Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Hàn Ý Nhi vừa nghe Lục Nan Hy kết nối weixin thì liền liên kết nối cô với nhóm chat chung của bọn cô.

Đã là tối khuya mà không khí vẫn còn ồn ào không dứt. Hầu nhân dọn dẹp ở bên ngoài, bọn họ lại kéo vào sopha ở thượng gia tiếp tục ồn nháo. Lâm Nhược Dụ cao hứng bật TV liên kết qua máy tính trong tay bật lên phim kinh dị. Ngô Kỳ Phong ngồi bên cạnh Lục Nan Hy ở dưới thảm, đưa tay đẩy đẩy vai cô làm cô có chút hoảng hốt hét lớn, anh ta đắc ý cười nhạo, Hứa Vy Bối đánh vào tay cô bảo im lặng một chút, hoàn toàn uỷ khuất quá.

Tích Lãng đen mặt nhìn một số ngồi dưới thảm bao gồm Lục Nan Hy, chiếu ánh mắt viên đạn nhìn Lâm Nhược Dụ, Phàm Yến, Trương Quyến Hân cùng Virginia và Mậu Hoạch Ma dành lấy sopha ngồi chật ních.

Tích Lãng ngồi bên cạnh Lư Phồn Hưng ở giữa William và Chu Kết Am, hầu như ai cũng chú ý đến màn hình kia đang đến giai đoạn gây cấn, nhìn cái diễn viên tiến đến ngôi nhà bỏ hoang đồ sộ mà chăm chú, đồng tử mở to.

Một tiếng "rầm" từ màn hình TV lớn, sinh động vô cùng một bóng đen tác động đóng cửa ý chính là muốn một phen hù doạ người ta xem, Lỗi Tuy Đồng hét lớn cầm gối tựa che mặt làm ai xung quanh cũng cùng ảnh hưởng hét một tiếng, Lục Nan Hy cũng không ngoại lệ, nắm lấy vai Ngô Kỳ Phong mà trốn ở sau lưng anh ta, Tích Lãng hoàn toàn tay nắm thành quyền, rất nhanh kéo tay Lục Nan Hy ngồi ở trong lòng hắn không kiêng dè chĩa ánh mắt chán ghét đến Ngô Kỳ Phong ngơ ngác, chính anh ta cũng giật mình cơ mà.

- Lãng, anh không sợ sao? Đáng sợ muốn chết, hù doạ người ta bệnh tim thế nào cũng giật mình dẫn đến hậu hoạ đứng tim mà chết có ngày.

Lục Nan Hy mặc lời nói là như vậy thầm mắng chửi nhưng mà ai bảo thứ càng đáng sợ không nên xem người ta càng muốn xem, cô nép sát vào lòng hắn, len lén ánh mắt nhìn màn hình kia đã sớm chuyển cảnh sang khu rừng rậm.

Hầu nhân cũng tò mò mà tập trung xung quanh, thành ra ai cũng ngồi vòng vòng ở thảm mà xem. Kéo dài 2 tiếng, rốt cuộc cũng kết thúc, đồng hồ cũng điểm đúng 1h sáng, còn chưa đi ngủ a?

Bởi vì đã quá khuya cho nên tất cả đều sắp xếp lưu lại Cẩm Viên.

- Lãng, em ngủ không được. Anh mở đèn ngủ lên cho sáng một chút đi.

Tích Lãng như thường lệ tắt hết đèn, Lục Nan Hy trong vòng tay hắn liên tục ngọ nguậy, tay ôm lấy cánh tay hắn xiết chặt khiến hắn rất khó khăn mà bỏ mặc cô nhốn nháo. Bình thường đắp chăn cô đều đá văng ra nhưng hiện tại muốn kéo lên hết đầu.

Theo cô nói, hắn đưa tay công tắc bên cạnh mở đèn ngủ màu vàng cam nhàn nhạt ấm áp, nhìn cái màu này kì quái xem ra còn sợ hơn.

- Lãng, em muốn đi vệ sinh.

Phòng vệ sinh không phải chỉ cách hai bước? Tích Lãng vẫn là nhẫn nhịn ngồi dậy theo tay cô kéo đi đứng ở bên ngoài đợi. Trở lại giường, cô vẫn chưa chịu yên ổn, lẩm bẩm lầu bầu run rẩy.

- Còn...không...mau...ngủ.

