sợ hãi, từng gợn sóng dưới đáy mắt ngày hoạt động càng mạnh, từng giọt nước mắt tràn khỏi khoé mắt đỏ ửng đáng thương. Tất cả mọi thứ đã rơi vào ngõ cụt. Thử hỏi, cô sao dám vác mặt ra đường đây? Mọi người nhìn cô bằng ánh mắt thâm độc, lời bàn tán gay gắt, sao có thể bình tĩnh? Có thể bị hạ thấp nhấn chìm đến không còn ngóc đầu nổi nữa.
- Mễ Mễ, không sao đúng không? Cậu nói gì đi... Mễ Mễ....sẽ không sao....không... không....KHÔNG ĐÂU....
Tuệ Mẫn Mễ quẳng điện thoại sang một bên, gấp gáp ôm chặt Lục Nan Hy đang mất bình tĩnh mà như điên loạn, là bộ dáng chưa từng thấy cô, lần này, cô thực sự bị tổn thương, hoàn toàn mất kiểm soát, đau đớn đỉnh điểm. Quả thực, bàn dân thiên hạ luôn là trọng điểm, bằng những lời cay nghiệt với số lượng đông đảo, chèn ép đến chết thì thôi. Đây là xã hội hiện tại sao? Thực mọi rợ.
- Hy Hy, không sao mà, tớ ở đây, sẽ không ai có thể tổn hại cậu.
Tuệ Mẫn Mễ cũng sợ hãi, nước mắt cũng rơi đầy má rồi, nhìn Lục Nan Hy vẫn còn chưa hết căng thẳng, đầu tóc rối tung rối mù, cứ dựa vào ngực cô mà khóc đến kiệt sức.
- Mễ Mễ...kết...thúc rồi....mọi thứ.....đ...đều kết thúc....
- Hức...không được....tớ không cho phép, không phải tớ nói rồi sao? Chúng ta còn rất trẻ, mỗi ngày đều là một ngày mới. Lăng gia ngậm máu phun người, chúng ta biết rõ chuyện đó không phải thật lý, nếu muốn, tớ sống chết đòi công bằng cho cậu.
- Tớ sợ lắm...tớ sợ lắm Mễ Mễ....
- Không sao...tớ ở đây, cậu không một mình, cậu phải nhớ rõ điều đó.
Lục Nan Hy nước mắt chảy ròng ròng, nhắm chặt mắt, không dám nhìn đến ánh sáng ngoài cửa sổ kia, đó là ác quỷ, nó khiến cô phải trả cái giá rất đắt.
- Xem cậu kìa, khóc khan hết cả tiếng...
- C..cậu cũng khóc....
Hai người nhìn nhau, cười khẽ một tiếng, ai cũng lấm lem nước mắt, nhưng mà sao nó lại không thể ngừng chảy được, từ sâu trong tâm khảm, bất lực cùng tuyệt vọng khiến khoé môi cô chỉ có miễn cưỡng cười gượng. Sau này cô phải sống như thế nào, vất vơ vất vưỡng tha thương nơi nào mới yên ổn? Nếu có thể, đoàn tụ cùng bà cô thì tuyệt vời biết mấy, chốn không khổ đau không dị nghị, không lo đến tiền bạc, hay chỉ là một cái hít thở cũng mệt mỏi.
Tần Tang nhìn thấy Lăng Thanh 24/24 lọ mọ ở văn phòng không rời khỏi, liền suốt ngày cô cũng ủ rũ theo. Vô tình nhìn thấy bài báo trang đầu nổi bật. Liền không nhịn được mà xông vào cửa, hận không thể đá bật tung cửa này hỏng đi.
- Thanh.
Tần Tang nhìn Lăng Thanh đầu tóc như ổ quạ, từng ngón tay xoa xoa ấn đường, bọng mắt đen lại như gấu trúc, tiều tụy đến thương xót, chịu nhìn kỹ một chút, anh chỉ còn da bọc xương mà thôi, cả thân thể mỏng hơn mảnh giấy, làm cô sóng mũi không nhịn được cay xè, là biết anh quá bộn bề công việc nhưng nếu anh không giải quyết chuyện này giúp, nhất định Lục Nan Hy sẽ rất khổ sở.
Không ngoài dự đoán, Lăng Thanh một bước đá tung cửa đóng trước mắt, gấp rút rời đi, chỉ giây sau liền không còn thấy bóng dáng. "Dáng vẻ kia, mãi mãi cũng sẽ không vì mình mà gấp như vậy."
