Cô đang ngồi thảnh thơi ăn bánh quy thơm phức do Lăng Thanh làm. Lăng Thanh rất khéo tay, đổ bột trộn bột làm cô rất thích mắt. Loay hoay trong bếp, rất mau cô đã nghe mùi bánh quy thơm nức mũi.
Cô không nghĩ Lăng Thanh sẽ là tuýp người biết nấu ăn làm bánh đâu vì lần đầu tiên cô gặp Lăng Thanh cũng chả có tý ấn tượng nào nên cô càng khẳng định Lăng Thanh sẽ không là một người ấm áp. Nhưng nếu ấm áp thì cũng không chắc sử dụng với cô nên cái này có thể cho cô đoán sai đi.
Hai khay bánh ngon lành trước mắt, cô nhớ đến Lăng Mạc vừa ra khỏi nhà ban nãy, vậy thì tiếc quá. Bánh ngon như vậy mà Lăng Mạc lại chẳng thể thử nhưng cô lại nghĩ lại vì Lăng Thanh không chỉ có làm hôm nay, tay nghề cao như vậy, thì chắc hẳn làm thường xuyên lúc trước nên khả năng Lăng Mạc thử qua rồi cơ bản rất cao nên cô không định chừa Lăng Mạc.
Cô nói như vậy chỉ giỏi nguỵ biện, rõ ràng cô nhìn bánh ít như vậy đảm bảo cô ăn không đủ.
Đang bỏ bánh quy xinh xắn vào miệng, răng cô còn chưa cắn xuống thì điện thoại của Lăng Khấu Thiên reo lên, cô cũng có chút giật mình, xém chút đã nuốt trọn bánh quy vào cổ họng rồi! Cô còn tưởng ông trời đang phạt cô tội ham ăn.
Cô nhìn màn hình nhấp nháy "Mao Tĩnh Ly", cô vẫn không buồn nhấc máy vì rõ ràng cô chưa hề nghe Tiểu A nhắc đến người này. Không quen biết thì cô biết bắt điện thoại nói chuyện thế nào? Chắc chắn cô lơ mơ không biết gì thì Mao Tĩnh Ly chắc chắn nghĩ Lăng Khấu Thiên bị úng não nên cô không muốn nhấc máy là điều đúng đắn.
Nhưng Mao Tĩnh Ly lại day dẳng, lì lợm thế này, gọi cô mãi không dừng, có thể cô không nghe thì liền điện hết buổi cho đến khi cô nghe mới thôi. Cô bực tức mà bấm đồng ý rồi đưa lên tai nghe.
- Alo?
Cô dùng giọng điệu chả mấy thân thiện nhưng có lẽ Mao Tĩnh Ly không hề để ý mà liền vào vấn đề với cô, giọng cười khiến cô gai óc.
- Tối nay Bích Vũ, tớ đảm cậu chắc chắn thích thú. Hôm nay sẽ cá cược như mọi ngày, vì cậu chưa thua trận nào nên càng phải xuất chiến ra mặt cho tớ. Quẩn Tam Mịch cứ bảo Lăng Khấu Thiên cậu sao còn mặt mũi gặp cô ta sau lần ẩu đả đó.
Lần ẩu đả đó? Cái quái quỷ đã diễn ra?
Quẩn Tam Mịch?
Cô càng nghe càng hoang mang, toàn những nhân vật xa lạ đối với cô nhưng cô nghe rõ được sự tức giận của Mao Tĩnh Ly nhưng cô lại không muốn dính vào rắc rối của người khác, với lại cô chỉ cần lo việc gả vào Tích gia, còn chuyện khác thì chắc cô không cần để tâm nên cô liền gạt bỏ đi. Cô nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa, cô nhuếch môi vì cô nghe nặc mùi xu nịnh, chắc hẳn Mao Tĩnh Ly như mấy nhân vật trong phim mà cô hay xem, Lăng Khấu Thiên có địa vị vô cùng cao trong lòng cô ta nên cô ta dâng Lăng Khấu Thiên thành tín ngưỡng mà a dua xu nịnh không ngượng miệng.