Tích Lãng gằn từng chữ đáng sợ, giọng điệu khàn đặc uy quyền kia, Lục Nan Hy giật mình một cái, len lén nuốt một ngụm nước bọt từ trong chăn chui ra, mau chóng ngoan ngoãn ép mình ngủ đi, hắn thế nào cũng sẽ tính sổ với Lâm Nhược Dụ. Nhìn đến cô mím môi anh đào chặt, mắt nhắm sâu hàng mi có chút run, hắn vẫn là xuống nước vuốt ve lưng cô mà dỗ dành, rất lâu tưởng chừng như bình minh ló dạng rồi thì cũng kịp nghe hơi thở kia nữ nhân đều đặn.

Ở một nơi nào đó, Lâm Nhược Dụ một mình một phòng và Lỗi Tuy Đồng cũng vậy, mắt xuyên suốt nhìn lên trần nhà rồi bất an quét mắt xung quanh tối nghiền vẫn chưa thể ngủ ~ không phải không nói, thật trớ trêu hết sức.

Mới vừa sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, rõ ràng cái bình minh lớn, Lỗi Tuy Đồng đã cùng quản lí người lên bờ người xuống ruộng tranh nhau đánh nhau...bằng nước bọt. Do cô ta không thể ngủ cho nên gần sáng, dương quang dù sao cũng xuất hiện rồi mới miễn cưỡng nhắm mắt lại định bụng nghỉ ngơi rồi mới trả lời điện thoại quản lí nhắn đến, không ngờ ngủ quên luôn. Đến lúc quản lý xuất hiện, gõ cửa nửa ngày cũng không thấy dấu hiệu Lỗi Tuy Đồng ý định trả lời hay mở cửa. Chính cái tâm tình còn hơn mèo dội nước ướt nhẹp, quầng thâm mắt nổi dầy lên một mảng gấu trúc, mang cái mệt mỏi khó chịu đầu đau như búa bổ liền không khiêm nhường nói lý chửi mắng nhau.

- Chị lấy gì quản tôi, tôi trả lương cho một người dễ sai dễ nói chứ không phải trả tiền cho giáo bản dỗ dành đạo đức sinh hoạt quy định.

- Em vẫn còn chưa tỉnh rượu, ngủ không đủ giấc chị không nói nữa, dù gì em nghe cũng không lọt tai, hiện tại cũng không phải là em, mau lên chuẩn bị đi, chị có mang đồ trang điểm cùng quần áo cho em kịp thời thay, không còn thời gian nữa.


Tưởng chừng nóng giận quản lý quẳng cái cuộc hẹn chụp quảng bá cho dự án mới của Lỗi Tuy Đồng lên chín tầng mây, không ngờ đã kịp nhớ lại rồi, rất nhanh trở lại trầm giọng như cũ chưa có chuyện gì thương lượng tranh cãi.

Chu Kết Am chính là phòng bên cạnh, vốn đã quen thức sớm, vừa rồi còn quên định bụng chạy xuống chuẩn bị mua thức ăn sáng về nhưng mà chỉ bước chân đến thang lầu, nhìn hầu nhân tất bật, mới nhớ ra rằng, chính bản thân cười nhạo, không cần làm việc đó nữa. Có chút thất vọng lại nhìn như bất kham, quay trở về phòng nằm không bao lâu lại lôi giấy trắng ra giày vò vẽ vời không ngờ lại đúng bắt gặp quản lý cùng Lỗi Tuy Đồng to tiếng. Lắng tai nghe một chút quản lý rất nhanh xuống giọng kiềm chế, ai cũng có thể hiểu, cái cãi nhau này tầng suất cũng khá thường xuyên.

- Sớm như vậy không nổi điên mới là lạ.

Chu Kết Am ngồi trên giường nhìn Lỗi Tuy Đồng không khác ma, mặt mày trắng bệch doạ người thất sắc, đây thực sự là cái nữ thần tiên tỷ tỷ nổi nhiệt trường tồn sao? Không doạ cô thất kinh là may rồi.

Lỗi Tuy Đồng cũng không còn thời gian so đo mỉa mai Chu Kết Am phản kích. Vốn ngồi yên một chút, từ tay quản lý một hớp trà nóng xem ra tỉnh táo đôi phần. Cứ xem như Chu Kết Am ngại chó chê mèo nhiều lông đi, tích một lời thiện một lời.