Chưa qua bao lâu, Lăng Mạc từ thang máy ra đến, cầm sắp văn kiện, cao hứng đi đến, nhưng trước mắt lại thấy Tần Tang nước mắt đầy mặt, không khí khó thở đến mức anh nhanh chóng thoát hai cúc áo, đột nhiên đứng hình, nhíu mày hỏi lớn, cô cũng không giấu giếm, mau chóng kể lại mọi thứ ngắn gọn nhất, sau - chính Lăng Mạc cũng nhanh chóng rời đi, không có lãng phí giây nào.
- Là vì cô ta mà mọi chuyện đến mức này, con còn bênh vực?
Ông Lăng chính miệng mình nói ra điều này, khiến Lăng Thanh không tin vào mắt mình. Từ trước đến nay, mẹ anh nói gì ông cũng không nghe qua lọt tai, nhưng hiện tại, lại nghe theo không một chút do dự.
Lăng Khấu Thiên cầm trên tay túi to túi nhỏ, khoái chí mua sắm ăn mừng. Nhưng còn chưa bước vào tới đại sảnh đã thấy nhiều hầu nhân trốn ở hoa viên, cô tò mò, nhíu mày nghe tiếng cãi vã tranh chấp không ngừng vang lên, là giọng Lăng Thanh. Chợt thở dài một hơi, nhuếch môi buồn chán "Không biết hôm nay anh ấy lại nổi điên cái gì nữa đây?". Cô cũng không ngần ngại, vừa lướt chân sáo còn hát ngêu ngao.
- Thanh, con bình tĩnh lại, gia chúng ta hoàn toàn không có biết cớ sự.
Bà Lăng liếc mắt dồn về phía cửa, nhìn thấy Lăng Khấu Thiên thì càng run rẩy, nói dịu đi Lăng Thanh để thầm nhắc nhở Lăng Khấu Thiên giữ ý tứ, nghĩ đến, con gái bà lá ngọc cành vàng, cho ăn uống sơn hào hải vị, nhưng chỉ là đầu mình ráp nhau, hoàn toàn không có óc sáng láng thích hợp nghĩ ngợi.
- MẸ CÒN MUỐN GIẢ VỜ? Không phải con nói chuyện này con tự có cách giải quyết sao? Nếu đã như vậy, không làm.
Một bước đi thẳng cuồng lực không sự định quay đầu, quẳng dưới chân áo khoác một cái "phịch", trực tiếp đình công. Vốn dĩ Lục Nan Hy không có liên quan gì đến chuyện này, anh lại từ từ lợi dụng cô, không phải đã quá hối hận rồi sao? Hiện tại xảy ra chuyện này, mặt mũi nào còn vác mặt đến thăm hỏi? Là anh đang lo lắng cô hiện tại như thế nào, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến uể oải cùng mình.
Từ ông Lăng đến bà Lăng đều há hốc mồm hoảng hốt, bà quay mặt tức giận nhìn Lăng Khấu Thiên cùng Lăng Mạc cũng đứng ở phía sau, từ từ tiến vào trong.
- Cái con bé này, giờ nào rồi mà còn có tâm tư mua sắm?
- Đây đâu phải lỗi của con, sao con lại là người bị phát tiết chứ?
- Im lặng đi.
- Hy Hy, tớ mua một chút bánh bao kim sa, hôm qua cậu bảo thèm thuồng....Hy Hy cậu ở đâu?
Tuệ Mẫn Mễ người lấm lem mồ hôi, còn chưa có thở được trầm tĩnh, bước vào cửa liền cảm giác trống không bốn bức tường. Bỗng hầu kết như nghẹn đứng, mặt mày tái xanh tái mét, cơ mặt đanh lại khó coi, chạy đi lục lọi khắp nơi, nghĩ đến có phải Lục Nan Hy nản chí mà tự quẩn hay không? Nếu mà nhất định như vậy, cô nhất quyết sẽ không nhìn đến bài vị, không thắp một nén nhang nào, xem như đoạn tuyệt từ đây, bởi Lục Nan Hy vốn không có tin tưởng mình.
Tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp, Tuệ Mẫn Mễ không thèm để ý, chỉ lo lắng tột cùng, đăm đầu đi tìm mọi ngõ ngách có thể chui vào, nước mắt nước mũi xô nhau ngắn dài.
- Cậu đừng đùa nữa được không? Mau ra đây đi.
Như người nhấn chuông không nhẫn nại, ngày càng tiếng chuông càng nhanh, có khi Tuệ Mẫn Mễ còn không để ý thì có thể sẽ nghe được tiếng gắt gỏng luôn rồi.
Tích Lãng nhìn nữ nhân trước mặt khóc bù lu bù loa, trong lòng như đánh một tiếng, nhíu mày, đưa mắt dò xét bên trong, không nhịn được Tuệ Mẫn Mễ phản ứng, một bước đẩy cô mà ngang nhiên đi vào, gấp gáp thần trí.
- Lục Nan Hy...mau ra đây...