- Mao Tĩnh Ly, tớ không rảnh đôi co với cô ta đâu với lại tối nay tớ bận. Dạo này bụng tớ không tốt nên không thể uống rượu càng là không thể đến Bích Vũ.
- Ách...Lăng Khấu Thiên, chẳng phải lúc trở về cậu đã rất tức giận sao? Cậu còn bảo quân tử trả thù, mười năm chưa muộn với tớ, nay lại khước từ. Nay cậu đang thể hiện cái gì? Là sợ cô ta thật a? Niềm kiêu hãnh cao ngất trời của cậu là đang bị cô ta dìm xuống a!...
Bỗng Tiểu A gõ cửa khiến cô dời tầm mắt, ít nhất trong cô cũng hài lòng vì Tiểu A không tự tiện xông vào phòng cô như trước nữa, sau lần đó cô cũng mất tự nhiên đi nhiều. Nhưng cô còn phải giải quyết Mao Tĩnh Ly, chắc chắn Tiểu A sẽ giúp được cô. Cô không nhanh không chậm mang dép vào mà chạy ra mở cửa cho Tiểu A.
- Lăng Khấu Thiên, cậu còn đó không? Có nghe tớ nói không đấy? Lần này Quẩn Tam Mịch rất là khiêu khích cậu, cậu không thể không đến đâu...
Cô giơ điện thoại trước mặt Tiểu A, Tiểu A ngẫm nghĩ một hồi liền trực tiếp bấm bỏ cuộc gọi, cô trợn mắt nhìn Tiểu A thì Tiểu A đã vào trong ngồi mà cầm điện thoại trên tay cô trực tiếp mở khoá vào mục tin nhắn gửi cho Mao Tĩnh Ly.
- Anh đang làm cái gì?
Cô không thể trơ mắt nhìn Tiểu A ù lì không nói gì mà im lặng hành động.
"Mao Tĩnh Ly, cậu có bản lĩnh thì tự hạ gục cô ta đi, đừng phiền Lăng Khấu Thiên tôi gây rắc rối!" Đoạn tin nhắn được gửi đi, cô càng tức điên, vì sao Tiểu A lại làm như vậy?
Đây là tốt cho cô hay hại cô? Nếu Mao Tĩnh Ly trả đũa thì người chịu là cô chứ không phải Lăng Khấu Thiên, thành ra cô hứng mũi sào chịu đòn dùm người ta. Cô sao có thể cam tâm đây!
- Nếu cô có bản lĩnh thì đi gây rắc rối giúp Mao Tĩnh Ly đi, sao lại chần chừ đợi tôi giải quyết? Và đây chính là hướng tôi giải quyết giúp cô.
"....." Cô thua, cô chả biết phải trả lời Tiểu A thế nào, cô thực sự không có bản lĩnh làm cái sự đó.
- Ẩu đả mà Mao Tĩnh Ly nói là cái gì? Có thể nói cho tôi biết không? Với lại Quẩn Tam Mịch đó là thế nào?
Cô thực sự không có tính tò mò hay soi mói chuyện của người khác nhưng đây là trực tiếp ảnh hưởng đến cô, cô cần phải biết.
- Lần đó ở Tam Sương động, Lăng Khấu Thiên cùng với Mao Tĩnh Ly và Tứ Lâu Mạng vô tình bắt gặp Quẩn Tam Mịch và đôi bên gây chuyện lục đục. Chơi một trò cá cược, Quẩn Tam Mịch thua trước ván bài của Lăng Khấu Thiên, Lăng Khấu Thiên ra điều kiện Quẩn Tam Mịch bao hết Tam Sương một ly. Cô ta liền tráo trở muốn sấn đánh Lăng Khấu Thiên. Nhưng không phải ở đó chỉ trơ trọi một mình Quẩn Tam Mịch nên càng gây náo loạn, động đến cảnh sát đến. Nhưng Tam Sương không phải cảnh sát muốn lao vào thì lao vào, an ninh nghiêm ngặt vô cùng nên bắt buộc Lăng gia phải chạy đến. Sau lần đó, báo chí ì đùng, Lăng Khấu Thiên bị cấm bức ra ngoài và đóng tất cả các thẻ ngân hàng, không được bước ra khỏi Lăng gia nửa bước. Nhưng nay Mao Tĩnh Ly cô ta lại muốn gây chuyện ở Bích Vũ, Bích Vũ không phải là nơi muốn gây chuyện là gây chuyện, không chừng hôm nay cô đến đó gây sự một lần lặp lại thì có lẽ qua ngày mai Lăng thị sẽ gặp rắc rối chứ không đơn giản như Tam Sương.