Sau khi Lỗi Tuy Đồng rời đi không bao lâu, Chu Kết Am cũng chẳng thèm trở lại phòng bản thân, dù sao phòng nào cũng như nhau, đã là phòng dành cho khách còn tốn tâm tư thiết kế riêng làm gì, cho nên vẫn ở trên giường Lỗi Tuy Đồng mà thiếp đi.

Húa Vy Bối từ rất sớm đã bắt taxi rời đi, Lục Nan Hy tỉnh giấc, được hầu nhân thông báo thì nhíu mày không nói gì, còn không đợi dùng bửa sáng hẵn đi, theo phản xạ đưa tay sang bên cạnh thì một khoảng trống không lạnh lẽo, Tích Lãng đã rời giường ngồi định vị ở thượng phòng ăn.

Uể oải ngáp một hơi dài, phát hiện ra cơ thể bản thân đã khoẻ hẳn, trong mình cũng không thấy hừng hực lửa nóng, kinh nguyệt đã chấm dứt, quả là ông Trương thái y siêu siêu hảo tựa hải, quệt đường nước mắt, cửa sổ màn đóng chặt nhưng ánh đèn cam vẫn còn, bên cạnh còn có ly nước nhắc nhở cô phải uống, khoé môi anh đào cong lên vui sướng, ôm lấy gối Tích Lãng mà cười ngây ngốc. Tắm ra choàng khăn lớn, đang định tuỳ tiện vận vào một chiếc váy dài đến chân chợt nhớ ra hôm nay phải cùng Tích Lãng đi bệnh viện kiểm tra cho nên cô rất cân nhắc chọn lựa.

- Cô giờ này mới xuống sao? Ngủ như trư.

Hàn Ý Nhi trêu chọc, tay cầm bánh mì ăn vào miệng, bên môi còn vương vụn, nhìn cũng chả là dáng đường hoàng tí nào. Lục Nan Hy "xuỳ" một tiếng, nhìn qua Tích Lãng vẫn như mọi khi cầm tờ báo đọc đi đọc lại nhưng hôm nay hắn vận thường phục, đã tuấn tú thì mặc gì cũng thấy vừa mắt, bởi hắn rất hiếm mặc thường phục cho nên cô mắt cứ chằm chằm ở hắn bộ dạng, trước mặt hắn lại là một ly nước lọc, rất tốt đó dù sao không dùng cà phê là được.

- Đừng nói nữa, mau ăn.

- Tích tổng, em đi nha.

Liên Lâm đã dùng bửa sáng xong, tay cầm lấy vali liếc mắt qua Lâm Nhược Dụ cười khích ý, để xem cô ta có chột dạ hay không? Nhưng chỉ là một mảnh trống trơn phớt lờ. Còn nỗi buồn nào đau hơn? Là kế toán trưởng đó nha....

Trên xe nghiền nghiễn hết nửa tiếng đường rốt cuộc cũng đến. Rất quen thuộc đường đi, Lục Nan Hy hết mấy tuần ở trong này xem ra cũng đi thăm quan nhiều. Cảm giác khác lạ hẳn, dưới chân nhẹ tênh như bay. Cô mặt mũi trùm khẩu trang kín bít, đeo đại bản kính to, Tích Lãng cũng bị cô ép buộc một khẩu trang. Vào bệnh viện không khí người bệnh đương nhiên không tốt, cần thiết khẩu trang dùng còn có lý do nữa chính là không muốn nữ nhân dòm ngó tơ tưởng nằm xuống giang chân tư thế đối với người đàn ông của cô, nhất là y tá. Trong đầu có cái quỷ, cô vạn nhất sao có thể biết, thầm cười tủm tỉm, Lục Nan Hy của hắn khi nào trở nên như vậy?

Lướt qua rất nhiều người xôn xao náo nhiệt, tự nhiên có một người đại bản kính, mặt mũi khẩu trang trùm kín nhưng là làn da trắng nõn nà bước ra từ xế hộp đắt tiền thu hút người ta chú ý, bên cạnh nam nhân cao nhất hết thảy, dù không thể nhìn rõ dung mạo hai người nhưng mà không thể không xuýt xoa thét lên quả là tiên đồng ngọc nữ, xứng đào xứng kép.

"Thoạt nhìn rất giống Đàm Phiên nga."

"Không phải, là ảnh hậu bản Ôn Diêu Đoái., các người nhãn quang không ý thức được."

