Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi
Chương 1129
“Chuyện gì thế này? Thầy Lâm thật sự đạo tác phẩm của sinh viên?”
“Người ta đã đến phòng công chứng để công chứng rồi, chẳng lẽ phòng công chứng làm giả sao?”
“Từ lâu đã nghe nói thầy Lâm hết thời không cho ra được tác phẩm nào đẹp, hai năm nay đột nhiên lại tung ra tác phẩm, thì ra là đạo của sinh viên.”
Nhà thiết kế ở bên dưới sân khấu đột nhiên thay đổi.
“Lâm Uy Lãng, chỗ tôi còn rất nhiều bản vẽ gốc của sinh viên của thầy, thành phẩm của những bản vẽ này đều được tìm thấy trong cửa hàng của LOVE.
Thầy sửa đổi đôi chút trong tác phẩm của sinh viên để biến thành tác phẩm của mình, lương tâm của thầy ở đâu?”
Tô Lam tiếp tục truy hỏi Lâm Uy Lãng.
“Mỗi lần LOVE cần ra mẫu mã mới là thầy lại lấy danh nghĩa bài tập để các bạn sinh viên thiết kế giúp thầy, có vài sinh viên phát hiện thiết kế của mình trở thành thiết kế của LOVE trong cửa hàng đã tìm thầy để tranh luận, hoặc là thầy cho chút tiền, hoặc là thầy đe dọa sinh viên, hoặc là thầy chấm trúng tài năng của sinh viên nào thì sau này nhất định sẽ trọng dụng, lương tâm của thầy ở đâu?”
“Không, không phải như vậy, đây là trùng hợp, chắc chắn là trùng hợp.
Tôi là giáo viên của họ, mọi người vừa khéo có cùng linh cảm mà thôi, tôi không sao chép!”
Lâm Uy Lãng phản ứng lại, ông ta vẫn phản bác, ông ta đã không đưa ra thêm được chứng cứ gì, chỉ có thể nói tất cả đều là trùng hợp.
“Cùng linh cảm? Vậy cho tôi hỏi, người đã mất thì thầy làm cách nào để có cùng linh cảm với họ?”
Nói đến đây, cảm xúc của Tô Lam hơi kích động.
“Đồ tôi đang mặc trên người là do em trai tôi – Tô Kiêm Mặc thiết kế, đây là bài tập cuối cùng mà thằng bé nộp.
Vì thằng bé bệnh nặng nên thằng bé không lên lớp nữa, hơn một tháng trước thằng bé đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này rồi.”
Tô Lam cố gắng hít thở sâu để mình không rơi nước mắt.
“Nhưng các bạn học của thằng bé vẫn không muốn tin sự thật rằng thằng bé đã đi rồi, cho nên vẫn giúp thằng bé nộp bài tập, đồ tôi đang mặc đây là một trong số đó.
Tôi hỏi thầy, một sinh viên đã rất lâu rồi thầy không gặp mặt, không lên lớp của thầy, không nghe thầy giao bài tập thì làm sao có cùng linh cảm với thầy?”
Lâm Uy Lãng không phản bác được.
“Đồ tôi đang mặc cùng một kiểu và màu sắc với đồ trên người Tô Nhược Vân, ngoài phần cổ áo ra thì những chỗ khác đều giống hệt nhau, thậm chí ngay cả chất liệu vải cũng không hề khác! Thầy dám nói thầy không đạo nhái sao?”
Đối diện với lời chất vấn của Tô Lam, Lâm Uy Lãng không còn sức để chống đỡ, ông ta ngồi bệt trên sân khấu, mồ hôi từ trên mặt chảy xuống.
“Tôi tin là bây giờ mọi người đều đã rõ là ai đã sao chép của ai! Có lẽ mọi người sẽ nói những gì tôi làm hôm nay đều là âm mưu, chính xác là vậy, những điều này tôi đã lên kế hoạch trước, bắt đầu từ khi thành lập nhóm thiết kế thời trang này!”
Tô Lam đứng trên sân khấu nói rất đĩnh đạc, như thể cô nhìn thấy dáng vẻ người ngày đêm xóa rồi sửa bản vẽ thiết kế cho mình.
“Tô Kiêm Mặc, em trai đã mất của tôi và các bạn trẻ đang đứng trên sân khấu này là bạn cùng lớp, buổi tối mỗi ngày thằng bé sẽ ở trong phòng để thiết kế quần áo.
Thằng bé nói, ước mơ lớn nhất của những người giống như thằng bé là nhìn bản vẽ của mình trở thành quần áo thật sự khoác lên người!”
Mỗi lần nhắc đến Tô Kiêm Mặc, hốc mắt Tô Lam sẽ rơm rớm nước.
“Vì thằng bé có một người chị là người nổi tiếng, cho nên thỉnh thoảng thằng bé sẽ chú ý đến tin tức trong giới giải trí.
Đêm hội từ thiện lần trước, lúc thằng bé nhìn thấy quần áo của một người nổi tiếng nào đó là thiết kế của bạn học nên đã nổi giận.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...