Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang
An Nhiên bị trêu chọc,gương mặt đỏ hồng giờ càng thêm đỏ,đẩy mạnh anh ra tạo khoảng cách cô nhỏ giọng:
_Lưu manh.
Nguyên Phong bật cười thành tiếng,nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế êm ái nhìn cô đầy hưởng thụ, lúc này Cao Dĩ Tường mới lên tiếng:
_Nguyên Phong anh còn có cả bộ dáng như này sao? tất cả mọi người ở đây thực sự mở rộng tầm mắt hahaha.
Anh hùng không qua nổi ai mỹ nhân.
Nguyên Phong thu hồi dáng vẻ dịu dàng thay vào đó là gương mặt lạnh lùng ngàn năm không đổi,giọng nói thâm trầm vang lên:
_ Dĩ Tường dạo này cậu có vẻ rất thảnh thơi nhỉ?
Câu nói rất bình thường nhưng vào tai Cao Dĩ Tường nghe lại thấy lạnh sống lưng,thủ đoạn của Nguyên Phong không ai là không biết, Giờ mà Lão đại lại đẩy anh qua châu phi thì thực sự anh chết vì cô đơn mất, nở nụ cười hòa hoãn anh lên tiếng:
_Lão Đại tôi không có dảnh đâu đó,mấy dự án đang cần tôi giải quyết với lại công việc ở Cao Thị tồn đọng cả đống cần tôi phê duyệt!
Hàn Nguyên Phong gật gù:
_ uhm!
Quân Dịch quay qua giải hòa vi quý:
_Thôi nào bây giờ tất cả chúng ta vào nhập tiệc,Trần Quân Dịch tôi chuẩn bị cả rồi,lâu lắm rồi chúng ta không uống cùng nhau.
Sau câu nói của Quân Dịch mọi người không nói gì nữa,Hàn Nguyên Phong nhàn nhạt gật đầu rồi dịu dàng đỡ An Nhiên đứng dậy rất tự nhiên nắm tay cô bước đi,thấy hành động của anh tất cả đều đồng loạt đứng dậy đi theo anh về phía phòng tổ chức tiệc tối.
Cao Dĩ Tường nháy mắt với Trần Quân Dịch như thầm cảm ơn đã giải vây cho mình.
!
Hàn Gia.
Trong phòng khách rộng lớn sang trọng nhưng vô cùng ấm áp,trên chiếc thảm lông màu trắng có hai thân ảnh một lớn một nhỏ ngồi ngay ngắn xem phim hoạt hình.
Tiểu Bảo ngồi im trong lòng Hàn Đình Phong ngoan ngoãn xem tivi lâu lâu cả hai lại bật cười một cách vô cùng vui vẻ,chiếc tay nhỏ cầm bàn tay ông không chịu buông,mỗi khi tới đoạn vui vẻ là lại ngước cái đầu nhỏ lên nhìn ông.
Hàn Đình Phong thấy vậy thì cúi xuống hôn cái trán nhỏ đầy sủng nịnh cưng chiều.
Nếu nói Hàn Gia gen tốt không có sai vì giờ phút này nhìn hai gương mặt của cả hai lại có quá nhiều điểm tương đồng,Tiểu Bảo thừa hưởng từ ông nội và Hàn Nguyên Phong ngũ quan sắc nét đặc biệt là sống mũi cao,thừa hưởng từ An Nhiên là cặp mắt to tròn long lanh với hai hàng mi cong dài đen nhánh.
Trong phòng bếp Nhã Lam đang cùng với thím Trương và quản gia Thẩm chuẩn bị cơm tối lâu lâu lại nhìn ra ngoài phòng khách cười mãn nguyện.
Bà nhìn thấy sự hòa hợp của Tiểu Bảo và ông nội ánh mắt tràn ra tia thỏa mãn,cuối cùng khi về già ông bà lại có được niềm vui,niềm hạnh phúc được ở bên tiểu bảo bối nhỏ đáng yêu.
_ Quản gia Thẩm và vú Trương nhìn kìa hai ông cháu hết sức hòa hợp đó nha,tôi thấy Tiểu Bảo dựa dẫm Đình Phong hơn Nguyên Phong ngày xưa,ngày đó mặt Nguyên Phong lúc nào cũng lạnh lùng ai nhìn cũng ko dám tới gần hai cha con như nước với lửa.
Quản gia Thẩm và Thím Trương gật đầu cười có chút bất đắc dĩ.
Ngày đó thiếu gia luôn trầm lặng,it nói cả người lúc nào cũng như tảng băng biết đi,hồi trung học có mấy bạn gái tìm tới cửa mà lạnh nhạt khiến người ta phải khóc rồi bỏ về.
Còn bắt tất cả mọi người không cho bất kì người nào vào nếu không có sự cho phép của Nguyên Phong.
Thím Trương niềm nở:
_ Đúng vậy thưa bà chủ, ngày đó thiếu gia cứ sống chết không thừa nhận yêu An Nhiên làm tổn thương cô ấy,nếu An Nhiên không đầy lòng vị tha thì e rằng Hàn Gia sẽ không được vui vẻ như bây giờ.
Bà Nhã Lam mỉm cười,ánh mắt hiện lên niềm hạnh phúc khó tả,bây giờ bà đã có cháu nội,một tiểu bảo vô cùng đáng yêu,bà tự nhủ sau này ai làm tổn thương An Nhiên và tiểu bảo là đang coi thường Hàn Gia,sau này Hàn Gia sẽ không để cô chịu bất cứ thiệt thòi gì dù chỉ một chút thôi cũng không được,Hàn Gia sẽ chống lưng cho An Nhiên.
Bên ngoài có tiếng xe vừa dừng lại,chưa đầy mấy phút ở cửa chính hai thân ảnh nắm tay nhau đi vào Tiểu Bảo quay qua nhìn thấy người tới là An Nhiên thì vô cùng vui vẻ,rời lòng ông nội có chút luyến tiếc rồi chạy nhanh tới bên An Nhiên cất giọng nũng nịu:
_ Mami! ôm! ôm tiểu bảo.
An Nhiên thấy vậy ngồi xuống ôm con vào lòng hít hà lấy mùi hương quen thuộc cất giọng vờ nghiêm khắc:
_ Bảo bối,con còn biết nhớ tớ mami sao? giờ có ông bà nội quên luôn mami rồi hả?
Hai mắt to tròn của Tiểu Bảo long lanh nhìn An Nhiên đầy ủy khuất:
_Tiểu Bảo không có,tiểu bảo nhớ mẹ mà.
tiểu bảo xin lỗi!
Cục bột nhỏ vừa nói vừa gục đầu vào ngực An Nhiên đầy dựa dẫm,An Nhiên thấy vậy nở nụ cười đầy dịu dàng:
_Mami tha cho con lần này đấy.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...