"Uy, cùng chung quang nhãn, tôi cũng nghi ngờ là Đàm Phiên nữ thần hồ hỡi." Đám đông cũng dần xôn xao ở thượng sảnh, còn có người nhìn đến khi hai người khuất sau thang máy thì thôi.

Tích Lãng bị Lục Nan Hy kéo đi rất nhanh, trong thang máy cô xem qua bản đồ cơ cấu các khu, trước mắt thang máy đã chạm đến lầu thứ 4, một tầng riêng biệt văn phòng đề trưởng ban nghiên cứu Trương Viên.

- Thiếu gia cùng thiếu phu nhân, mời ngồi.


Lục Nan Hy không ngờ rằng ông Trương lại ở bệnh viện trung tâm cấp vụ cao đến vậy. Cô lúc đầu chỉ nghĩ rằng như các bác sĩ nghiệp dư chuyên mối quan hệ với các gia lớn tin cậy mà thành bác sĩ riêng.

Trên tay nhận một tệp giấy, thông tin của Lục Nan Hy điền rất đầy đủ, còn có chi tiết từng khung để mang kiểm tra, cô biết có nhìn cô cũng không hiểu cho nên vẫn là nhắm mắt đi. Y tá dẫn trước, ra đến cửa đi vẫn không nỡ, cô đi một mình a? Ngoáy đầu lại mắt phượng nhìn Tích Lãng, hắn mím môi gật đầu trấn an cô, con ngươi hổ phách kia đặc biệt dịu dàng lại như phát sáng truyền cô kiên định mạnh mẽ, như thể anh lúc nào cũng bên cạnh cô, không cần lo lắng, trước mặt nhiều người như vậy, ý đồ muốn ôm lấy hắn càng phải kiềm chế rồi.

Xuống thêm một tầng thang máy, vừa vặn thu vào tai hai y tá ở hành lang đẩy xe công cụ y tế đang say sưa bát quái.

- Cô có nghe gì chưa? Chỉ mới vừa hồi sáng nay, Ưu tiền bối đã ra lệnh dọn phòng 3A ở khu 1, không biết vì lý do gì mà bỏ trống như vậy giữ không gian không cho dọn, nghe nói là sau khi nữ bệnh nhân không rõ kia xuất viện thì liền giữ như vậy, nguyên vẹn cả bó hoa lớn đến bốc mùi. trong thùng rác mini cũng còn nguyên vẹn. Nam thần của chúng ta không phải là tương tư người ta rồi chứ?

- Woaaaa, nữ nhân nào lại ghê gớm vậy? Ưu tiền bối khó tính muốn chết luôn a~ tôi mới vừa rồi bệnh viên giường số 727 ấn chuông liên tục, biết rõ là bị bệnh nhân trêu đùa, tôi bất mãn tức giận mà nhất thời không thèm để ý, Ưu tiền bối phạt tôi báo cáo bệnh luận, ngày mai phải hoàn tất. Tôi chỉ sợ không qua...haizzz con đường tương lai mù mịt...

3A khu 1 chẳng phải là phòng Lục Nan Hy từng ở sao? Chính vì nghe nói cảm thấy có chút quen, tò mò mà vảnh tai cố nghe giọng hai y tá kia dần xa và nhỏ dần. Y tá bên cạnh đẩy đẩy cô hối hả gấp gáp cô mới kịp thu lại ánh mắt mà nối đuôi theo sau.

Ý tứ hai y tá kia nói, rốt cuộc chân tướng là thế nào? Bó hoa Tích Lãng tặng cô, cô quẳng vào thùng rác cũng vẫn còn, chứng tỏ thực sự không có ai dọn dẹp cả.

Ting: Hy Hy~ cậu thế nào rồi? Kiểm tra tình hình ổn chứ?

Ting: Trư cũng có thể đến bệnh viện nhân khám a?

Ting: Xu hướng phát phì hay béo phì?

Chính là cái thông báo từ cái nhóm wechat hôm qua Hàn Ý Nhi vừa thêm Lục Nan Hy vào, đọc qua trên trán vạch đầy đen, môi giật giật bất kham, nên cười hay nên khóc?

Lục Nan Hy: các người có còn lương tâm không vậy? Các người mới là trư  凸( ̄﹏ ̄)凸

Lục Nan Hy thầm thoã mãn cái icon bản thân vừa sáng tạo xong, còn chưa đắc ý được bao lâu thì...