- Tích Lãng, tôi tìm kiếm, nhưng thực không có ở đây, chỉ mới ban nãy mà thôi, tôi không biết Hy Hy đã đi đâu...tôi xin anh...hãy tìm Hy Hy đi mà...cậu ấy chỉ còn thân một mình....
Chỉ giây sau, cửa liền bị đẩy ra một lần nữa, là Quân Quyết Hiêm cùng Cầm Như, chạy xồng xộc đến, nhưng nhìn thấy Tuệ Mẫn Mễ khóc lóc thì càng vội, cũng nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng ánh mắt dừng ở Tích Lãng, Cầm Như mê muội không thoát được ánh mắt, nam nhân tuấn lãng như vậy, vận một thân tây trang nhã nhặn lịch thiệp, tỷ lệ cơ thể cân xứng, từ hơi thở đến từng cái nhấc tay, đều là thoát ra cao quý ngất trời, là sự kết hợp hữu thiên hữu địa, hoàn hảo khó chấp nhận được, đến mức cảm giác không chân thật, chỉ có thể chạm vào mới xác định, nhưng chỉ mới vừa có ý định, còn chưa tính thực thi thì bị ánh mắt lãnh băng quét qua, liền rụt lại tay không do dự. Còn có Phong Đường Minh ngoài cửa tiến tới, cởi bỏ khẩu trang, nhưng vô tình nhìn thấy hắn thì thầm kinh ngạc.
- Tích thiếu?
Phong Đường Minh không ngờ bản thân bị bỏ qua nhục nhã như vậy, ai nấy đều không ngăn được cảm thấy bị hạ thấp bởi hắn không đối ai một lời nào, trực tiếp rời khỏi. Đến chủ nhà Tuệ Mẫn Mễ còn đang chưa kịp sững sờ, không ngờ hắn bên ngoài lại khó ở đến mức này.
- Hủy bỏ lịch trình hôm nay, giải quyết bài báo ngay lập tức, quay trở về Tích gia, lấy thêm xe, đi dò xét Lục Nan Hy tin. Còn nữa, đánh báo Giang Giang không cần chuẩn bị gì cả.
- Vâng chủ nhân.
Mộ Phi đều nghe rõ mọi thứ, nhưng nghe đến cái tên Giang Giang liền bị trễ mấy nhịp đập. Còn nghĩ đến như thế nào ăn mặc làm ấn tượng cô thay vì đối nhau qua điện thoại. Có phải hay không, thêm điểm nhấn tạp hoa làm cô vui vẻ? Hình như hơi bày biện phức tạp. Ngay thời khắc này, nếu không ngại chủ nhân phía sau, nhất định sẽ vò đầu tóc bản thân rối bời, anh chưa bao giờ cảm thấy lúng túng như thế này.
Ở một khoan xe riêng biệt, tay lái đanh cứng, hoàn toàn là chính mình, Tích Lãng vẻ mặt vô cùng khó coi, đạp mạnh ga, không thèm để ý bao nhiêu cái đèn đỏ, từng lần vượt qua bao xe ngán đường, những người này hoàn toàn bị dọa sợ xanh mặt, tự hỏi có phải là say rồi không?
Camera được giăng đầy các tuyến đường, đến các cảnh sát viên cũng mơ hồ quan sát, nhưng là không nhìn thấy gì hơn ngoài một cái lướt nhanh như chớp. Chỉ có Doãn Dĩ Vương bên cạnh tái mét gương mặt, thầm run rẩy, cũng tiện thể tiện tay ấn nút xoá đi "Cậu ta hoá điên rồi a?".
Đến trời chập tối, cũng phát hiện bản thân phát tiết chạy vòng vòng thành phố. Còn chưa nghe ngóng tin từ Mộ Phi khiến Tích Lãng không thể nào ngừng lo lắng. Một cái phanh gấp gáp, gần như vệt lửa ở mặt đường, vệt lết bánh đen nhám nổi dầy cộm đáng sợ.
Gần như ảo giác, nhắm chặt mắt, thở dốc từng đợt mệt mỏi, từng ngụm rượu đổ vào khoan miệng, vuốt ve bề mặt nổi phượng kim loại nặng, trước mắt Lục Nan Hy ngồi đối diện hắn, bàn tay cô non mềm quen thuộc vuốt ve râu sớm đã lởm chởm cằm hắn cùng ấn đường đau nhức. Dung nhan mỹ mạo chân thực, nước mắt chảy dài hai bên gò má ngắn dài, hắn cũng có thể lau đi. Bản thân không nhịn được nhung nhớ mà buộc miệng nói lớn.
- Hy Hy, em đang ở đâu?
Bộ dáng xộc xệch như thằng ngốc không hơn không kém. Sao hắn lại xuất hiện cảm giác này một lần nữa, bất lực cùng vô vọng.