Cô có chút run rẩy, làm cái mà động đến cảnh sát nhúng tay, chắc chẳng đơn giản là náo loạn. Cô nhìn ra được Lăng gia cưng chiều Lăng Khấu Thiên như vậy nên mới cho phép Lăng Khấu Thiên thể hiện và theo đuổi cá tính mạnh mẽ nhưng nay lại cấm bức, cấm đủ điều thì chắc chắn chuyện này không hề nhỏ với lại liên quan đến cả cánh phóng viên.
"Hy Hy, mày không phải Lăng Khấu Thiên, lần này mà lỡ gây chuyện thì mày phải tự gánh lấy" Cô thầm thở phào, có cái nhìn cảm kích về phía Tiểu A khiến Tiểu A muốn nổi da gà, bĩu môi và đan hai tay vào nhau.
- Cô đừng cảm kích tôi, tôi chỉ là muốn cứu Lăng gia trước khi cô kịp gây rắc rối. Rắc rối này mà xảy ra Lăng gia sẽ không cứu nổi cô. Tôi chỉ là đoán trước được mà ngắt bỏ cành xấu thôi!
Cô cười lạnh, ai lại quan tâm tới cô, vì cô hiện tại là gương mặt đại diện cho Lăng Khấu Thiên. Họ không thể để cô huỷ hoại hay gây vết nhơ trong lúc Lăng Khấu Thiên không ở đây. Cô sẽ từ từ mà hiểu, cô sẽ không tự cảm thấy bản thân quan trọng nữa.
Tự dưng, Tiểu A đưa chiếc thẻ vàng óng ánh trước mặt cô, cô nhíu mày, không có đưa tay lấy. Sao lại đưa thẻ cho cô, họ tốt với cô, cô càng đề phòng.
- Không cần nghĩ nhiều, ông Lăng muốn cô thoải mái hơn, ông muốn cô có thể đi mua sắm thảnh thơi đầu óc. Nhìn thấy cô ngẩn ngơ trong phòng mãi, ông ấy sợ cô sẽ tẩu hoả nhập ma, lấy đâu ra người thứ hai đóng Lăng Khấu Thiên ngoài cô.
Vẫn là liên quan đến Lăng Khấu Thiên, sợ không còn ai đóng thế Lăng Khấu Thiên! Sao trong một ngày cô lại nghe câu đó nhiều lần như vậy, khiến cô phát ngấy.
Cô đưa tay cầm lấy, tâm trạng cô không mấy thay đổi hơn chỉ là cô biết trong thẻ đó có rất nhiều tiền. Cô có thể không đi mua sắm như lời ông Lăng nhưng cô có thể cất đi mà sài cho chuyện khác.
Cô có trong tay nhiều tiền như vậy cô lại ngấn nước mắt nhớ lại cảnh hôm qua cô thăm bà và mẹ cô. Cô cứ tưởng hai người sẽ không muốn nhìn mặt cô nhưng họ lại hiểu chuyện khiến cô đau lòng không thôi.
Tiểu A thấy không khí bắt đầu trầm mặc thì liền đứng dậy rời khỏi. Cửa phòng vừa khép lại một cái "cạch...." cô liền ôm chân và rủ đầu, úp mặt vào giữa hai đầu gối. Cô cảm thấy cô đơn vô cùng. Thân hình nhỏ nhắn của cô giữa căn phòng rộng lớn khiến cô càng thấy trống rỗng. Sự bất cần dần ngấm vào xương tuỷ cô. Cô đắng miệng nên không muốn ăn bánh nữa, cầm đĩa bánh còn ấm đặt lên bàn rồi quay người đi vào phòng tắm.