Ting: hắc hắc...

Ting: Có tật giật mình, nghe trư liền không nhịn được nêu cao lòng tôn loài giống của mình rồi~

......

Lục Nan Hy quyết định bỏ mặc những tin nhắn dài đặc gửi đến liên tục, mấy cái người này có xem hay không cũng chỉ phiền não thêm, chẳng có cái ý nào tử tế cả, cất lại điện thoại vào túi, nhúng vai chỉnh lại khẩu trang.

- Ai là người phụ trách bệnh án kiểm tra cho tôi vậy?


Ý tá tầng suất bước chân ngày càng tăng làm Lục Nan Hy cũng sợ ảnh hưởng làm phiền mà thay đổi thành chạy theo. Ngộ rằng, theo cô thấy đại đa phần bệnh nhân càng trọng lưu ý của bệnh viện bước chân nhẹ nhàng yên tĩnh đến bao nhiêu thì bước chân các viên y tá bác sĩ càng mạnh mẽ ồn ào...không thể hiểu nổi, cả mở cửa cũng hành động hung hăng.

- Hồ sơ bệnh án của cô vẫn còn lưu, chúng tôi vẫn là sắp sếp Ưu bác sĩ phụ trách.

Lục Nan Hy "A" một tiếng ngạc nhiên, chính là vừa rồi nghe hai y tá nói mà doạ sợ, còn muốn thay đổi ý định đến bác sĩ khác phụ trách nhưng chân đã đi đến văn phòng của Ưu Tĩnh Tập. Còn không vào để người ta nhìn cô chăm chăm mới là tự mình mất tự nhiên đó.

- Cô Lục, mời ngồi.

Cửa vừa mở, mùi hương khử trùng nặng nề làm Lục Nan Hy nhẹ nhíu mày một cái, y tá đưa cho cô một chút diệt khuẩn cồn bắt buộc phải rửa tay, sopha tiếp khách, Ưu Tĩnh Tập hiện tại đang nghĩ ngơi, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, sự mệt mỏi hằn rõ dưới đáy mắt gằn đỏ. Mâu quang nhíu chặt nghe tiếng mở cửa theo phản xạ rất nhanh tác phong đã ngồi bật dậy như cái máy tự động làm cô sáng mắt, rất có ý thức, nhìn cái thần thái kia y như tỉnh táo vô cùng, như thể ban nãy ngủ không phải anh vậy.

- Phải lấy máu xét nghiệm, cô đã ăn uống cho nên 1 hoặc 2 canh giờ sau mới có thể tiến hành, tuyệt đối nước cũng không được dùng.

Ưu Tĩnh Tập ánh mắt lướt qua Lục Nan Hy chỉ chừng kéo dài chưa quá hai giây, lịch sự phong thái, ôn nhuận khoé môi nhuếch cao, như hai người xa lạ chưa từng gặp mặt cũng như nói chuyện cũng chưa. Cô trong lòng cảm thấy, có lẽ như vậy là tốt hơn nhiều, cũng chẳng thấy có gì lạ. Tay anh ta cầm lấy bút, gỡ kẹp ghim lấy ra một phần rồi viết viết nguệch ngoạc gì đó, trả lại cô phần còn lại, bảo y tá dẫn cô đi kiểm tra cái kia trước.

Vừa ra khỏi phòng, y tá cầm sắp giấy vừa rồi, bước chân có chút chậm hơn, khi mà cô đã đuổi kịp mới nhẹ giọng nói.

- Chỉ cần nhịn 1 đến 2 tiếng thôi sao, theo tôi tìm hiểu thì tận 8 đến 10 tiếng cơ mà, là do tôi hậu đậu mà quên mất đã ăn vào.

- Kiểm tra của cô cũng không có gì nghiêm trọng cho nên chỉ cần 1 đến 2 tiếng, cơ thể cân bằng ổn trọng là được. Vừa rồi cô đừng để ý. Ưu bác sĩ bình thường không như vậy, mọi khi luôn bộ dạng đứng đắn, tác phong chuyên nghiệp, chỉ là vừa hoàn thành hai ca phẩu thuật liên tiếp xuyên đêm, sáng lại phải trực ca cho nên có chút mệt mỏi.