Hắn càng đưa tay lau đi, nhìn thấy cô nước mắt chảy càng nhiều, khiến hắn khó xử, chính trong tiềm thức, hắn vẫn nhíu mày, trong ngoài đồng nhất.
- Em làm sao vậy? Sao lại không có đối lời nào? Đừng khóc, em trách tôi bỏ bê em đúng không?
Bất chợt, môi cô cong lên rạng rỡ, nhưng nước mắt lại không có giảm, giật khỏi lòng bàn tay hắn, ngược lại, áp vào ngực hắn, dù là cách lớp áo sơmi nhưng hắn vẫn cảm thấy cái chạm này, với cùng ảnh hưởng, bởi hắn tim đập mạnh không thể nào che giấu.
"Em ở đây...được không?" Cô nói giọng điệu khẳng định, nhưng sau đó, ánh mắt dần đượm buồn, tay hắn thấm đẫm nước mắt cô, chuyển sang do dự, chiếu thẳng nhìn hắn mà nghi vấn, chẳng lẽ việc dư thừa như vậy, còn khiến cô do dự? Hắn sợ hãi mà nắm chặt tay cô, như sợ cái ngày cô rời bỏ hắn, ấn mạnh vào ngực mình, như muốn cảm nhận thêm một chút chân thật hơn nữa.
- Nó là của em, Hy Hy, em ở nơi này, chỉ một mình em, duy chỉ em chiếm ngự...
Tay Tích Lãng chơi với ở khoảng không vô định, chồm đến hôn lấy đuôi mắt cô không ngừng khóc, những giọt nước mắt kia như trực tiếp truyền đến lòng hắn, khiến nó bằm đi đau nhói, lục phũ ngũ tạng đều đau nhói khó tả, rốt cuộc mọi thứ chỉ là hư ảo, hắn sợ hãi, có khi nào, một ngày cô trước mặt hắn cũng chỉ là hư ảo? Thực độc ác, hắn thà chết chìm trong ảo mộng, cũng không muốn thực tại tỉnh táo như thời khắc này, quá mức tàn nhẫn. "Sự thật" - luôn làm người ta đau lòng.
Hắn tự hỏi bản thân, chẳng lẽ, việc thừa nhận yêu một nữ nhân khó đến mức này? Là chính hắn, khiến cô phải do dự...thực không thể trách. Hắn ích kỷ, để nữ nhân của mình khổ sở.
Lắng tay nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên ngoài, giao thông chen chúc không ngừng qua lại. Tích Lãng mím môi chặt, nhìn vào gương chiếu hậu, muốn nhìn xem bộ dáng đáng cười thế nào rồi. Chờ đến cuộc điện thoại thông báo của Mộ Phi gần như một thế kỷ, ở tâm khảm như lửa đốt, mắt lim dim khó chịu, đầu óc đau buốt nặng nề, nhưng bản thân lại không chịu chợp mắt đi, tay vẫn mò lấy rượu, hắn nhất định phải tỉnh táo ngay lập tức, nhất định phải bình tĩnh, có thể Lục Nan Hy đang cần hắn, hắn không thể lo nghĩ cho bản thân được. Yết hầu khô cằn nuốt vào rượu thì càng khó chịu, đến hắn sặc ho khan giọng cũng trầm đi, khoan mũi cũng toàn là men cay. Hoàn toàn không phân biệt đau đớn, chỉ thấy tê dại.
Rượu càng uống càng tỉnh, hắn đã sai. Nó chỉ là hình thức luôn giày vò hắn.
"Em có dũng khí ôm chầm lấy anh dù anh không cho phép, anh còn có thể nói em vì mục đích mà cầu tiến cuộc hôn nhân này?"
Câu này luôn luôn trăn trở thần trí, Tích Lãng khó khăn đưa tay day day ấn đường vì ngày càng khó kiểm soát mình, cảm thấy ngày càng nặng nề, như vác lên mình ngàn tạ. Liệu những câu trước đó Lục Nan Hy buộc miệng nói ra, có phải đều thật lòng? Hay, chỉ là đóng cho tròn vai Lăng Khấu Thiên. Nếu là như vậy, hắn chúc mừng cô, cô đã thành công.
Chỉ vì một câu nói mà lưu luyến, hắn thừa nhận bị người ta cười nhạo. Bởi lời này mãi mãi cũng không bao giờ vô nghĩa, dù có nói nhiều hơn hay bớt lại.
Tiếng điện thoại dồn dập vang lên, bị kích động thật sự, hắn buông thỏng lọ kim loại, chất lỏng hơi men tự do tràn ra ngoài, đổ dài xuống khoan xe.
- Tích tổng, tôi đã gửi địa chỉ qua, là xác định Lục tiểu thư nơi ở...đô....đô.....đô!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...