Cô lại chờ xả nước nóng đầy bồn, nhỏ vài giọt tinh dầu rồi cởi toàn bộ đồ đạc. Thả mình vào dòng nước yên ả kia, hơi nước bốc hơi như cô đang ở tiên giới. Chỉ có cách này mới đủ an ủi tâm tư mệt mỏi của cô. Mùi hương nước hoa dễ chịu, làm kích thích trí não cô, cô nhắm chặt dựa vào thành bồn cảm nhận sự thoải mái. Đúng là làm người giàu rất tuyệt, cô nếu không trở thành Lăng Khấu Thiên thì sao cô có thể ngâm mình trong tinh dầu thoải mái như vầy.
Điện thoại đặt bên bồn trắng trên đầu, cô ấn vào app nhạc, cô thấy app nhạc trống rỗng, cô bất ngờ vì Lăng Khấu Thiên không nghe nhạc sao? Nhưng ai lại quê mùa như cô chứ, Lăng Khấu Thiên là lên web để nghe.
Cô cảm thấy có quá nhiều thứ cô không biết, không cần thẹn với người khác, chính cô cũng thẹn với cô. Cô mạc rệp đến nổi đến điện thoại cũng chẳng mua nổi nhưng cô thừa nhận là cô không sử dụng đến nên có hay không cũng được.
Cô nhớ lại, ba cô lúc trước là một giảng viên cao học. Cô nhìn thấy hình ảnh áo sơmi trắng, quần dài đen, tóc chải 7-3 của ông, nhìn ông thuần khiết như một thiên thần. Trong mắt cô, nghề giáo viên thanh cao vô cùng, dạy học bằng đạo đức và đối xử với học sinh bằng con tim nhưng cô không ngờ ông lại có thể vì hoàn cảnh tiền tài mà bỏ mẹ cô, đi tìm hạnh phúc mới, gia đình khá giả mới. Không muốn cùng mẹ cô mất thời gian thêm.
Ông nhất định sẽ hối hận vì cô sẽ thay đổi tất cả!
Cô nhắm chặt mắt, khiến cho bản thân không được nghĩ ngợi nhiều nữa, cô không muốn nghĩ nữa nhưng cô không thể điều khiển suy nghĩ của bản thân cho trật tự, cô cũng rất đau đầu vì thói để bụng của bản thân.
Điện thoại lại một lần nữa reo, cắt ngang suy nghĩ miên man không điểm dừng của cô, tự dưng cô có chút bất an trong lòng, nhìn màn hình nhấp nháy "Tích Lãng", cô cười ra nước mắt vì chỉ có hắn mới làm cho cô bất an. Cô liền nhận điện thoại, không dám chậm trễ vì cô biết tính kiên trì chờ đợi không có trong từ điển của hắn. Hắn chủ động điện cô là may mắn cho cô lắm rồi.
- Alo?
- Đang làm gì?
Cô bĩu môi, điện cô chẳng lẽ chỉ có hỏi như vậy, cô đây cũng không rảnh nói hắn. Nhưng cô lại không thể ngăn bản thân quy theo lời hắn, cô nhất định không thể cự tuyệt. Nhưng chẳng lẽ cô lại bảo với hắn là cô đang tắm, cô đang trốn trong phòng tắm ngâm mình?
- Thay đồ, tôi rước em. Cho 5 phút chuẩn bị.
Cô bực tức vì hắn sao lại mở miệng ra lệnh cô nhưng cô chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đã kết thúc. Cô có chút rủa mắng nhưng bản thân lại không dám chậm trễ mà xả nước lại thân thể rồi quấn khăn chạy ra ngoài ngay lập tức, cô không quên việc Tiểu A sơ suất nhìn thấy cô lần trước, chuyện đó cứ như bóng ma đeo bám tâm trí cô nên cô cẩn thận khoá cửa rồi mới yên tâm lựa đồ ướm thử. Nhưng cô suy nghĩ lại, hắn là muốn mang cô đi đâu? Việc gì cô phải ăn mặc cầu kì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...