Lục Nan Hy gật đầu tỏ ý đã rõ. Hình như trong cái bệnh viện này, y tá đối Ưu Tĩnh Tập kia vô cùng tốt, thậm chí là ngưỡng mộ đến tôn kính, y tá phía trước cô nhắc đến anh ta thì trên môi đã nở nụ cười rạng rỡ đến muốn ngây dại, hình như cô còn có thể nhìn thấy lẫn lộn bóng dáng của mình cũng như vậy đối với Tích Lãng thì phải. Cô cũng đâu có hỏi, cần gì phải giải thích? Chỉ là lòng tốt của người ta, cô không muốn tổn thương.

Tương tư mà, lúc nào cũng đẹp như mơ, mơ chẳng muốn mờ.

- Cô đến ngã rẽ đó thì cứ ôm theo ngã đó mà rẽ, có y tá đón cô đến phòng bác sĩ, tôi sẽ chờ cô hoàn thành mà đón trở lại.

Phức tạp thế không biết, Lục Nan Hy cắn răng cầm lại tệp giấy, đi theo cái tay nơi y tá kia vừa chỉ hướng. Đúng là vừa rẽ qua, y tá đã đứng chờ sẵn nhận lấy trên tay cô giấy, hướng ngược lại nhưng rẽ ngã khác.

Bóng lưng nam nhân vệt dài, nam nhân kia đưa lưng về phía cửa sao lại khiến cô nhớ nhớ quên quên, nhìn ra ngoài hướng đến tầm nhìn sân sinh hoạt trầm tĩnh đến mức tiếng chim hót quấn quýt ngoài cửa sổ thu hút cô đưa mắt chú ý, thì ra anh ta rải hạt kê ở trên bệ cửa sổ. Thực tò mò muốn nhìn đến chủ nhân kia nhưng anh ta cũng mặt một khẩu trang y như cô vậy. Chỉ có đôi mắt kia vô cùng trong sáng lại một chút ôn thuần khiến bệnh nhân tâm lý trong lòng như cô rất dễ chịu, không bài xích.

Ý tá khuất sau cửa, nam nhân này bàn tay thon dài cắt tỉa gọn gàng cầm giấy lên tay xem xét, sau mới từ tốn cởi bỏ khẩu trang, cô cũng chẳng thèm nhìn đến, theo lịch sự cô cũng thay khẩu trang ra, hai đôi mắt bắt gặp nhau, hốt hoảng có chút lùi về sau một bước. Cô còn xa lạ gì nữa, chính là Bắc Hiên Triệt. Một thời mang danh tiểu bạch tuộc dính người, cái chốt đuôi Bắc Từ Quang, cô còn không biết Bắc Hiên Triệt mới chính là quá mức không có tâm uỷ khuất với cái danh của mình.

Quả thực Lục Nan Hy cũng không quá mức phóng túng, cô tự tin vỗ ngực không thẹn mình không tuỳ tiện, chỉ là mỗi lúc đuổi theo Bắc Từ Quang, bắt gặp Bắc Hiên Triệt cô cũng không ngại buông lời câu dẫn trêu đùa, hiện tại nhớ lại một thời " vàng son", hiện tại nhảy xuống sông Hoàng Hà trẫm mình cũng không hết nhục. Chợt nhìn xuống ngón tay áp út anh ta bên trái chiếc nhẫn chói sáng, lúc này mới yên tâm thở phào một hơi, ít nhất anh ta cũng không cẩu độc thân mà khiến cô khó xử. Cái tên yêu chim yêu thiên nhiên này, kể đến lúc trước trong mắt cô Bắc Hiên Triệt cũng là một soái ca năm ba y, nữ nhân nghe danh thôi cũng muốn chảy nước miếng thành sông.

- Em ngồi đi. Chút nữa Quang Quang sẽ đến đưa cơm cho anh đó.

Vẫn như trước, Bắc Hiên Triệt chính là đồng minh tương thân tương ái sáu tốt của Lục Nan Hy đó nga. Nhưng mà, cô nhịn không phẫn nộ một tiếng.

- Hiên Triệt, em là người đã kết hôn.

Bắc Hiên Triệt không trả lời, nhìn Lục Nan Hy từ đầu đến cuối trong ánh mắt phượng cô bình tĩnh như nước, đến khi cô yên vị, chính là ánh mắt anh ta như muốn thấu cô, làm khó xử vô cùng, mắt cô không biết nhìn ở đâu cho hợp lý, hai gò má nhiễm hồng mất tự nhiên, tay giấu dưới bàn, đôi đồng tử thầm lườm anh ta.

- Em bất thường ở chỗ nào nhỉ? Anh thấy em quá mức ổn trọng đó chứ. So với trước kia, em hiện tại mới là bình thường này, nếu trước kia chạy đến đây anh còn biết chẩn đoán, tâm sinh lý rối loạn nhẹ.

Lục Nan Hy không kiêng dè lườm Bắc Hiên Triệt, khiến anh ta bật cười khoái chí, lúc trước đều cô nghênh ngang, nói chuyện chuyên sâu một hồi, mới cẩn thận suy xét cầm bút lên gạch chéo một đường dài, vẫn là vài chữ ngoằn ngoèo nhìn không ra. Xấu gì mà xấu thế không biết.


- Anh... khoa tâm lý hả?

Tự nhiên kinh ngạc một tiếng, chỉ thẳng vào Bắc Hiên Triệt, Lục Nan Hy không nhịn được mắt chữ O mồm chữ A. Sao lại là khoa tâm lý? Mãi nói chuyện một hồi cô mới nhận ra anh ta đang đoán tâm lý qua cô thái độ cùng ý tứ trong câu trả lời. Chợt như nhớ ra gì đó, khoé môi giật giật, tay nắm thành quyền, không ngờ Tích Lãng lại thầm khẳng định cô điên khùng, mà chính cô cũng thầm tự thừa nhận mà thuận theo đi kiểm tra ngoan ngoãn.

Bắc Hiên Triệt nghi ngờ trong ánh mắt, tay cầm lấy tay Lục Nan Hy mà giữ cố định, cô giật mình giật lại cũng không có khả năng.

- Anh muốn làm gì?

Chính là cái trường hợp bệnh nhân tâm lý không ổn định nhưng do dè chừng bài xích bác sĩ cho nên cố gắng ra vẻ rằng bản thân vô cùng bình thường, không có gì đáng quan ngại.

- Anh cũng đang nghĩ tôi khùng sao? Khùng cái họ nhà anh.

Lục Nan Hy cũng mệt phải đôi co, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng một tràng thoả mãn xong mặc Bắc Hiên Triệt anh ta muốn làm gì thì làm, miễn tay cô không rời xác chủ nguyên vẹn là được. Nhận thấy cô không kích động, ánh mắt nhìn tệp giấy trước mặt càng thâm thuý, đúng là không hối hận ghi gạch chéo một đường loại bỏ. Lâu quá nên gần như quên mất, Bắc Hiên Triệt tay vẫn giữ tay cô không đổi, bắt đầu nói chuyện phiếm.

- Cô quen biết với chủ nhiệm Trương?

Chủ nhiệm Trương? Là ông Trương đúng không? Nhìn Bắc Hiên Triệt nhắc đến Trương Viên vẻ mặt vô cùng kính trọng, nghiêm túc thì cũng không khiến cô quá mức khó hiểu.

- Ông ấy là bác sĩ riêng của Tích gia.

- Cô làm sao mà gặp gỡ được Tích tổng? Huống hồ Quang Quang còn không chấp nhận cô. Kể ra cũng thần kỳ quá mức.

Cái này có tính là mỉa mai không? Đúng là cái họ cẩu nhà anh ta, luôn tranh thủ cười nhạo cô. Để xem nếu có cơ hội, cô sẽ làm anh ta bẽ mặt đến mức khóc không nổi cho mà xem. Hãy chờ đấy nhé, cáo đen khoa tâm lý tâm thần!!! Tôi sẽ xơi anh thật ngon miệng.

- Vậy còn anh thì sao? Một kẻ quái gở cũng có người miễn cưỡng thu về.

Bắc Hiên Triệt đang cười chợt ngưng bặt, đổi lại Lục Nan Hy ở kèo trên, tay cô trong tay anh ta mà siết chặt khiến cô nhíu mày khó coi. Chợt ngoài cửa dồn dập tiếng bước chân cùng tiếng cười nói vui vẻ cả thanh âm nam lẫn nữ nhân. Chính là phòng cách âm có chút tốt nên chỉ có thể mơ hồ lóng ngóng bên ngoài.

Tiến vào không cần gõ cửa, trực tiếp đẩy vào còn khiến Lục Nan Hy tò mò gì nữa, trực tiếp nhận định chính là Bắc Từ Quang mang cơm đến nhưng còn giọng nữ nhân ngọt ngào cười khúc khích bát quái bên ngoài là ai? Ngoài y tá thì còn ai khác đi cùng Bắc Từ Quang là vợ anh ta nữa? Quả là cô thông minh sáng suốt khai thông quảng đại nhất a~

Tay Bắc Hiên Triệt vừa định buông tay cô theo xạ đứng dậy, Lục Nan Hy nháy mắt sống chết nắm chặt anh ta không buông, tay còn lạnh nắm lấy vạt áo blouse thuần khiết như ngọc mà vò ở trong tay, một thân nhỏ tinh nghịch leo qua bàn nhanh nhẹn trong nháy mắt mà đứng bên cạnh anh ta ôm lấy cánh tay kia đã sớm căng cứng, khuôn mặt còn hơn đánh rắm trộm tồi tệ. Càng tranh nhau giành, càng thấy hai người tư thế mờ ám tư vị thân mật không thể chối bỏ được. Vừa vặn cửa vừa mở chính là Bắc Hiên Triệt quá mức chống cự vùng vẫy mà khiến cô tay ôm lấy thắt lưng anh ta, cộng với gương mặt xinh đẹp yêu nghiệt cô dựa vào lồng ngực anh ta dính chặt, chính là cô quá thấp chứ không phải cứ dính chặt là dính, anh ta lại tay ôm chặt lấy cánh tay cô, tay còn lại cũng là vòng ôm cô eo nhỏ. Khỏi chối nhé - Trán cô hằn rõ tiểu tam nổi loạn, trèo cao lên chính thất đây mà.

- Hai người...cô là ai?

Phụ nữ thức thời sinh ra, máu ghen chính là sinh trưởng trước nhất. Vợ Bắc Hiên Triệt kể ra cũng xinh xắn, tên này cũng có phước. Lục Nan Hy còn đang bận đánh giá vợ anh ta, anh ta lại không ngừng vùng vẫy làm cả hai càng dính chặt bởi cô cắn răng thề cô sống chết không buông, chơi được anh ta một vố mới thoã mãn được. Bắc Từ Quang cũng há hốc mồm không tin vào mắt mình. Chỉ có cái y tá kia, người ngoài cuộc chính là mắt sáng nhất, còn không nhìn thấy Lục Nan Hy cùng Bắc Hiên Triệt tư thế quá mức chật vật dã man sao? Ái muội ở đâu ra chứ? Nhưng lời nào cũng chưa kịp mở, vợ anh ta từ thỏ con đột nhiên lột xác thành yêu quái, xồng xộc chạy đến hùng hùng hổ hổ, ra vẻ muốn đánh, Lục Nan Hy rất nhanh buông tay, Bắc Hiên Triệt cũng đã buông cô ra từ lâu chỉ là cô quá mức dai, cho nên cô dễ dàng thoát khỏi, hướng cái đánh kia đến, liền nắm lấy vai Bắc Hiên Triệt cản đòn trước mặt mình.

Bắc Từ Quang gấp gáp để hộp cơm giữ nhiệt lên bàn, trước đó nó đã là cả một vùng trời tình yêu chìm đắm men say mê ảo si dại cuồng ái đam mê bốc cháy của chị dâu. Hiện tại nó trở thành cái quái?

Quang cảnh hỗn độn, giấy tờ văn kiện bay chí choé như trên game gần đây tập kích chiến đấu Lục Nan Hy hay chơi, cô ta tay đụng trúng cái gì liền không do dự quẳng cái đấy. Mà trúng cô một cái cũng không có, đều là Bắc Hiên Triệt chắn phía trước, y tá cùng Bắc Từ Quang tích cực nắm lại vợ của Bắc Hiên Triệt ngày càng tức giận, đôi mắt còn ngập nước uỷ khuất. Cô cũng có chút hối hận, cô không nghĩ đến hậu hoạ tan nhà nát cửa người ta sao?

Một phút ích kỷ mặc niệm nhen nhóm, Bắc Hiên Triệt tránh né nhưng không có rời khỏi Lục Nan Hy phía sau, dù sau anh ta cũng là nam nhân, trước hết ngăn vợ mình trước rồi tính tiếp. Nhưng Lục Nan Hy đã không còn né theo anh nữa, đáy mắt tràn đầy phiền muộn mà quên mất rằng, đạn vẫn còn bay đó ngaaaaaa....

- CHỊ DỪNG LẠI COI!!!

- Aaa....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận